- - Bố xin lỗi.

Đó là câu nói đầu tiên của ông Hùng kể từ lúc sự việc va chạm với đám côn đồ kết thúc, tính từ lúc đó tới bây giờ cũng đã 20 phút trôi qua.

Đáp lại lời bố, Vũ hỏi:

- - Sao bố lại xin lỗi...?

Ông Hùng khẽ thở hắt ra rồi đáp:

- - Bố là một người bố tồi, bố dạy con không nên sử dụng bạo lực, dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề....Nhưng cuối cùng chính bố lại làm điều đó trước mặt con. Bố không có tư cách để dạy bảo con.

Vũ vội nói:

- - Không phải như vậy, con hiểu lý do tại sao bố làm như thế......Hơn nữa trong trường hợp này bọn họ là người tấn công chúng ta trước. Không chỉ vậy họ còn sử dụng vũ khí. Nếu bố không ra tay ngăn bọn họ lại, có lẽ con đã gặp nguy hiểm rồi.

Ông Hùng khẽ mỉm cười, cho dù nụ cười đó không mấy vui vẻ, nhưng ông cũng không ngờ được rằng, con trai mình lại là một cậu nhóc hiểu chuyện đến như vậy, ông Hùng tiếp:

- - Vậy sao từ nãy đến giờ bố thấy con có chút gì đó không giống với con thường ngày.

Vũ nói:

- - Bởi...bởi vì con sợ......Thực sự lúc ấy con đã rất sợ, con sợ rằng bố sẽ gϊếŧ chết gã côn đồ đó...Mà như vậy, con sẽ không còn được ở cạnh bố nữa.

Ông Hùng nhìn sang bên cậu con trai, bầu không khí ảm đạm đang dần được xua tan, ông Hùng nói:

- - Cảm ơn con trai, chính con đã cứu bố......Bố cũng không ngờ được rằng trong lúc đó bố lại mất kiểm soát tới như vậy.....Bố hứa, từ nay về sau bố sẽ không như vậy nữa. Làm sao bố có thể bỏ mặc cậu con trai ngỗ nghịch, ương bướng như con được chứ.....Ít nhất cho tới khi con có thể tự đi khắp mọi nơi bằng thực lực của mình, bố sẽ luôn ở bên cạnh con. Bố sẽ không để cho bất cứ một kẻ nào khiến cho con hay gia đình ta gặp nguy hiểm.

Vũ nhoẻn miệng cười:

- - Hì hì, bố hôm nay đúng là khác so với mọi ngày. Bố yên tâm đi, con cũng mạnh lắm đó, con sẽ cùng bố bảo vệ gia đình mình....Hì hì hì. À mà bố ơi, tên côn đồ khi nãy có nói bọn chúng được một người tên là Dương thuê để cho con 1 bài học.....Rốt cuộc chuyện này là sao ạ..?

Ông Hùng trả lời con trai:

- - Đây cũng là điều mà bố đang nghĩ, rất có thể là một trong số những người có con bị con đánh hôm trước. Nhưng tối qua đến nhà mình, không có ai tên Dương cả. Mà thôi, tạm thời gác chuyện này sang một bên. Trước tiên bố con mình cần làm việc như đã bàn trước đã. Xong xuôi bố sẽ tự có cách của mình, con đừng lo.

Trấn an con trai như vậy, nhưng trong thâm tâm ông Hùng đang vô cùng lo lắng. Nếu như thực sự là 1 trong số những phụ huynh có con bị Vũ đánh hôm trước thuê giang hồ tìm trả thù, tuy vẫn còn đó những nguy hiểm nếu vụ việc không được giải quyết triệt để.....Nhưng như vậy vẫn còn may mắn hơn việc Vũ đang bị một thế lực khác nhắm vào.

Chiếc xe oto với nắp ca-pô méo mó, một bên gương chiếu hậu bị vỡ dừng lại ở trước căn nhà 3 tầng với khoảng sân rộng, cùng với đó là một cánh cổng lớn với chức năng đóng mở tự động. Chỉ nhìn sơ qua cũng đủ biết đây là nhà của người giàu có.

Ông Hùng đánh xe sát vào lề đường rồi xách một túi quà cùng con xuống xe bấm chuông đợi cổng.

" Kính...Coong.....Kính....Coong "

Một lát sau cánh cổng tự động mở ra, một người phụ nữ trung tuổi đi ra đón khách. Ông Hùng nhận ra người phụ nữ này, hôm qua bà ta có tới nhà ông Hùng để đòi lại công bằng cho con trai. Trong số những người có mặt tối ngày hôm qua thì người phụ nữ này để lại cho ông Hùng nhiều ấn tượng nhất. Xuyên suốt buổi nói chuyện, bà ta liên tục chửi bới, dùng những lời lẽ lặng lời mang tính chất đe dọa, nếu như gia đình ông Hùng không làm cho rõ việc Vũ hành hung con trai của bà ta.

