Sau khi Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân trở lại trụ sở cảnh sát thành phố Cầm mới nhận được tin tức đội phó xảy ra chuyện, hai người không ngừng lại bước chân, đi tới bệnh viện số một mới vừa rời đi chưa được bao lâu -- đội phó đang tiếp nhận điều trị trong bệnh viện này.

Lúc bọn họ tới nơi, Triệu Vụ đang đứng ngoài phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn vào bên trong.

"Tình hình hiện tại thế nào rồi?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Tình hình vẫn ổn..." Triệu Vụ mới nói xong, tiếng thở dài của bác sĩ đã truyền đến từ trong phòng.

"Cậu đừng khóc."

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân lập tức cảm thấy nặng nề, cũng không lo nói chuyện với Triệu Vụ, lập tức đi vào phòng bệnh, bọn họ đi quá nhanh, hoàn toàn không nhìn thấy Triệu Vụ ở phía sau đang duỗi tay muốn kéo lại bọn họ, nhưng chỉ kéo được khoảng không.

Bước vào phòng bệnh, đầu tiên nhìn thấy đội phó đang nằm trên giường, nửa khuôn mặt bị quấn vải băng, đội phó còn chưa thay sang quần áo bệnh nhân, trải qua vụ nổ, bộ quần áo đã trở nên lôi thôi lếch thếch, nửa là bụi bặm, nửa là bùn đất.

Nhưng đây không phải thứ bắt mắt nhất, bắt mắt nhất, vẫn nửa khuôn mặt còn lại đang lấm tấm nước mắt của đội phó.

"Có người thiệt mạng à?" Kỷ Tuân hỏi nhỏ Triệu Vụ vừa bước vào theo.

"Không." Triệu Vụ, "May mắn, người bị thương nặng nhất là kế toán mở cửa, sau đó chính là cậu ta. Hai đội viên đi theo chỉ bị thương ngoài da, vừa nãy đã băng bó kỹ. Kế toán đang ở trong phòng cấp cứu, nhưng thái độ của bác sĩ tương đối lạc quan, hẳn cũng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng."

Nếu không có người chết, vậy chính là...

Kỷ Tuân hơi khựng lại: "Có phải là tay chân..."

"Không." Triệu Vụ, "Tay chân đều lành lặn. Hơi chấn động não, mô mềm bầm tím, vết bỏng không nghiêm trọng với cắt bỏ một vài mô hoại tử."

"?" Kỷ Tuân, "Vậy đội phó?" Khóc cái gì?

"Lão Mạch..."

"Cậu đủ rồi đấy." Bác sĩ cầm tăm bông rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, cởi áo bảo hộ, bắt đầu triển khai phương thức dạy bảo con cháu, "Đừng khóc nữa! Nếu còn khóc, vết thương trên mặt sẽ phải bôi thuốc lại từ đầu, không thể nhịn một chút sao?"

Không thể.

Đội phó không lên tiếng, chỉ dùng nước mắt vẫn chảy ra từ trong hốc mắt để trả lời bác sĩ.

Mắt thấy sắc mặt bác sĩ sắp luân phiên hết trắng rồi lại xanh, Triệu Vụ vội vàng bước lên: "Không sao không sao, bác sĩ có việc bận thì cứ để thuốc lại đây rồi đi đi, lát nữa tôi sẽ bôi thuốc cho cậu ta."

Bác sĩ hít vào một hơi thật sâu, đi mất rồi!

Triệu Vụ cầm tăm bông cùng thuốc nước, không vội bôi thuốc cho đội phó, hắn quay sang nói với Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân trước, lộ ra vẻ mặt lúng túng: "Theo bằng chứng khoa học, một số người có dây thần kinh đau đớn tương đối nhạy cảm, hơn nữa tuyến lệ còn rất phát triển..."

"Ồ -- "

"Cho nên..."

"Hiểu mà, hiểu mà." Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân nhanh chóng trả lời, nếu không, lúng túng không chỉ có mình Triệu Vụ, mà là ba người bọn họ.

