Editor: Nơ

Tiếng cười rộn rã khắp phòng, ông nội Chu ngồi ở giữa cũng cười rộ lên, đôi mắt bị nếp nhăn che kín cũng sáng lên trông thấy: "Xem ra, tôi vẫn còn cơ hội ôm cháu chắt rồi!"

Lúc này, Từ Niệm Bắc mới nhận ra hình như cảnh này khác xa với những gì cô tưởng tượng, tại sao phần lớn ánh mắt đều đổ dồn lên người cô, thậm chí Chu Tự Tề cũng nhíu mày nhìn cô.

Chu Nghệ Tinh đã đứng dậy trở về phòng thay quần áo.

Chu Mộ Tịch: "Được rồi, được rồi, Tiểu Bắc dễ xấu hổ, Tự Tề, em cũng đi rửa mặt đi, bữa tối sắp xong rồi."

Chu Tự Tề như hiểu ra điều gì đó, dùng tay lau khóe môi, trên tay lập tức dính vết son màu đỏ nhạt, người đàn ông quát mắt nhìn Từ Niệm Bắc, khó trách nụ cười đắc thắng trong mắt cô rõ ràng như vậy, sắc mặt anh chợt tối lại, nắm lấy tay cô đứng lên: "Đi rửa mặt với anh."

Từ Niệm Bắc thầm mắng không ổn, ánh mắt cầu cứu nhìn Hoàng Từ.

Hoàng Tử chỉ cười rồi nói: "Không sao, có thể ăn trễ một chút, cả nhà sẽ đợi hai con xuống."

Cố Khải cười đến mức đau cả bụng.

Từ Niệm Bắc bị Chu Tự Tề cưỡng ép kéo về phòng, ngay lúc khóa cửa lại, trên mặt cô gái lộ ra vẻ lấy lòng: "Chuyện này cũng không thể trách tôi, tôi đưa cho anh bông tẩy trang, còn hỏi anh tận hai lần, là do anh không cần ấy chứ."

Chu Tự Tề nheo mắt nhìn cô ngụy biện: "Từ Niệm Bắc, em rất giỏi, xem ra anh cũng không hiểu rõ về em."

Anh cho rằng cô chỉ hơi nũng nịu cố chấp, nhưng không ngờ cô lại có thú vui ác ý như vậy, trước mặt người ngoài cũng không giúp đỡ người đàn ông của mình.

Từ Niệm Bắc đẩy anh: "Chúng ta vốn không hiểu nhau, anh còn lớn hơn tôi mười tuổi."

"Em chê anh già?" Chu Tự Tề độc miệng: "Anh còn chưa ghét bỏ em vì em hại anh nghẹn cả một năm nữa đấy!"

"Cho nên anh ra ngoài làm loạn?"

Người đàn ông tiến lên hai bước, đè Từ Niệm Bắc lên cánh cửa, nhìn vào đôi môi quyến rũ của cô, trong mắt hiện lên tia sáng mờ ảo: "Lúc nãy bị Nghệ Tinh xen vào, không bằng chúng ta tiếp tục thử xem, xem giới hạn cuối cùng của em nằm ở đâu?"

Sắc mặt Từ Niệm Bắc thay đổi, dùng sức đẩy anh ra: "Chu Tự Tề, anh đừng quá đáng."

Chu Tự Tề mỉm cười: "Tiểu Bắc, em không thử thì làm sao biết anh có ra ngoài làm loạn hay không?"

"Dù sao, ở phương diện kia thì một người đàn ông cấm dục và một người đàn ông buông thả dục vọng là không giống nhau."

Trái tim Từ Niệm Bắc đập loạn xạ, nhìn trân trân vào đôi mắt đen của Chu Tự Tề, nhưng cô vẫn không phát hiện ra ý đùa cợt hay trêu chọc trong câu nói của anh, ngược lại nghiêm túc đến đáng sợ.

"Chu Tự Tề, chúng ta đã ly hôn, anh mà làm bậy thì đừng trách tôi, đến lúc đó vạch mặt nhau có bao nhiêu khó coi?" Đôi mắt cô gái cũng trở nên kiên định, lộ ra vẻ chỉ cần Chu Tự Tề dám lộn xộn, cô cũng dám không màng đến hậu quả.

Đối mặt với sự uy hiếp, người đàn ông đột nhiên bật cười, lại mang thêm vào phần dịu dàng, thậm chí còn xoa tóc cô: "Sao lại giống sư tử xù lông thế này, nếu lúc trước em giở tính khí này ra với anh, thì cần gì dùng nhiều ảnh chụp như vậy?"

Từ Niệm Bắc nhìn anh.

Chu Tự Tề lùi lại nửa bước, xoay người bước vào phòng tắm.

Từ Niệm Bắc thở phào nhẹ nhõm, không nghe ra được hàm ý của anh.

Có lẽ anh có quá nhiều phụ nữ nên cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

Sau khi người đàn ông rửa mặt sạch sẽ, Từ Niệm Bắc vẫn đứng sau cửa, bộ dạng ngẩn người.

"Đi thôi, đến giờ ăn trưa rồi."

Từ Niệm Bắc né tránh tay anh, đi trước một bước mở cửa.

Trong phòng khách, Chu Nghệ Tinh đã thay xong quần áo, đang ngồi đối diện với Cố Khải, khóe môi Cố Khải thản nhiên cong lên, thưởng thức vẻ tức giận của Chu Nghệ Tinh.

Nghe thấy động tĩnh trên lầu, ánh mắt của mọi người đều chuyển sang Chu Tự Tề và Từ Niệm Bắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play