Vừa bước ra cổng, người phụ nữ với gương mặt vuông chữ điền, ánh mắt sắc cùng cặp lông mày sếch ngược lên trên lập tức đưa mắt nhìn chiếc xe oto của hai bố con Vũ.

Bà ta nói:

- - Bố con anh tới rồi à...? Trên đường đi xảy ra tai nạn hay sao mà xe tan nát cả thế kia....? Đấy thế nên hôm qua tôi mới nói, làm ác cẩn thận trời phạt.....Anh là Hùng phải không, tôi là Mến, chắc anh không quên đâu nhỉ...? Còn đây chắc chắn là cậu quý tử đã đánh con trai tôi rồi. Vào nhà đi, chồng tôi đang đợi.

Vũ cảm thấy bực bội trước những lời nói mang tính chất mỉa mai của bà Mến, nhưng Vũ im lặng không dám nói gì vì ông Hùng vẫn đang mỉm cười tiếp chuyện bà ta:

- - Dạ vâng, trên đường đi không để ý tên xe tôi có bị va quệt với một xe khác. Đã để vợ chồng chị chờ lâu, như đã hứa tối qua....Hôm nay tôi đưa cháu đến gặp gia đình để nói chuyện, đồng thời lắng nghe ý kiến của gia đình.

Bố con Vũ đi vào trong, cổng cũng từ từ đóng lại......Bà Mến đi trước dẫn đường, vừa lên đến phòng khách thì ông Hùng nghe thấy bên trong có tiếng chửi bới, quát tháo ầm ĩ:

- - Mẹ kiếp......Có mỗi chuyện như thế mà làm cũng không xong.....Lũ chúng mày là một lũ ăn hại....

Nghe thấy giọng chồng đang bức xúc, bà Mến vội rảo chân đi vào trước. Ông Hùng và Vũ đứng bên ngoài đợi, Vũ khẽ kéo tay bố ra điều muốn nói mình suy đoán được gì đó.

Ông Hùng khẽ gật đầu nhưng ông khẽ nói:

- - Suỵt, con không cần phải nói gì cả. Nhưng nhớ lúc xin lỗi, phải thật thành tâm, con làm được chứ...?

Vũ trả lời:

- - Bố yên tâm, con đã luyện...à không, con làm được.

Cánh cửa phòng khách lúc này lại được mở ra, bà Mến bước ra bên ngoài, nhưng nét mặt không còn kênh kiệu như trước nữa, ánh mắt của bà ta đã có sự thay đổi, giọng nói cũng không còn được tự nhiên:

- - Mời...mời anh vào.

Ông Hùng cúi đầu cảm ơn rồi dắt tay Vũ đi vào trong. Phòng khách của gia đình này nằm ở tầng 2 và được bài trí rất sang trọng, đồ vật trong phòng toàn bộ là đồ đắt tiền, chúng phô ra được sự giàu có của gia chủ. Bộ bàn ghế mang phong cách hoàng gia được trang hoàng chính giữa căn phòng, trên chiếc ghế lớn nhất chính là người chủ của ngôi nhà, cũng là chồng của bà Mến, là cha của thằng nhóc bị Vũ đánh ngày hôm trước.

Đó là một người đàn ông có dáng dấp bệ vệ, cái đầu trọc bóng loáng cùng với một cái bụng phệ khẽ nhô ra mặc dù ông ta đang mặc một bộ cánh rộng theo phong cách Trung Quốc, tay cầm điếu xì gà lớn, miệng khẽ nhả khói. Nhìn thấy bố con ông Hùng, người này không đứng dậy mà ngồi im một chỗ, hẩy hẩy tay về phía ghế đối diện, miệng nói:

- - Ngồi đi.

Ông Hùng nói Vũ ngồi xuống, còn mình thì đặt túi quà lên mặt bàn, ông Hùng nói:

- - Chào anh, tôi là Hùng, bố của cháu Vũ......Chắc có lẽ chị nhà cũng đã nói chuyện với anh rồi. Hôm nay tôi đến đây gặp anh Dương để thay mặt cháu nói lời xin lỗi....Mong anh Dương rộng lượng, chuyện trẻ con đánh nhau là chuyện không ai mong muốn, mong anh Dương đừng để bụng. Nếu gia đình có yêu cầu gì, trong khả năng tôi sẽ đáp ứng đầy đủ.

Người đàn ông đầu trọc, bụng phệ phì phèo điếu xì gà, nghe ông Hùng nói vậy thì buột miệng hỏi:

- - Sao mày...à không, sao chú mày biết tên tao...?

Đến đây bỗng mắt phải của ông Hùng khẽ giật giật, nuốt nước bọt để tự kìm nén bản thân, ông Hùng nhìn hai vợ chồng Dương - Mến mỉm cười đáp:

- - Ra vậy......À, ý tôi là tiếng tăm của anh Dương thì ai mà không biết chứ.....!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play