Hoàn toàn có thể nhìn thấy Triệu Vụ thở phào nhẹ nhõm, sau đó chuyển sang nói với đội phó, chỉ tiếc mài sắt mà không nên kim:

"Cậu nói cậu xem, đang không chạy lên phía trước làm gì? Tưởng mình là mèo, có chín mạng để phung phí đúng không?"

"Chuyện này có thể trách tôi sao?" Tuy đội phó đau đến phát khóc, nhưng ngoài miệng vẫn không muốn chịu thua, "Muốn trách cũng phải trách phần tử tội phạm! Hơn nữa tôi đoán, kế toán mở cửa cũng không biết kho hàng sẽ nổ tung, nếu không nhất định sẽ lộ ra trạng thái bất thường. Chắc chắn là đám tội phạm đã nói gì đó lừa hắn, thí dụ như kiểu "Lúc cảnh sát đến, cậu cứ nhập sai mật khẩu mật báo cho chúng tôi, chúng tôi sẽ tự biết cách xử lý hàng hóa đang để trong kho", kế toán mới cố ý ấn sai mật khẩu, dẫn đến nổ tung."

Nói một chuỗi dài dài như thế, thật khó cho đội phó vừa rơi lệ vừa phải nói rõ ràng.

Nhưng loại trải nghiệm nhìn một người đàn ông đáng ra phải mạnh mẽ cứng rắn lại khóc lã chã ngay trước mặt thế này vẫn khiến mọi người cảm thấy da đầu tê dại không thôi.

Triệu Vụ nhanh chóng lấy giấy ăn trên tủ đầu giường bên cạnh xoa nước mắt cho đội phó xoa: "Kiềm chế chút đi... Thật sự đau như thế sao?"

Đội phó cả giận: "Không đau thì tôi khóc làm gì!"

Triệu Vụ nhất thời không có gì để nói, một lúc lâu mới kéo Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân ra làm ví dụ: "Một tháng trước, đồng nghiệp thành phố Ninh phải nhập viện, bị thương còn nặng hơn cậu gấp trăm lần? Sao không thấy hai người họ khóc lóc không ngừng?"

"..." Đội phó nhìn sang Kỷ Tuân, "Chuyên gia Kỷ, khi đó cậu có đau không?"

Kỷ Tuân uốn lưỡi vài lần, cuối cùng, Kỷ Tuân nghênh đón đôi mắt ngậm nước của đội phó, quyết đoán trả lời: "Đau."

Nhưng đội phó khóc thì khóc, căn bản là do đau đớn, chứ không phải tâm lý khó chịu.

Cho nên hắn vẫn rất bình tĩnh, rất tỉnh táo mà trò chuyện cùng mọi người, đặc biệt là đả thông tư tưởng cho Triệu Vụ: "Lão Triệu, đau là một hiện tượng sinh lý, nước mắt cũng là một hiện tượng sinh lý, anh đừng trưng ra dáng vẻ đau răng kia nữa, chẳng lẽ đàn ông thì không thể khóc, cảnh sát cũng không thể khóc?"

"Tôi tuyệt đối không có ý nghĩ này, cậu đừng nói lung tung." Triệu Vụ nhanh chóng làm sáng tỏ, còn nói thêm nữa lại thành ra tư tưởng, giác ngộ của hắn có vấn đề.

Hắn nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy một bát cháo gà trên tủ đầu giường, bát cháo này là vừa nãy đội phó đột nhiên nói muốn ăn, hắn đưa tới, lúc đưa tới còn nóng, bây giờ đã nguội bớt rồi, hắn vội bưng lên cho đội phó: "Nào, cậu muốn ăn, ăn hai thìa trước đó."

Đội phó há mồm: "A."

"?" Triệu Vụ khó hiểu, "Tự ăn đi."

