Ánh đèn đường hắt xuống những tia sáng lờ mờ, bao lấy gương mặt dịu dàng của Hạ Tư Hành.
Anh đưa tay giữ chặt chiếc áo khoác trên người cô, cũng đã thu hết dáng vẻ nũng nịu lấy lòng của cô vào đáy mắt.
Đúng vậy.
Anh biết cô cố tình dỗ anh vui.
Cô lấy lòng anh là vì anh ở đây chờ cô lâu như thế chứ không phải là vì chuyện gì khác.
Hạ Tư Hành cất giọng bình tĩnh, "Lên xe đi."
Kim Hề sững người, định nói gì đó nhưng anh đã xoay người mở cửa ghế phụ cho cô.
Chần chờ vài giây, Kim Hề đành ngồi lên xe.
Trên đường về, bầu không khí trong xe hiếm khi nào yên tĩnh như thế. Kim Hề bận cả ngày, theo lẽ thường thì cô nên vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng chẳng hiểu sao lại không tài nào thiếp đi được. Không khí trong xe vừa ngột ngạt vừa bí bách, trên người người đàn ông toát ra một luồng áp suất thấp thít chặt lấy hô hấp của cô.
Kim Hề đắn đo một lúc, sau đó mới vờ hỏi thăm anh, "Hôm nay bệnh viện không bận hả anh?"
Hạ Tư Hành, "Ừ."
"Anh đến đây từ khi nào thế?"
"Lúc gửi tin nhắn cho em."
"À."
Tầm mắt cô rơi lên góc nghiêng hơi bạnh ra của anh, ánh đèn đường nhấp nháy thoạt sáng thoạt tối hắt lên gương mặt không rõ cảm xúc, thoáng lộ ra vẻ bực dọc và mất kiên nhẫn.
Anh đang bực chuyện gì?
Kim Hề quả thật không biết.
Dừng đèn đỏ, Hạ Tư Hành quay sang nhìn Kim Hề, giọng điệu đều đều, "Ghi hình vui không?"
"Cũng được, nhưng mệt quá."
"Thế à?" Khóe môi anh khẽ giần giật, cuối cùng vẫn không kiềm chế được lửa giận đã nín nhịn suốt cả ngày hôm nay, "Mấy chàng trai ghi hình cùng có phải đẹp trai lắm không?"
"Không biết nữa, em không có nhìn kỹ." Cô thật thà đáp.
Kim Hề không có hứng thú với mấy thanh niên hip hop, cô chỉ gặp bọn họ trong phần giới thiệu, sau đó thì không thèm nhìn tới nữa.
Cô ngẩn ra một lúc, thấy Hạ Tư Hành không đáp lại, chợt vỡ lẽ, "Nam à?"
Hạ Tư Hành không nói không rằng, tập trung lái xe.
Về đêm, ánh đèn giao thông càng thêm tỏ, từ màu đỏ chuyển sang ánh xanh sáng rực hắt lên gương mặt anh, tạo ra một cảm giác quỷ dị, hơn nữa còn có cảm giác mỉa mai khó nói.
"Anh đang ghen đúng không?" Kim Hề cười.
Hạ Tư Hành, "Ghen gì?"
"Anh nghe thấy giọng của Kỳ Nhiên trong điện thoại." Kim Hề đáp đầy chắc nịch, "Thế nên anh ghen đúng không?"
Anh tập trung nhìn đoạn đường phía trước, đôi mắt hơi nheo lại, giấu đi vẻ bực dọc và châm biếm bên trong.
Cửa xe được hạ xuống một nửa, gió thu se lạnh thốc thẳng vào mặt, nhưng lại không thể xua tan sự phiền muộn dai dẳng bám lấy anh không buông.
Nơi khóe mắt, anh trông thấy bờ môi Kim Hề khẽ nở một nụ cười, có vẻ như chẳng màng đến tâm trạng của anh.
Chiếc xe đang lao đi vùn vụt đột ngột dừng lại, vì thắng gấp nên lốp xe ma sát trên mặt đường tạo ra âm thanh chói tai giữa đêm khuya.
Nửa người Kim Hề đổ về phía trước theo quán tính, ngay sau đó lại bị dây an toàn giật ngược trở về, lưng đập vào lưng ghế, dây an toàn thít chặt ngay xương sườn của cô, đau điếng người.
Cô kéo dây an toàn, mỉm cười hỏi, "Anh ghen thật đấy à?"
Hạ Tư Hành vẫn giữ bình tĩnh, "Em vui lắm sao?"
Kim Hề đáp, "Vui chứ."
