Editor: Vện

“Đại sư huynh.” Tiết Lãng rầu rĩ hỏi Bùi Ngọc Trạch, “Nãy Ân sư huynh giận ghê lắm, liệu hắn có ghi thù ta không? Ta thật sự không cố ý mà.”

“Không đâu.” Khóe miệng Bùi Ngọc Trạch hình như vừa mới giật giật, ho một tiếng trấn an, “Tính của hắn là vậy, ngươi đừng để bụng.”

“Vậy thì tốt…” Tiết Lãng nghe vậy mới thở phào, ánh mắt tự dưng dán vào vạt áo phía dưới của Bùi Ngọc Trạch, “Sửu Sửu! Tao tìm mày lâu lắm rồi, mày chạy đi đâu thế!”

Mạnh Trần và Bùi Ngọc Trạch nhìn theo, thấy một con cóc bé xíu đu trên vạt áo Bùi Ngọc Trạch từ bao giờ. Con cóc màu tím đen, lưng đầy mụn thịt, xấu xúc phạm người nhìn. Bị ba người cùng nhìn chòng chọc, hình như nó cũng căng thẳng, há miệng ợ một cái, phun chất dịch sền sệt màu vàng dính đầy áo Bùi Ngọc Trạch.

Sắc mặt Bùi Ngọc Trạch từ từ xanh mét.

“Xin lỗi Đại sư huynh!” Tiết Lãng hít ngược một hơi, vội vàng bắt con cóc về, “Ờ, chắc huynh không tin chứ thật ra Sửu Sửu ở sạch lắm…”

Bùi Ngọc Trạch không muốn nói gì nữa hết, cũng không thèm nhìn Tiết Lãng, gã nói với Mạnh Trần, “Ta chờ đệ ở Tê Tuyết Cư.” Sau đó nghiêm mặt cấp tốc bỏ đi.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Tiết Lãng thở hắt ra, quay lại định nói gì đó với Mạnh Trần thì ngây ngẩn.

Mạnh Trần đang cười.

Tuy Mạnh Trần chưa bao giờ tiếc nụ cười với hắn, nhưng đây là lần đầu tiên Tiết Lãng thấy y cười thoải mái như thế, đôi mắt cong cong chứa muôn vàn tia sáng rực rỡ.

Mạnh Trần vất vả nhịn cười, vươn tay đỡ Tiết Lãng ngơ ngơ ngáo ngáo về giường, “Nằm xuống đi, vết thương có bị rách ra không? Để ta xem…”

“Khoan.” Tiết Lãng tỉnh hồn, mặt đầy vẻ sốt ruột, “Lát nữa huynh về, nếu hai tên kia muốn xem vết thương của huynh muốn huynh cởi đồ thì huynh, huynh…”

“Ta biết.” Nhìn thiếu niên nói năng lộn xộn, ánh mắt Mạnh Trần ấm áp vô cùng, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu hắn.

“Ta tự biết ứng phó, đừng lo.”

—o0o—

Mạnh Trần về Tê Tuyết Cư, Ân Trì và Bùi Ngọc Trạch đang chờ y, rõ ràng cả hai đều đã thay y phục mới.

Mạnh Trần không nhịn được lại nhoẻn cười. Nét mặt Ân Trì nặng nề như đeo chì, thấy Mạnh Trần thì mắt sáng rực, lập tức chạy đến, “Sư huynh!”

Hình ảnh Mạnh Trần nở nụ cười xóa đi hết những u ám, bất an trong lòng hắn. Không biết có phải ảo giác hay không, thời gian qua hắn cảm thấy sư huynh rất lạnh nhạt với hắn, cũng không còn cười với hắn nữa. Bây giờ Mạnh Trần chịu cười, hẳn là hết giận rồi nhỉ?

“Sư huynh, vết thương trên lưng có đau không?” Ân Trì ôm cánh tay y kéo người về phòng, “Đệ có mang Tử Kim Ngưng Huyết Đan nè, để đệ bôi cho huynh!”

“Không cần.” Mạnh Trần nhỏ nhẹ từ chối, rút cánh tay ra khỏi lồng ngực hắn, “Có mười roi thôi mà, cũng chẳng để lại dấu, không đáng lo.”

Ân Trì ôm hụt, bao nhiêu âu lo, nóng giận và nỗi bất lực sâu sắc lại trỗi dậy.

Sư huynh lại từ chối hắn nữa rồi.

Rốt cuộc là vì sao? Hắn đã làm gì sai?!

Ngọn lửa tà vô danh cháy hừng hực trong lòng, hắn muốn bất chấp tất cả bắt Mạnh Trần vào phòng, cưỡng chế y phối hợp cho hắn kiểm tra thương tích, nhưng hắn không làm được.