"?" Đội phó cũng khó hiểu, cũng trực tiếp trách móc, "Tôi vừa mới trải qua vụ nổ nghiêm trọng, may mắn thoát mạng, anh để người bị thương tự ăn, vậy có hợp lý không? Anh không thể học hỏi đồng nghiệp thành phố Ninh của chúng ta, giúp đỡ nhau một chút à?"

Hình như không đủ hợp lý cho lắm.

Triệu Vụ ngẫm nghĩ lại, đang muốn đút cho đội phó ăn, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn sang Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.

Sau khi biết được không gặp phải vấn đề gì lớn, hai người có vẻ đã yên tâm, đang gập chân ôm ngực, dựa vào tường của phòng bệnh nhìn bọn họ... Hai người này quả nhiên là một đôi, nhìn chuyên gia Kỷ kìa, rõ ràng tay đã bị thương mà vẫn cứ ôm ngực, không ngại đau thì thôi, ngay cả góc độ cũng điều chỉnh rất tốt! Người ta nói phu thê có tướng phu thê, đây chắc cũng là tướng phu phu rồi.

Triệu Vụ nghĩ tới đây, chỉ cảm thấy một dòng điện yếu chạy qua người, có chút tê dại.

Lại nghĩ tới lúc trước, cái đôi này cùng nhau vào bệnh viện, cùng nhau nằm viện, chắc chắn cũng sẽ giúp đỡ lẫn nhau, đút cơm cho nhau...

Dòng điện yếu biến thành dòng điện mạnh, nếu như lúc này có người chăm chú nhìn vào Triệu Vụ, sẽ phát hiện cơ thể của Triệu Vụ đang bất an dịch tới dịch lui trên ghế.

Hắn đặt bát cháo gà xuống.

"Tôi tìm cho cậu cái ống hút."

"... ?"

"Cậu dùng ống hút mà húp cháo đi..."

"Anh còn là người sao?!" Đội phó nổi giận đùng đùng.

"Ngoại trừ đút cháo, ngoại trừ đút cháo, cậu muốn làm chuyện gì tôi sẽ giúp cậu." Triệu Vụ nhanh chóng nói.

"Vậy được," Đội phó hơi hơi nguôi giận, cò kè mặc cả với Triệu Vụ, định tìm một người lao công miễn phí, "Tối nay đến ngủ cùng tôi đi. Vừa hay chiếc giường còn lại trong phòng bệnh của tôi còn chưa có ai nằm, là của anh đấy. Đợi đêm đến cũng tiện giúp tôi tắm rửa, xoa người gì gì đó."

"Đừng hòng!" Triệu Vụ giật cả mình, gần như nhảy dựng lên, "Cậu nằm mơ đi!"

Đội phó: "... Sao tôi lại phải nằm mơ? Không phải chỉ là ngủ cùng thôi sao?"

Triệu Vụ: "Đây vấn đề ngủ cùng à?"

Đội phó: "... Không phải sao?"

Triệu Vụ cười khẩy: "Đây là vấn đề do thế giới của cậu quá thiển cận."

Đội phó: "???"

*

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân chưa có đi, nhưng từ lúc đội phó cùng Triệu Vụ bắt đầu tranh cãi, bọn họ đã tự giác ra khỏi phòng bệnh, đi đến hành lang, chừa lại không gian cho đồng nghiệp thành phố Cầm của mình.

Ở ngoài hành lang một lúc, Kỷ Tuân đột nhiên bật cười: "Đã biết được lúc trước rốt cuộc là ai nhìn thấy rồi."

Hoắc Nhiễm Nhân căn bản không quan tâm chuyện này, ngược lại rất có hứng thú với một chuyện khác: "Lúc trước bị trúng đạn, anh có đau không?"

"Phí lời." Có thể không đau sao?

"Nếu đau," Hoắc Nhiễm Nhân vuốt ve cánh tay của Kỷ Tuân, "Tại sao anh không khóc?"

Kỷ Tuân rũ mắt xuống, đầu tiên nhìn thấy bàn tay của Hoắc Nhiễm Nhân đang khoát lên trên cánh tay của chính mình, sau đó ngước mắt, lại nhìn khuôn mặt của Hoắc Nhiễm Nhân: "Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là..."