Anh nhìn cô một lúc, không nói lời nào.
Đang định khởi động xe lại lần nữa, Kim Hề chợt lên tiếng, "Em đói rồi, mình xuống mua gì ăn đi."
Xe bọn họ vừa hay dừng ngay trước một cửa hàng tiện lợi, Kim Hề mở cửa xe đi vào trong tìm đồ ăn. Đến khi chọn xong, bên cạnh cô lại xuất hiện một bóng người, "Em chưa ăn cơm tối sao?"
"Đồ ăn nhanh không ngon, em chỉ uống một ly sữa chua thôi." Kim Hề nói.
"Sao không gọi đồ ăn?"
"Em quên mất."
Hạ Tư Hành cụp mắt, vẻ bất đắc dĩ thoáng lướt qua.
Anh có thể nhìn ra cô đang rất đói, chỉ mỗi Oden mà cô đã lấy hai chén, mỗi tay cầm một chén. Ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn tủ sữa chua cách đó không xa.
Nhận được tín hiệu trong mắt cô, Hạ Tư Hành đi sang cầm lấy loại sữa chua mà cô hay uống nhất.
"Lấy hai ly đi anh." Cô nói.
Hạ Tư Hành thu lại bước chân, "Vị nào?"
"Dâu tây."
"Em đúng là uống hoài không ngán." Từ trước đến nay cô chỉ uống mỗi vị dâu tây và vị nguyên bản, anh hỏi, "Có muốn đổi vị khác không?"
Kim Hề từ chối ngay lập tức, "Không, em chỉ uống hai vị này thôi."
Vì thế anh chọn lấy hai ly sữa chua vị dâu tây và vị nguyên bản từ trong một rừng đủ loại các vị sữa chua, dẫn cô ra ngoài quầy thu ngân tính tiền.
Nhân viên nói, "Bốn mươi bảy tệ tám hào ạ."
Kim Hề quay sang, "Anh ơi, trả tiền kìa."
Động tác cầm điện thoại của Hạ Tư Hành chợt khựng lại.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên một đường cong hí hửng và đầy khiêu khích, "Anh, ra ngoài mà không mang tiền theo à? Anh thế này thì sao mà cưa gái được đây?"
Biết rõ mỗi khi cô dùng giọng điệu ngọt ngào và nói mấy câu lấy lòng thế này, cô đều gọi anh là anh, dù anh có giận thế nào cũng phải dịu xuống vài phần.
Đây đúng là định mệnh, là định mệnh không cách nào khống chế được.
Hạ Tư Hành cười gằn, sau khi lấy di động quét mã trả tiền, anh đưa tay kia ra ôm lấy eo cô rồi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Trăng đêm nay vừa sáng vừa tỏ, áng mây vẫn chưa che hết một nửa vầng trăng.
Kim Hề chợt nói, "Ngồi nghỉ một lát nhé anh?"
Hạ Tư Hành, "Không về xe ngồi à?"
Cô lắc đầu, "Ăn trên xe có mùi, khó chịu lắm."
Vừa khéo bên cạnh có mấy cái ghế dựa, hai người lần lượt ngồi xuống.
Kim Hề ghim một viên thịt giơ lên trước mặt Hạ Tư Hành, "Anh ăn không?"
Anh nhìn xuống, "Ngon không em?"
"Ngon lắm, anh thử đi."
Thế là anh há miệng, đang định cắn một cái thì viên thịt trước mắt bỗng dưng như mọc cánh, "bay" vào miệng Kim Hề, còn kẻ đầu têu thì cười đến là khoái chí.
Gương mặt căng cứng của Hạ Tư Hành cũng dần dịu xuống.
"Vui lắm à?"
"Vui chứ." Cô cười rồi nói tiếp, "Thấy anh ghen, em vui lắm."
Khóe môi anh giần giật.
Kim Hề ăn hết oden, đang định cầm ly đi vứt, nhưng chớp mắt một cái, tay cô trống không, cái ly đã bị Hạ Tư Hành giành lấy. Anh đứng dậy đi tới chỗ thùng rác đằng trước, ném ly oden vào rồi xoay người quay trở lại ngồi xuống cạnh cô.
Sau lúc ấy, hai người im lặng không nói gì.
Gió đêm lượn lờ quấn quýt, Kim Hề chầm chậm ngả đầu lên bờ vai anh.
Cô nhìn ánh trăng trên cao, cất giọng dịu dàng, "Hạ Tư Hành này, tự dưng em thấy như bây giờ thật hạnh phúc.
Hạ Tư Hành ngước mắt lên, "Sao?"
