“Làm gì có chuyện Mạnh sư huynh làm trái quy định, hơn nữa con Huyết ma yêu là do Mạnh sư huynh giết mà!”
“Tiết sư đệ, chớ có nói xằng.” Đôi mắt Ân Trì như bốc lửa, hắn lạnh lùng nhìn Tiết Lãng, “Sư huynh luôn tuân thủ quy tắc, tuyệt đối không có chuyện lén vào cấm địa. Mà ngươi cũng chẳng trong sạch gì đâu, ngươi nói chính mắt thấy sư huynh lên tầng tám, tức là ngươi cũng ở tầng tám đúng không?”
Chúng đệ tử nghe vậy thì lập tức chuyển nghi ngờ qua Tiết Lãng. Tiết Lãng vẫn thản nhiên, không thèm nhìn Ân Trì mà nói, “Chuyện là vầy, tối hai hôm trước con ôn bài ở Tàng Thư Các thì gặp Mạnh sư huynh, vừa khéo có vài chỗ không hiểu nên đuổi theo định hỏi mấy vấn đề. Không ngờ lại thấy Mạnh sư huynh lên tầng tám, nói mấy câu với sư huynh gác cửa rồi vào trong. Đệ tử không nói dối, nếu trưởng lão không tin thì hãy hỏi Mạnh sư huynh.”
Các trưởng lão nghi ngờ, Phó Nghiêm chuyển ánh mắt sang Mạnh Trần, nghiêm giọng hỏi, “Mạnh Trần, lời hắn nói có đúng không?”
Mạnh Trần im lặng một lát rồi thừa nhận, “Đúng.”
Ân Trì ngớ người, quay phắt lại nhìn Mạnh Trần. Bùi Ngọc Trạch cũng nhíu mày, các đệ tử bàng hoàng tròn mắt. Trưởng lão mấy mặt nhìn nhau, Phó Nghiêm nhíu tít mày, lạnh lùng hỏi, “Ngươi đến đó làm gì?”
Mạnh Trần chưa trả lời, có người đã không kiềm chế được. Đại đệ tử Triệu Tịnh Thần của Ngọc Hoa Phong vội vàng bước ra, hành lễ rồi giải thích với Phó Nghiêm, “Bẩm trưởng lão, chuyện này có nguyên nhân khác. Hai hôm trước đến phiên con canh gác tầng tám, Mạnh Trần sư huynh cầm thư của Chung Ly tiên tôn đến, tiên tôn cho phép y mượn đọc quyển Thất Tinh Độc Sao!”
Triệu Tịnh Thần xưa nay ngưỡng mộ Mạnh Trần, không chịu được khi thấy y bị tra hỏi như phạm nhân. Những tưởng giải thích rõ ràng là trưởng lão Phó Nghiêm sẽ nguôi giận, ai ngờ Phó Nghiêm nghe xong thì sắc mặt còn phẫn nộ hơn, ông ta nhìn Mạnh Trần chòng chọc, gằn từng chữ, “Theo ta được biết, Chung Ly tiên tôn đã vào bí cảnh từ một tháng trước, hoàn toàn cắt liên lạc với bên ngoài, làm sao ngươi nhận được thư của sư phụ?”
Triệu Tịnh Thần hoàn toàn không biết, sững sờ quay đầu nhìn Mạnh Trần.
Mạnh Trần lặng lẽ thở dài, “Trưởng lão nói phải, con làm giả thư của sư phụ.”
Dứt lời, tất cả đệ tử và trưởng lão đều tỏ vẻ không thể tin nổi. Dữu Niên nhịn không được hỏi, “Mạnh Trần, con nói con… rốt cuộc con muốn làm gì?!”
“Gần đây con đang nghiên cứu thuật luyện đan, muốn mượn Thất Tinh Độc Sao tham khảo nhưng không thể liên lạc với sư phụ, đành phải dùng hạ sách này.” Mạnh Trần cụp mắt, “Sau khi vào tầng tám, con nhớ ở đó có phong ấn một con Huyết ma yêu, có thể dùng máu chế thuốc nên mở bình phong ấn. Không ngờ tốc độ của Huyết ma yêu quá nhanh, vừa mở phong ấn đã chạy mất tăm…”
Trong khoảnh khắc Tiết Lãng chỉ điểm mình, Mạnh Trần biết con chó nhỏ bắt đầu tấn công, chuẩn bị đủ cách để “hãm hại” y rồi.