Anh cố kìm nén nụ cười xấu xa bên khóe miệng, bước đến bên tai Hoắc Nhiễm Nhân, nói:

"Chưa tới lúc lên giường."

Sau đó, anh nhìn thấy ánh sáng mặt trời trong đôi mắt của Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên loé lên, loé ra ngọn lửa cháy rực.

Đáng tiếc hai người không thể tiếp tục bàn luận sâu hơn về chủ đề này vào ngay lúc này, tại ngay chỗ này, Triệu Vụ đại chiến tám trăm hiệp với đội phó miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm cuối cùng đã ra khỏi phòng bệnh.

Được rồi, phải nói chính sự rồi.

Kỷ Tuân lên tiếng trước: "Vừa nãy bác sĩ làm phẫu thuật đã bước ra nói người được đưa vào bệnh viện lúc trước đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn còn hôn mê, muốn thẩm vấn thì phải đợi đến ngày mai, ngày kia, đợi hắn hoàn toàn tỉnh táo lại rồi hỏi sau."

Triệu Vụ gật gật đầu: "Các cậu thấy thế nào?"

"Uy lực của vụ nổ không lớn." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời khách quan, "Có lẽ mục đích không hẳn là nhằm vào hại người giết người, mà chỉ là phá hủy thứ bên trong kho hàng. Bây giờ còn có thể tìm được cái gì trong kho hàng không?"

"Có độ khó. Kho hàng ở bến tàu không nằm độc lập một chỗ, là được xây dựng, xếp đặt tập thể. Kho hàng Trị Hiền nổ tung khiến các kho khác gặp cháy lớn, đám cháy lan ra hai bên trái phải, không làm người vô tội bị thương đã là may mắn trong bất hạnh. Còn về hàng hóa bên trong... Bởi vì không được cứu kịp thời, sợ là đã cháy sạch rồi. Muốn tìm được manh mối bên trong đám phế tích sẽ không nhanh như vậy. Nhưng bọn họ dám làm như thế, phía cảnh sát cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, mặc người khinh thường." Triệu Vụ gằn ra một nụ cười lạnh lẽo, "Hoắc đội, lúc trước cậu có nói tới câu chuyện mà Hồ Khôn kể cho cậu, kết hợp với tình huống hiện tại, tôi sẽ đồng thời viết báo cáo gửi lên cấp trên, xin thiết bị sóng siêu thanh chuyên nghiệp, kiểm tra xem bên trong tượng phật của các chùa miếu trên phạm vi toàn thành phố có giấu thi thể hay không. Nếu quả thật tìm ra thi thể, bọn họ tuyệt đối chạy không thoát..."

Chuyện phát sinh vụ nổ kho hàng ở bến cảng đã chọc giận tập thể cảnh sát thành phố Cầm từ cao đến thấp.

Báo cáo mà Triệu Vụ viết được trực tiếp phê duyệt trong ngày, đến buổi tối, khách hành hương tản đi, chùa chiền đóng cửa, cũng là lúc cảnh sát bắt đầu tăng ca, đi lên từng đỉnh núi, gõ cửa từng ngôi chùa, cầm thiết bị sóng siêu thanh chuyên nghiệp được phân phát trong tay để dò tình hình bên trong tượng phật.

Một khi toàn bộ tập thể hoạt động, hiệu suất là vô cùng đáng sợ.

Cả một buổi tối, tất cả tượng phật trong các ngôi chùa nổi danh của thành phố Cầm đã được dò xong.

Nhưng vẫn chưa phát hiện thi thể bên trong tượng phật.

*

Bây giờ là 5 giờ 15 phút sáng.

Sắp 6 giờ sáng rồi mà trời vẫn còn tối, màu xanh lam ảm đạm bao phủ lấy bầu trời, khiến những con đường trở nên tối tăm hơn, những ngọn núi cũng trở nên dốc hơn.

