Editor: Vện

Chung Ly Tĩnh là người không tin vào định mệnh.

Lúc tìm thấy đứa bé trong đống tuyết, ông ta còn nghi ngờ thiên cơ đùa bỡn mình. Một đứa trẻ người phàm yếu ớt, thoi thóp hơi tàn, thoạt nhìn không có gì đặc biệt này sao có thể phá hủy đạo Vô Tình của ông ta được chứ?

Sau khi đưa Mạnh Trần về Thái Huyền Tông, Chung Ly Tĩnh mới phát hiện thằng bé cũng có một điểm đặc biệt.

Ấy là cực kỳ phiền nhiễu.

“Sư tôn, con không học được chiêu này, sư tôn làm mẫu cho con được không?”

“Sư tôn, sách viết vầy là sao ạ, con đọc không hiểu, còn chỗ này nữa nè.”

“Sư tôn, bánh gạo nếp này ngon ghê, người muốn nếm thử không?”

“Sư tôn lúc nào cũng ngồi một mình thế có buồn không, con nói chuyện với người nha!”

Chung Ly Tĩnh không ngờ có ngày mình lại nhìn lầm, cứ tưởng thằng bé tính tình trầm lặng thích thui thủi một mình.

Cơ mà Mạnh Trần thật sự không phải người hoạt bát, chỉ khi gặp Chung Ly Tĩnh mới nói nhiều thôi.

“Sao không tìm sư huynh con đi?” Có lần Mạnh Trần mang sách kiếm pháp đến hỏi, Chung Ly Tĩnh hỏi y như vậy.

“Sư huynh…” Thằng bé gãi mặt, biết nói xấu sau lưng người khác là không tốt nên khéo léo giải thích, “Sư huynh thoạt nhìn hơi khó gần, con sợ.”

Không lẽ nhìn ta dễ gần lắm sao? Chung Ly Tĩnh thầm nghĩ.

Ông ta đứng trên đỉnh nhân sinh đã lâu, lại tu đạo Vô Tình nên tính cách chắc chắn không thể nào ôn hòa dễ thân được. Đừng nói là đệ tử, ngay cả chưởng môn và các trưởng lão gặp ông ta cũng phải nhún nhường thận trọng.

Thế mà Mạnh Trần không hề sợ ông ta.

“Mạng con là do sư tôn cứu.” Thằng bé nói hùng hồn, “Nếu không có sư tôn thì con chết lâu rồi, sao con lại sợ người được?”

“Với lại sư tôn tu đạo Vô Tình mà.” Mạnh Trần đảo mắt, gương mặt trắng như tuyết nở nụ cười trong sáng, “Con có phiền đến mấy thì sư tôn cũng sẽ không ghét con đâu, đúng không ạ?”

Biết Chung Ly Tĩnh sẽ không trả lời, Mạnh Trần tự gật đầu rồi nói chắc như bắp, “Chắc chắn là vậy!”

Chung Ly Tĩnh cạn lời.

Thật vậy, ông ta lạnh lùng thành quen, bị quấy rầy cũng chẳng bực.

Ông ta nhận quyển sách của Mạnh Trần, liếc nhìn một lần rồi giảng cho y nghe.

Sau khi lên Đại Thừa đỉnh cấp, chỉ bế quan đơn thuần thì rất khó đột phá, nên thời gian Chung Ly Tĩnh chu du bên ngoài còn nhiều hơn thời gian có mặt ở Thái Huyền Tông. Lần này vì nhặt được Mạnh Trần nên ông ta mới phá lệ ở thêm mấy tháng.

Sau đó ông ta lại rời khỏi môn phái, đi một chuyến mất bốn năm. Đối với người phàm, bốn năm có thể xem là dài, nhưng với tu sĩ chẳng qua chỉ là một chớp mắt. Trong nhận thức của mọi người, tung tích của Chung Ly Tĩnh là bí ẩn, vài chục năm không thấy bóng dáng ông ta là chuyện hết sức bình thường, Thái Huyền Tông quen rồi, nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng thì không có ai dám đến làm phiền ông ta.

Thế mà lần này Chung Ly Tĩnh tỉnh lại thì phát hiện cửa hang đá mà mình tạm trú bị một đống hạc giấy chôn vùi.

Ông ta im lặng thật lâu rồi nhặt một con hạc, mở ra.

“Sư tôn, người đi hơn một nghìn năm trăm ngày rồi, người lạc đường rồi sao?”

Âm thanh quen thuộc phát ra từ hạc giấy, giọng nói trong trẻo nhuốm một chút ấm ức rất khó nghe ra.

Chung Ly Tĩnh khựng lại chốc lát rồi mở một con hạc khác.

“Sư tôn, con tự học xong Hồi Phong Kiếm rồi, người có muốn về kiểm tra bài vở của con không?”

“Sư tôn, bây giờ quan hệ giữa con với Đại sư huynh hòa thuận lắm, tu luyện có chỗ nào không hiểu là con toàn đi hỏi huynh ấy. Nhưng mà con nói nhỏ nha, sư tôn giảng bài nghe hay hơn.”