Kim Hề, "Chỉ cần ngồi đây ngắm trăng, không có ai đến quấy rầy chúng ta, thật hạnh phúc."
Mấy đầu ngón tay đặt trên eo cô dần dần thả lỏng.
Kim Hề nói, "Thật ra em không hiểu tại sao anh lại nổi cơn ghen, vì Kỳ Nhiên ư? Chính là người mà anh đã nghe thấy giọng của anh ấy lúc chúng ta gọi điện với nhau đấy."
Lúc này cô mới giải thích lại đầu đuôi sự tình, giới thiệu thân phận Kỳ Nhiên cho anh rõ.
"Quan hệ giữa em và anh ấy có lẽ cũng giống như quan hệ giữa anh, Giang Trạch Châu và Châu Dương vậy. Có điều sau đó bọn em rời khỏi Giang Thành rồi mất liên lạc. Trước đây ông ngoại cũng từng nhắc đến anh ấy mà, anh không nhớ sao? Bọn em ở cùng một khu, anh ấy luôn dẫn bạn gái vào ngõ... ừm... thân mật."
"Sau khi chuyển đến Nam Thành thì em không gặp anh ấy nữa, cũng mất liên lạc luôn. Thật ra hôm nay không phải là ngày đầu tiên bọn em gặp lại nhau, em đã gặp anh ấy ở quán bar của Châu Dương vào cái hôm sinh nhật anh đấy. Anh ấy vẫn như xưa, vẫn tán gái bất chấp không màng trường hợp."
"Còn chương trình này thì đến tận hôm qua em mới biết anh ấy cũng tham gia, hơn nữa còn tham gia với tư cách là giám khảo. Thế nên khi gặp lại anh ấy, em không hề ngạc nhiên là vì thế."
Trong làn gió đêm, lá cây rì rào đung đưa.
Kim Hề nhìn anh với đôi mắt trong veo, "Anh có hài lòng với lời giải thích này không?"
Ánh mắt chạm nhau.
Cánh tay ôm lấy eo cô chợt siết chặt, anh đổ người về phía trước, áp cô dựa vào lưng ghế lạnh buốt.
Cô dán lên vòm ngực anh, chạm phải đôi mắt đen lay láy đang khóa chặt trên người mình.
"Giải thích sớm một chút chẳng phải tốt hơn sao, sao lại đợi đến giờ mới nói?" Hô hấp nặng nề phả lên gương mặt cô, chất giọng trầm khàn trong làn gió mang theo hơi lạnh của đêm thu.
Kim Hề khẽ cười, "Đúng thế."
Giọng điệu cực kỳ dịu dàng, "Nhưng hiếm có dịp thấy anh ghen, em phải tận hưởng một lát."
Anh đáp lại bằng một tràng cười vô cảm.
Kim Hề, "Sao lại có người nổi cơn ghen mà vẫn đẹp trai như thế chứ?"
Hạ Tư Hành nghe thế thì nhướng mày, "Tiếp đi."
Kim Hề, "Tiếp gì cơ?"
Hạ Tư Hành, "Khen tiếp đi, để anh xem em có thể khen tới đâu."
Kim Hề cười đến là vui vẻ, cả người như đổ ập vào lòng anh. Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu lên, khẽ mút cằm anh một cái, "Hạ Tư Hành, anh thật nhỏ mọn."
"Đang khen anh đấy hả?"
"Đương nhiên là không rồi."
Hạ Tư Hành ngả người ra sau, cánh tay ôm cô cũng buông lỏng, "Còn muốn anh ôm à? Tránh ra..."
Tuy nói thế, nhưng anh vẫn đưa tay ôm hờ lấy cô.
Kim Hề, "Vậy em tránh thiệt đó nha? Em nhào vào lòng người khác đấy."
Giọng anh lạnh xuống, "Em cứ thử đi rồi biết."
"Đấy anh xem đi, đồ nhỏ mọn."
Hạ Tư Hành không ừ hử gì, anh tựa vào ghế, ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa mang một vẻ xa xăm và tĩnh mịch. Trăng sáng vằng vặc,in vào đáy mắt một khoảng rực rỡ.
Kim Hề vẫn líu lo không ngừng, luôn miệng chê anh hẹp hòi.
Nhưng khóe môi anh không kiềm được mà nhếch lên.
Đúng thế.
Anh là một người vừa ngang ngược vừa ích kỷ.
Chỉ vì nghe thấy giọng đàn ông xa lạ trong điện thoại của cô mà tâm trạng xuống dốc cả một ngày.