Ít nhất thì bây giờ vẫn chưa làm được.

“Thôi, sư huynh ngươi tự biết lo liệu, không cần quá lo.” Bùi Ngọc Trạch quay sang dặn Mạnh Trần, “Còn đệ, sau này đừng tự tiện xông vào cấm địa nữa, chỗ ta có rất nhiều sách quý, nếu đệ cần gì thì đến tìm ta.”

Mạnh Trần lãnh đạm “ừ” một tiếng, “Cảm ơn sư huynh.”

Bùi Ngọc Trạch mỉm cười, vỗ Ân Trì mặt ủ mày ê, “Về thôi, không còn sớm nữa, để Mạnh sư huynh của ngươi nghỉ ngơi.”

Trước khi đi, Bùi Ngọc Trạch như nhớ ra chuyện gì bèn quay lại hỏi, “Đệ không thích ngọc bội ta tặng à? Sao không đeo?”

“Chưa kịp xin lỗi sư huynh.” Mạnh Trần nghe vậy thì nhìn bên hông mình, “Ta bất cẩn làm mất ngọc bội huynh tặng rồi.”

Vẻ mặt Bùi Ngọc Trạch sượng lại, trầm giọng hỏi, “Làm mất ư?”

“Phải, chắc là rơi ở đâu, lúc ta phát hiện thì đã không thấy nữa, cũng không tìm được.” Mạnh Trần ngước mắt, “Xin lỗi, ta làm uổng phí tấm lòng của sư huynh.”

Bùi Ngọc Trạch nhìn y thật lâu rồi mỉm cười ôn hòa, “Không sao, mất rồi thì thôi, cũng chỉ là miếng ngọc thôi mà.”

“Huống hồ cũng chẳng thể trách A Trần.” Bùi Ngọc Trạch nói chậm rãi, “Có trách thì trách ta cột không chắc.”

—o0o—

Thể chất của người tu tiên mạnh hơn người phàm rất nhiều, tốc độ hồi phục cũng nhanh, chỉ hai ngày sau là Tiết Lãng đã có thể hoạt động thoải mái, bốn năm ngày nữa thì vết thương kết vảy, không còn gì đáng lo nữa.

Thế là hắn bị phạt đi lao động.

Huyết ma yêu cũng không thể làm gián đoạn việc thi cử, bây giờ đã có kết quả, các đệ tử không đủ điểm sẽ bị phạt lao động công ích. Lúc đó Tiết Lãng bị giải đến Chấp Pháp Đường ăn roi, chưa kịp viết xong thủ tục nhập môn nên hân hạnh gia nhập hội những người tạch môn.

Họ bị phái đến núi Tú Thủy dọn vệ sinh. Núi Tú Thủy nằm phía sau mấy ngọn núi chính, non xanh nước biếc, thế nên mới được đặt tên Tú Thủy. Đây là địa điểm mà các đệ tử thường đến thư giãn, vui chơi sau khi tu luyện, đồng thời cũng là thánh địa hẹn hò, là nơi mà các đệ tử và trưởng lão lén lút gặp nhau.

Lần này có mười mấy đệ tử đi dọn núi Tú Thủy, núi nào cũng có phần. Tiết Lãng không quen biết ai nhưng họ rõ ràng có biết hắn, cả đám thường xuyên nhìn hắn rồi nhỏ giọng bàn tán.

Tiết Lãng không cần nghe cũng biết mình bị nói xấu, vì hết chín phần mười số đệ tử trong đó là người hâm mộ của Mạnh Trần. Hắn dám to gan đổ tội cho Mạnh Trần, còn hại y chịu phạt chung, tất sẽ thành cái gai trong mắt họ.

“Xui xẻo!” Một giọng nam hậm hực vang lên, sặc mùi bất mãn, “Còn bị chung nhóm với cái loại đê tiện này nữa, số đen quá mà!”

Dù không chỉ mặt gọi tên nhưng gã vừa nói vừa nhìn Tiết Lãng chòng chọc, thiếu điều muốn viết hai chữ “tiện nhân” lên mặt hắn.

Tiết Lãng nhặt vỏ chuối trong đống cỏ ném vào túi, hắn ngẩng đầu, thấy người vừa nói chuyện là một nam đệ tử trẻ tuổi, đậm người, mặt tròn trắng trẻo, ngũ quan hài hòa, hẳn là người tốt tính, không ngờ mở miệng lại bỗ bã như vậy.