Đúng là y đã vào tầng tám nhưng không hề chạm vào bình phong ấn, Huyết ma yêu cũng sẽ không tự dưng chạy thoát. Ắt hẳn Tiết Lãng đã dùng phương thức nào đó có thể giải phong ấn thả Huyết ma yêu mà không cần đặt chân đến tầng tám, cố ý đổ tội cho y.
Y cũng có cách giải oan nhưng nếu làm vậy, Tiết Lãng coi như tàn đời. Lẻn vào cấm địa, thả yêu quái, sát hại đồng môn, vu khống sư huynh… tội nào cũng là tội nặng, gộp lại thừa sức cho hắn ăn mấy trăm roi rồi bị trục xuất khỏi Thái Huyền Tông.
Mạnh Trần vén áo quỳ xuống, “Mọi chuyện đều do đệ tử tự tiện làm bậy dẫn đến tai vạ, xin trưởng lão xử phạt.”
Tiết Lãng đứng sau lưng nghe y nói mà ngạc nhiên không thôi, bao nhiêu lý do chối tội chuẩn bị sẵn bỗng chốc bay biến hết.
Y nhận tội?
Y… cứ thế mà nhận tội?!
Chúng đệ tử và các trưởng lão sững như trời trồng.
Chuyện này… thật sự là do đệ tử mẫu mực chưa bao giờ phạm sai lầm – Mạnh Trần gây ra sao???
Nghĩ sao cũng thấy hoang đường!
“Càn quấy!” Phó Nghiêm nhìn thanh niên quỳ trước mặt, ánh mắt đầy tiếc hận dạy mãi không khôn, “Ngươi là đệ tử của Chung Ly tiên tôn, đáng ra phải là tấm gương của các đệ tử, giờ lại tự tung tự tác vô kỷ luật như thế. Ngươi tưởng mình ở Thiên Cực Phong thì Chấp Pháp Đường không dám đụng vào à?!”
Ông ta càng nói càng tức, theo quy định, tội này là đủ để bị trục xuất rồi. Nhưng Phó Nghiêm nhìn thanh niên quỳ thẳng lưng, thật sự không nỡ bỏ một hạt giống tốt như thế này, cuối cùng vung tay áo, ra quyết định, “Đệ tử Mạnh Trần của Thiên Cực Phong lén vào cấm địa thả yêu ma gây họa lớn, phải phạt nặng! Đến Chấp Pháp Đường nhận năm mươi roi!”
Nghe thế, mọi người xám hồn.
Roi của Chấp Pháp Đường nào phải roi thường mà được chế tác từ gân hổ, vô cùng cứng chắc, lúc đánh còn được truyền linh lực vào. Chịu một roi thì thịt da sưng tấy, mười roi là da tróc thịt bong, ba mươi roi đánh ra nội thương, năm mươi roi… chắc chỉ còn chút hơi tàn.
Dù Mạnh Trần có tu vi Nguyên Anh, cơ thể chịu được hình phạt tàn khốc nhưng đau đớn chết đi sống lại là không thể tránh khỏi!
Ân Trì lập tức tiến lên, Bùi Ngọc Trạch cũng lạnh mặt, chuẩn bị cầu xin thì có người còn nhanh hơn. Tiết Lãng lao đến quỳ phía sau Mạnh Trần, “Khoan đã! Thật ra con mới là người thả Huyết ma yêu!”
Mạnh Trần nổi nóng, suýt thì buột miệng mắng, y quay đầu, nghiến răng quát, “Đệ câm miệng cho ta!”
Tiết Lãng không những không chịu câm mà còn hô lớn hơn, giọng vang dội để mọi người nghe không sót một chữ, “Vừa rồi là con vu khống Mạnh sư huynh!”
Quần chúng, “?????”
Chơi cái trò gì ngộ vậy??