Bình thường anh lạnh lùng xa cách, nhưng ít nhiều cũng được khen là bình dị gần gũi, nhưng hôm nay, mọi người trong khoa đều có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và nguy hiểm toát ra từ người anh. Ngay cả khi phẫu thuật, Lâm Lập Huân đã cố gắng điều tiết bầu không khí của phòng mổ vốn đang sôi nổi chỉ vì một ánh mắt của anh mà lập tức đóng băng.
Sau khi giải phẫu kết thúc, Lâm Lập Huân liền hỏi anh, "Có chuyện gì thế?"
Hạ Tư Hành khép mắt, biết rõ tâm trạng của mình đã ảnh hưởng đến mọi người, "Em xin lỗi, em sẽ không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng công việc nữa."
"Có gì đâu, em đâu có làm ảnh hưởng công việc, chỉ là..." Lâm Lập Huân nói, "Đây là lần đầu tiên thầy thấy em như thế... Nói sao nhỉ? Khó tiếp cận, mà cũng không dám đến gần."
Hạ Tư Hành xoa hàng chân mày, im lặng không nói lời nào.
Lâm Lập Huân lại hỏi, "Cãi nhau với bạn gái rồi đúng không?"
Nét mặt Hạ Tư Hành chợt thay đổi, "Sao thầy lại nghĩ em cãi nhau với bạn gái?"
"Khoan hẵng bàn đến em, người khác ở tuổi của em sẽ không cãi nhau với ba mẹ hay bạn bè mà giận dỗi thế này. Huống hồ đó là em, người hiếm khi nào để lẫn lộn cảm xúc cá nhân vào công việc, cũng hiếm khi nhắc đến chuyện riêng tư trước mặt mọi người." Lâm Lập Huân không bận tâm, "Có cảm giác xa cách cũng là một điều tốt."
Hạ Tư Hành cầm ly cà phê tên tay, lẳng lặng nở nụ cười.
||||| Truyện đề cử:
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Lâm Lập Huân, "Cãi nhau với bạn gái hả? Thầy cũng từng trải qua độ tuổi như em, lúc ấy suốt ngày cãi nhau với cô của em, bà ấy trách thầy mải cắm đầu vào công việc mà không ở bên bà ấy. Thầy không dám phản bác, thế nên vừa kết thúc công việc là quấn lấy bà ấy như một con chó pug, dỗ ngon dỗ ngọt mãi mới đổi được một nụ cười của bà ấy."
Hạ Tư Hành không tài nào tưởng tượng được dáng vẻ khi ấy của thầy mình.
Lâm Lập Huân thở dài, rầu rĩ đáp, "Mới vừa nhớ lại, cảm thấy khoảng thời gian ấy cứ như đã trải qua một đời, suốt ngày quấn quýt lấy nhau, chỉ cần bên cạnh cô ấy xuất hiện một người đàn ông, bất kể có quan hệ với cô ấy hay không thì mình vẫn ghen bóng ghen gió cả ngày... Có phải em thấy khó tin lắm đúng không? Nhưng chẳng còn cách nào khác, đàn ông mà, dù có trưởng thành thì cũng sẽ trở nên ngây thơ ở trước mặt người con gái mình yêu."
Ánh mắt Hạ Tư Hành dần thẫm lại, "Thật sao ạ?"
Thấy anh cuối cùng cũng chịu đáp lại, Lâm Lập Huân biết mình đã đoán trúng rồi.
Ông khẽ cười, vỗ vai Hạ Tư Hành, nói với giọng của người từng trải, "Ghen tuông là chuyện thường tình, có ai yêu mà không ghen đâu? Quan trọng là có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương, sau đó phải thẳng thắn với nhau. Để giữ gìn một đoạn tình cảm, ngoại trừ sự yêu thích ra thì phải cần thêm chất xúc tác là thẳng thắn nữa."
Nói hết một đoạn dài, Lâm Lập Huân không nhiều lời thêm.
Ông dẫn dắt bao nhiêu lứa sinh viên, chỉ có Hạ Tư Hành là học trò mà ông tâm đắc nhất. Ông biết Hạ Tư Hành sẽ lĩnh ngộ những lời ông nói hôm nay. Vì thế ông nhường lại không gian cho anh, để anh tự mình suy ngẫm.
Thẳng thắn.
Hạ Tư Hành nghĩ, giữa anh và Kim Hề, thời gian thẳng thắn với nhau đa phần đều là tiếp xúc thân thể.
Cô tựa như hồ ly tinh, vừa xuất hiện đã cướp mất thần trí của anh, khiến anh không tài nào giữ vững bình tĩnh.