Thấy Tiết Lãng nhìn mình, gã càng tức hơn, “Sao, bộ ta nói không đúng à? Mạnh sư huynh tốt bụng mời ngươi vào Thiên Cực Phong, vinh quang biết bao nhiêu! Ngươi không biết ơn thì thôi, còn dám cắn ngược sư huynh! Sao Mạnh sư huynh lại thu nhận một đứa phản bội như ngươi chứ!”

Gã càng nói càng nóng, mặt đỏ bừng xông đến chỗ Tiết Lãng, hận không thể tự tay xé xác cái tên lòng lang dạ sói này. Những đệ tử khác vội kéo gã lại, “Đồng sư đệ bình tĩnh đi! Trong môn phái cấm đánh nhau, ngươi cũng muốn đến Chấp Pháp Đường ăn roi à!”

Các đệ tử lôi gã đi, một nam đệ tử khác giải thích với Tiết Lãng, “Tính tình Đồng Trọng nóng nảy vậy thôi chứ không có ý gì đâu, đệ ấy là người hâm mộ cuồng nhiệt của Mạnh sư huynh, mà ngươi lại làm những chuyện đó nên đệ ấy hơi kích động… Ngươi đừng để bụng nhé.”

Tuy Tiết Lãng vu khống Mạnh Trần nhưng đã chủ động nhận tội và chịu phạt, các đệ tử thấy hắn thâm hiểm song ít ra cũng có dũng khí dám làm dám chịu, nên vẫn muốn kết giao. Tiết Lãng cảm ơn nam đệ tử, sau đó tách khỏi nhóm, đi đến hướng khác dọn rác.

Quá trưa, quá trình dọn dẹp cũng gần xong, Tiết Lãng định tìm một chỗ ngồi nghỉ thì vô tình chạm mặt Đồng Trọng.

Đồng Trọng không thấy hắn, gã ngồi một mình trong bóng đổ của một tảng đá, đang say mê xem thứ gì đó. Tiết Lãng định bỏ đi, khổ nỗi thị lực quá tốt, lơ đãng liếc qua thì phát hiện nội dung trong sách có gì đó không đúng.

Đồng Trọng đang tập trung tinh thần xem tranh, bất thình lình bị ai đó giật mất tập tranh. Gã ngớ người, sau đó lồng lộn lên như bị cướp báu vật, “Trả cho ta!!”

Tiết Lãng cản nắm đấm của gã, nhìn đăm đăm nhân vật được vẽ trong tập tranh, vừa rồi hắn không nhìn lầm, đúng là Mạnh Trần!

Bút pháp của họa sĩ đẹp tuyệt diệu, vẽ sống động như thật, hiển nhiên phải quan sát đối tượng trong thời gian dài mới khắc họa được cả khí chất như thần tiên này. Không biết vì sao, Tiết Lãng chợt rùng mình, hắn nhanh chóng lật xem, không có trang nào không có mặt Mạnh Trần, có cảnh y đứng chắp tay, đề bút viết chữ, rũ mắt trầm tư, ngoảnh đầu mỉm cười… đủ mọi tư thái. Phần sau của tập tranh có thêm một người, hai nhân vật đứng trong rừng hoa đào, nhoẻn cười nâng cốc, một người là Mạnh Trần, người còn lại chính là Đồng Trọng.

Không hợp lý!

Tiết Lãng nghĩ, trước đó hắn chưa gặp Đồng Trọng lần nào, cũng không thấy Mạnh Trần qua lại gì với gã, sao có thể vẽ cảnh thân thiết như thế này được?

Cho nên nội dung trong tập tranh hoàn toàn do Đồng Trọng ảo tưởng ra!

“Đó là đồ của ta, mau trả đây!”

Mắt Đồng Trọng đỏ quạch hệt như con sư tử nổi giận, xông lên muốn liều mạng với Tiết Lãng. Thế nhưng gã xuất thân từ Ngọc Hoa Phong, không giỏi đánh nhau, tu vi cũng không cao nên chẳng thể nào tiếp cận được Tiết Lãng.

Tiết Lãng có dự cảm xấu, đầu mày nhíu tít, nhanh chóng lật xem hết tập tranh rồi biến sắc.

Nhân vật được vẽ vẫn là Mạnh Trần nhưng không mặc gì cả, mái tóc đen dài phủ trên tấm lưng nõn nà, xung quanh lãng đãng hơi nước, hẳn là đang… tắm.

Mặc kệ Đồng Trọng la hét, Tiết Lãng dùng bùa lửa đốt rụi tập tranh, sau đó quay lại nắm cổ áo Đồng Trọng quật gã xuống đất, nắm đấm giáng xuống!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play