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đang ở trong chủ điện của chùa Đại Diệp.

Trong câu chuyện của lão Hồ, thi thể giấu ngay bên trong chùa Đại Diệp này, chỉ là lúc trước bọn họ điều tra, mấy năm gần đây chùa Đại Diệp không có ghi chép sửa chữa, lúc này mới mở rộng phạm vi ra toàn bộ chùa miếu trong thành phố Cầm.

Nhưng lỡ như, câu chuyện mà lão Hồ kể căn bản không phải phát sinh vào năm ngoái, mà là phát sinh từ rất nhiều năm về trước, giống như vụ bắt cóc của La Tuệ ấy, vậy thì ngôi chùa Đại Diệp này vẫn là trọng điểm đáng để tìm kiếm nhất.

Hiện tại đã có kết quả.

Nỗ lực cả một buổi tối, bất kể là chùa Đại Diệp hay là các ngôi chùa khác, đều không có phát hiện.

"Câu chuyện chỉ là câu chuyện thôi sao?" Kỷ Tuân lầm bầm lầu bầu.

Bên ngoài điện, trời vẫn tối, mà bên trong điện, nến vẫn sáng.

Ánh nến chiếu vào khiến tượng phật sáng lên, để lại từng quầng lúc sáng lúc tối xoay quanh tượng phật, trong quầng sáng, nước sơn cũng trở nên tươi mới hơn.

Đây có lẽ là lần đầu tiên mà Kỷ Tuân nghiêm túc quan sát tượng phật đến thế.

Trong điện này thờ phụng phật Thích Ca Mâu Ni, phật tổ ngồi xếp bằng, chắp hai tay vào nhau, hai bên trái phải đều có một vị tôn giả, sau đó là La Hán hộ thân.

Anh nhìn phật tổ, phật tổ nhìn anh.

Mặt mày nhân hậu, tư thái từ bi.

Thật sự... Chỉ là câu chuyện thôi sao?

Một cơn gió mạnh đột ngột thổi tới từ ngoài điện, thổi tắt cây nến đang cháy sáng trong điện, cũng thổi tỉnh Kỷ Tuân đang ngồi trên bồ đoàn, Kỷ Tuân quay đầu nhìn lại, bầu trời vốn tối tăm nay đã hừng sáng, mặt trời đỏ ửng xuyên qua tầng mây, sáng rực trên bầu trời, ngàn vạn kim quang từ trên trời giáng xuống, rửa trôi tăm tối đang bao phủ lấy núi non đồng bằng, dưới ánh mặt trời, bóng đêm liên tục lùi lại, chẳng mấy chốc, ngay cả bóng tối trong chùa miếu cũng bị xua tan, cho dù không thắp nến cũng vẫn có thể nhìn rõ tượng phật trong điện.

Kỷ Tuân chậm rãi đứng lên: "Được rồi, nếu không có, vậy thì không có đi..."

"Chờ chút." Hoắc Nhiễm Nhân bỗng nhiên nói.

"Làm sao vậy?"

"Anh xem, pho tượng bên phải, tôn giả A Nan." Hoắc Nhiễm Nhân, "Dưới ánh mặt trời, có phải trông nó sáng hơn những pho tượng khác trong chùa không?"

Kỷ Tuân giật mình.

Anh nhìn kỹ lại.

Đèn hay nến vào ban đêm không thể sáng rõ như ban ngày được, bây giờ ánh nắng chiếu vào, những chi tiết không thể nhìn thấy được vào ban đêm bỗng lộ ra...

Tôn giả A Nan đứng yên bên cạnh Thích Ca Mâu Ni, áo cà sa đỏ tươi khoác trên người, sáng hơn hẳn so với tôn giả Ca Diếp cũng đang đứng yên bên cạnh Thích Ca Mâu Ni, ngay cả lượng kim tuyến rắc trên áo cà sa cũng có vẻ nhiều hơn những vị khác.

-------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play