Chính ông ta dạy Mạnh Trần cách dùng hạc giấy truyền âm, cũng dặn là chỉ khi có chuyện quan trọng mới được sử dụng, ai ngờ y thả một bầy hạc chỉ để kể mấy chuyện vặt vãnh thế này.

Xem ra ông ta giao bài ít quá.

Chung Ly Tĩnh nghĩ vậy, nhưng vẫn tiếp tục nhặt hạc giấy mở ra nghe.

Lần này Mạnh Trần truyền âm chỉ có vài chữ.

“Sư tôn, con nhớ người. Chừng nào người mới về?”

Chưởng môn hết sức kinh ngạc khi thấy lần này ông ta về sớm hơn mọi khi, còn uyển chuyển dò hỏi xem ông ta có gặp rắc rối gì không. Chung Ly Tĩnh đáp qua loa rồi bay về Thiên Cực Phong.

Vừa mới bước vào Thiên Âm Các, một bóng người màu trắng lao vút ra như chim yến, ủi vào lòng ông ta, kích động hô, “Sư tôn!”

Mạnh Trần ôm xong mới nhớ Chung Ly Tĩnh không thích bị người khác đụng chạm, bèn buông tay lùi lại một bước, mặt mừng rơn, “Sư tôn, cuối cùng người cũng về rồi!”

Chung Ly Tĩnh nhìn thiếu niên tuấn tú đĩnh đạc trước mắt, nhất thời không thể hợp nhất y với đứa trẻ thấp bé gầy gò bốn năm trước.

“Sư tôn không nhận ra con sao?” Thiếu niên thấy ông ta im lặng quá lâu, mắt mở tròn xoe vội vàng nhắc, “Con là Mạnh Trần nè!”

Chung Ly Tĩnh gật đầu, ý là ông ta nhớ.

Thiếu niên thở hắt ra, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

“Nếu biết sư tôn đi lâu như vậy thì hồi trước con đã chơi xấu quấn cứng lấy người rồi.” Thiếu niên nhoẻn cười, ánh mắt như trời sao, “Sư tôn, mừng người trở về!”

Chung Ly Tĩnh nhìn nụ cười trong sáng của thiếu niên, tim bỗng nhoi nhói như có cây kim vô hình đâm vào.

Mạnh Trần lúc lớn không còn dính người như ngày bé nữa, nhưng vài thói quen nhỏ vẫn không thay đổi. Y vẫn thích “vứt đồ bừa bãi” trong Thiên Âm Các, hôm nay vứt hộp bánh hoa quế, ngày mai vứt hình nhân hàng mây tre lá, dù biết mấy thứ này rồi sẽ bị quên lãng, bỏ xó nhưng y vẫn làm không biết mệt.

Chung Ly Tĩnh cầm con hình nhân nhỏ xíu mặc y phục giống hệt mình, không thể làm ngơ cơn đau nơi lồng ngực nữa.

Ông ta biết không thể tiếp tục để yên như vậy.

Mạnh Trần hoàn toàn không biết nỗi lòng của Chung Ly Tĩnh, vẫn thường xuyên đến Thiên Âm Các tìm ông ta nói chuyện phiếm. Ông ta nhìn thiếu niên không chút phòng bị, biết mình chỉ cần nhích một ngón tay là đủ để khiến y bốc hơi khỏi cõi đời.

Ý định này quanh quẩn trong đầu, nhưng mãi mà vẫn không xuống tay.

Lễ Bách Hoa năm ấy, Chung Ly Tĩnh bế thiếu niên say ngất ngư về Tê Tuyết Cư, ngón tay đặt trên cần cổ mảnh khảnh của y, cuối cùng kéo tấm chăn mỏng đắp kín cho y.

Ông ta lựa chọn rời khỏi Thái Huyền Tông.

Ai cũng nghĩ ông ta ra ngoài du ngoạn tìm thời cơ đột phá như thường lệ, chỉ có bản thân ông ta biết nguyên do mình rời đi.

Ông ta đang trốn tránh.

Đạo tâm đã rạn, nếu tiếp tục ở bên đứa trẻ kia, e là số mệnh mà thiên cơ nói sẽ thành sự thật.

Chung Ly tiên tôn trong truyền thuyết không gì không làm được, Chung Ly Tĩnh tuy chưa tự phụ đến mức đó nhưng cũng lần đầu biết thì ra mình cũng có lúc yếu lòng.

Ông ta đi thật xa, vào một bí cảnh mới mở, quyết tâm bế quan tiến sâu vào cảnh Độ Kiếp. Trong giới tu chân, cảnh Đại Thừa đã là sức mạnh tối cao, cường giả cảnh Độ Kiếp chỉ là sự tồn tại trong truyền thuyết. Ông ta muốn đột phá e là phải mất mấy trăm năm.

Như vậy cũng tốt, mấy trăm năm qua đi, với tư chất của đứa trẻ kia hẳn cũng đã bước lên cảnh giới cao nhất, thậm chí quên mất người sư phụ này. Nếu ông ta có thể đột phá Độ Kiếp, phi thăng lên thượng giới, không bao giờ gặp lại y nữa, ấy cũng coi như kết cục viên mãn.

Nhưng ông ta không ngờ mình tình cờ tìm thấy kính Tam Sinh.

Nhìn vào đó, ông ta thấy được kiếp trước của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play