May mắn thay.
Sau khi cảm nhận được tâm trạng của anh, cô không hề giấu giếm mà thành thật giải thích rõ ràng quan hệ giữa cô và người đàn ông kia.
...
Hơn một giờ sáng.
Hạ Tư Hành có một nhóm Wechat, thành viên chỉ có anh, Châu Dương và Giang Trạch Châu.
Bình thường chỉ có Châu Dương và Giang Trạch Châu tám nhảm với nhau trong nhóm, hoặc là hẹn nhau ra ngoài nhậu. Bọn họ không bao giờ hẹn Hạ Tư Hành, bởi vì bọn họ biết có hẹn cũng như không, và họ cũng biết, nếu muốn hẹn anh thì cứ việc hẹn thẳng Kim Hề.
Bởi vì chỉ cần Kim Hề đến thì Hạ Tư Hành cũng sẽ theo đến.
Đã giữa khuya, nhưng Châu Dương vẫn còn nhắn vào nhóm rủ Giang Trạch Châu ngày mốt đi ăn.
Giang Trạch Châu, [Không rảnh.]
Châu Dương, [Thứ hai cậu bảo bận, thứ ba cậu cũng bảo không rảnh. Ok, anh đây không hẹn vào ngày thường nữa, nhưng ngày mai là thứ bảy, cậu làm gì mà bảo bận hả?]
Giang Trạch Châu, [Có một hạng mục đầu tư.]
Châu Dương, [Cậu đầu tư gì nữa đấy? Cậu kiếm nhiều tiền để làm gì? Thằng FA đáng thương.]
Bị từ chối nên Châu Dương bực mình, biết Hạ Tư Hành không bao giờ xem tin nhắn nhóm, thế là mắng lây sang Hạ Tư Hành, [Còn A Hành nữa, làm bác sĩ có bao nhiêu tiền đâu, không đủ cho công chúa thiên nga mua một chiếc váy nữa là.]
Hôm nay tâm trạng Hạ Tư Hành khá tốt, hiếm khi trả lời lại.
[Hạng mục đầu tư của cậu ta có phần hùn của tôi, giúp tôi kiếm tiền nuôi công chúa thiên nga.]
Châu Dương cứ ngỡ tối rồi nên mình bị hoa mắt, anh ta dụi mắt, sau khi xác nhận tin nhắn là thật thì hoảng hồn, [Sao cậu lại xem tin nhắn nhóm?]
Hạ Tư Hành chẳng thèm để ý đến anh ta, nói với Giang Trạch Châu, [Nhớ kiếm nhiều tiền vào, cậu cũng biết mà, công chúa thiên nga nhà tôi nuôi tốn tiền lắm.]
Giang Trạch Châu, [Hai người nửa đêm nửa hôm rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên cố tình chọc tôi buồn nôn có đúng không?]
Giang Trạch Châu, [Phắn.]
Hạ Tư Hành vứt điện thoại sang một bên, nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ.
Lúc tắt đèn, điện thoại đặt trên đầu giường lại rung lên.
Kim Hề nằm bên cạnh khẽ trở mình, làu bàu, "Ai mà nửa đêm nửa hôm nhắn tin cho anh thế?"
Hạ Tư Hành vuốt tóc cô, "Là bọn Giang Trạch Châu ấy mà, em ngủ đi."
Cô hít mũi, mơ màng thiếp đi.
Hạ Tư Hành cầm điện thoại lên, là Giang Trạch Châu gửi tin nhắn sang, [Có phải công chúa thiên nga cũng tham gia chương trình I Dance Therefore I Am không?]
Hạ Tư Hành nhướng mày, [Sao cậu biết?]
Giang Trạch Châu, [Tôi đi theo chú Hạ đầu tư một mớ vào đó.]
Hạ Tư Hành cầm điện thoại, không trả lời lại.
Đêm hôm khuya khoắt mà Giang Trạch Châu tìm anh nói chuyện này, đoán chừng còn có đoạn sau.
Chỉ vài giây sau, Giang Trạch Châu đã gửi tin tới, [Ngày mốt tôi sẽ đi ăn với ekip chương trình, nếu cậu rảnh thì đi chung nhé? Tiện đường xem thử công chúa thiên nga nhà cậu có bị ai ăn hiếp không.]
Hạ Tư Hành tựa vào đầu giường, hờ hững nhếch môi gõ chữ, [Được.]
Ngày mốt vừa hay anh được nghỉ, có thể đến xem người đàn ông gọi cô là "Thiên nga nhỏ" ra sao.