Mọi người chạy không kịp diễn tiến kịch bản, ngơ ngác nhìn Tiết Lãng. Phó Nghiêm giận tái mặt, “Ngươi nói gì?”
“Vừa rồi là con vu khống Mạnh sư huynh.” Tiết Lãng dập đầu thật mạnh với Phó Nghiêm, “Con… không thích Mạnh sư huynh, từ lúc nhập môn vẫn luôn ghen ghét y. Thấy y làm trái quy định vào tầng tám Tàng Thư Các, con thừa cơ đi theo thả Huyết ma yêu để đổ tội cho y.”
Phó Nghiêm bị lời khai của hắn làm dao động, nét mặt biến hóa hết sức đặc sắc, “Vậy sao giờ ngươi lại nhận tội?!”
“…” Tiết Lãng không trả lời, lại dập đầu, “Nói chung tất cả là lỗi của con, con làm sai, tình nguyện đến Chấp Pháp Đường nhận phạt!”
“Được lắm… mới nhập môn chưa tới một tháng đã phạm tội tày trời, lần đầu tiên ta thấy đệ tử như ngươi!” Phó Nghiêm giận đến mức không muốn nói nhiều, chỉ vào hắn, “Thái Huyền Tông không nhận người tâm địa bất chính, ngươi gom đồ xuống núi ngay cho ta!”
Tiết Lãng căng thẳng siết nắm đấm, chưa kịp nói thì Mạnh Trần đã lên tiếng trước, “Phó trưởng lão!”
Phó Nghiêm, “Sao!”
“Mạnh Trần cả gan, tuy lời sắp nói có hơi quá đáng, nhưng…” Mạnh Trần nói, “Tiết Lãng là người của Thiên Cực Phong, là đệ tử được Chung Ly tiên tôn thừa nhận, hắn có phạm tội nghiêm trọng đến đâu đi nữa cũng chỉ có Chung Ly tiên tôn mới có quyền quyết định hắn đi hay ở.”
“Ngươi…” Phó Nghiêm tức méo mặt, nhưng nghĩ lại thấy cũng có lý. Địa vị của Chung Ly Tĩnh quá cao, người khác không thể tự ý xử tội đệ tử của ông ta.
Phó Nghiêm quắc mắt trừng hai sư huynh đệ, đành phải nhượng bộ, “Thôi… không nhắc việc trục xuất nữa, nhưng vẫn phải chịu phạt!” Ông phất tay áo, “Đến Chấp Pháp Đường nhận năm mươi roi!”
Mạnh Trần, “Khoan đã!”
Phó Nghiêm trợn mắt, “Gì nữa?!”
“Phó trưởng lão, Tiết Lãng chỉ có tu vi Trúc Cơ, không thể nào chịu nổi năm mươi roi của Chấp Pháp Đường.” Mạnh Trần nói, “Hơn nữa hắn còn nhỏ, tính tình xốc nổi, thời gian nhập môn lại ngắn, còn chưa nhớ hết quy định của Thái Huyền Tông. Con là sư huynh của hắn mà không nghiêm khắc quản giáo, không làm tròn trách nhiệm, con chịu phạt thay hắn!”
Tiết Lãng ngẩng phắt đầu, giận điên rống lên, “Không cần huynh giả mù sa mưa! Nam tử hán đại trượng phu ai làm người nấy chịu, Phó trưởng lão, con nhận toàn bộ hình phạt!”
Mạnh Trần bị con chó ngáo này quậy nhức cả đầu, “Đệ im…”
“Phó trưởng lão, con sẵn sàng rồi!” Tiết Lãng hô toáng lên, át mất tiếng Mạnh Trần, “Đánh con đi!!”
Trưởng Lão Dữu Niên xem mà sụt sịt, “Lão phu ở Thái Huyền Tông lâu thế rồi, lần đầu mới thấy có đệ tử giành nhau đến Chấp Pháp Đường ăn roi. Không hổ là đệ tử Thiên Cực Phong, không giống người thường…”
Trưởng lão Bộ Vân Kiên im lặng thật lâu, rốt cuộc phải hỏi ra thắc mắc từ tận đáy lòng, “Quan hệ giữa hai đứa nó không tốt thật đó hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT