Con đường rải đá cuội dẫn đến Thánh đường San Midre đang đắm mình dưới nắng vàng của Romagna.

Xung quanh đài phun nước nơi đặt tượng Thánh Mẫu, những con chim bồ câu trắng muốt, mập mạp đang tụ lại nhưng thường lệ để tận hưởng nắng trưa ấm áp.

Những sinh vật dễ gần và bạo dạn không thèm để ý đến bất kì ai ngồi gần chúng.

Thậm chí đó là Đức Hồng y khiến một tên quý tộc ngạo nghễ đến đâu cũng phải rùng mình sợ hãi.

Người đó cũng chẳng mấy để ý đến đàn bồ câu.

Đôi vai rộng của Đức Hồng y trẻ tuổi không chỉ là chỗ đậu của những con chim bồ câu, mà còn có những con chim truyền thư với lông đuôi vàng thanh lịch.

Một trong số những con chim nhanh chóng bay từ thủ đô phía Bắc, băng qua biển đến các Thành Bang của Giáo Hoàng, Romagna, và tự hào rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ.


Mặc cho nó xứng đáng được trao phần thưởng, người đàn ông trầm ngâm một lúc sau khi đọc xong lá thư được gửi về.

Mái tóc đen ánh xanh dưới n tia nắng mặt trời, làn gia màu đồng rám nắng, đôi mắt xanh thẫm sâu thẳm và những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, đều toát ra một vẻ ma mị.

Chỉ ngồi yên và thỉnh thoảng chớp mắt vài cái, trông hắn không lưu lại một chút nhân tính nào.

"Chắc hẳn là ngài sốt ruột lắm."

Gia nhân gần đó đang vờ cho đàn bồ câu ăn chủ động phá vỡ sự im lặng.

Ngược lại với sự huyền bí của người chủ, nam gia nhân ấy là một người lịch lãm với mái tóc đỏ sẫm và có vết sẹo chạy dọc qua mắt.

Thật kinh ngạc khi những con bồ câu thong thả thưởng thức bữa ăn mà không hề bay đi.

"Ta rất sốt ruột."

"Nói gì đây, tôi mừng vì cô ấy đã trở về an toàn. Em chồng của ngài đã lục tung cả Elendale trong bốn ngày ròng rã cơ mà. Chắc chắn cô ấy sẽ khá hơn."


"...."

"Tôi không rõ những gì được viết trong bức thư từ bờ biển bên kia, Dù sao thì ngài cũng chẳng tin tưởng em gái mình, đúng chứ?"

Rõ ràng là Pietro đã cả gan nhìn trộm lá thư đã gửi cho chú nhân của mình, sau đó làm như chẳng biết gì cả.

Nhưng Cesare chẳng thèm khiển trách Pietro, người đang mải mê với lũ bồ câu.

Nếu tên này muốn vượt qua sự ma mãnh của hắn, thì đã hành động từ lâu rồi.

Sẽ rất gian nan để tìm thêm được một kẻ hầu trung thành như Pietro trên toàn lãnh thổ phương Nam.

Còn nơi nào để hắn tìm được một người đàn ông quy tụ sức mạnh của toàn bộ quái vật, tàn nhẫn đến độ làm Santa phải bật khóc, cùng khả năng ẩn mình trong màn đêm và có lòng trung thành tuyệt đối với chủ nhân như thế?

"Bất ngờ thật."

"Các quốc gia phía bên kia sẽ khá là sửng sốt khi thấy bộ dạng kích động này của ngài mất thôi. Ngài không chấp nhận được chuyện em gái ngài bị bỏ mặc, hay thái độ của em rể?"


"Ngạc nhiên quá, ngươi có cái trò chọc chó từ khi nào đấy?"

Pietro bất chấp lời cảnh báo, không dao động chút nào.

Anh ta vẫn tiếp tục, thậm chí còn nhún vai một cách trơ trẽn.

"Ai mà biết tiểu thư ngoan ngoãn đó sẽ làm ầm lên như vậy? Xem nào, ngài sẽ chẳng hiểu nổi hành động của những cô gái trạc tuổi em ngài đâu. Ngài không nghĩ chuyện này tuyệt vời sao? Ngay cả em rể nổi tiếng là lòng dạ sắt đá cùng phải lay động vì cô ấy."

Em rể. Cesare mím chặt môi, vò nát lá thư đang cầm trên tay.

Đối với hắn, tên em rể đó cũng chỉ là tờ giấy vứt đi thôi.

Làm tên khốn ngạo mạn kiên quyết đứng lên và khẳng định sẽ mang đến cho em gái hắn niềm hạnh phúc đó phải lùi bước với nụ cười bẽ bàng cũng không thể làm hắn ta vơi đi sự bất bình.

Nhưng lần này, mọi chuyện lại có chút khác biệt. Việc đưa Rudbeckia đến Britannia không phải là lực chọn của hắn.
Ý chí của cha hắn, Giáo Hoàng, là cốt yếu nhất. Chỉ riêng sự thật này đã thấy khó chịu rồi, mà việc quan trọng nhất là đến mặt em rể trông ngang dọc như nào hắn còn không biết thì chẳng hác nào là thêm dầu vào lửa.

Một Hiệp sĩ Tôn giáo của phương Bắc chuẩn bị kết hôn với đứa con của Giáo Hoàng. Cesare vốn đã không thích anh ngay từ lúc anh mới chỉ là một kị sĩ, nhưng khi hắn đã tìm hiểu tận chân tơ kẽ tóc về tên này, hắn cũng khá là nhẹ nhõm.

Hắn nhận ra hôn sự này chỉ như một trò đùa mà thôi.

Nhưng cái cảm giác không thoải mái này là gì?

Không phải chỉ vì Rudbeckia bỏ ngoài tai việc hắn yêu cầu cô yên phận và gây náo loạn như vậy.

Người em rể mà hắn không biết mặt đã phiền phức lắm rồi. Sự bực bội râm ran trong người, làm bụng hắn quặn lên.

Cesare khao khát tóm được tên hiệp sĩ cao quý nhất của phương Bắc và chặt lìa tay của anh ta.
Bàn tay đó đáng lẽ ra sẽ phải túm lấy đôi tay bé nhỏ của Rudbeckia  và trả cô về nhà.

"Nếu là ta, ta sẽ đánh gãy cả hai chân của tên đó, nhưng ta phân vân không biết rằng phải làm như thế nào mới ổn cho một hiệp sĩ như hắn. Đó là những gì ngài nghĩ đúng chứ?"

Cesare hạ cánh tay cầm tbức thư xuống, nhếch miệng cười nhạt.

Từ khi nào mà Pietro đã đọc được tâm tư của hắn?

Rudbeckia đã luôn luôn nằm trong tay hắn.

Từ thuở tấm bé đến tận bây giờ, điều này vẫn không hề thay đổi, cho dù cô ấy có ở bên kia biển khơi.

Hắn đã đinh ninh là như vậy. Nhưng giờ đây, gốc rễ của nỗi bất an đột ngột dâng lên trong hắn vẫn chưa được tìm thấy.

Đã lâu lắm rồi hắn không có cảm giác khó chịu như này. Hắn mới cảm nhận được nó lần đầu tiên là vào ba năm trước.
"Ngươi nói đúng. Ta bây giờ muốn áp  sau lưng tên đó và làm tròn bổn phận của một người anh thực thụ, nhưng ta không thể rời khỏi đây, vậy nên ta muốn ngươi thay ta đến đấy."

Như thể không thể chấp nhận nổi, Pietro lập tức dừng rải cơm từ bao tải và quay lại nhìn hắn.

Đôi mắt đen láy mở to của anh ta thật lố bịch.

"Ý ngài là kẻ tầm thường này? Ôi Chủ nhân vĩ đại ơi. Dù thế nào thì đối với một kẻ như tôi, việc đối đầu với một Hiệp sĩ hạng nhất của phương Bắc là một điều quá sức ạ. Hơn nữa, nơi dó lạnh khủng khiếp. Tên thường dân nhỏ bé này sẽ ra sao nếu bị con rồng băng giá vừa thức dậy sau giấc ngủ say tìm đến?"

"Còn ai ngoài ngươi có thể thay mặt ta khuyên răn đứa em gái rắc rối của ta nữa? Ta khá là canh cánh vì điều này. Làm sao ta biết được em rể ta sẽ làm ra những trò gì với em gái ta khi mà con bé đang ngủ say? Làm sao ta biết được tên đó sẽ không thể làm tổn thương con bé?"
Pietro không lươn lẹo nữa.

Là vì ánh mắt của chủ nhân đã khiến anh ta hiểu rõ sự tình.

Đi đi và để mắt đến con bé. Cảnh cáo nó đừng có làm ra những điều vô nghĩa hay những điều làm hắn phải bận tâm một lần nào nữa.

"Tôi có thể hành động theo ý mình không?"

"Có khi nào mà ngươi không như thế?"

"Đôi khi ngài không thể đoán trước được đâu. Ngài đâu phải kẻ tự mãn trước mặt mọi người."

"Khi ngươi nhắc đến điều không thể đoán trước được, chỉ có ngươi cảm thấy thế thôi. Dù sao thì, nếu ngươi ở thần điện thì có thể tránh bị rồng băng tấn công và trở thành món ăn đêm của nó. Đừng gây rắc rồi là được."

"Hơ, tôi sẽ là một mỹ nam khi đóng giả thành một giáo sĩ cho mà xem."

"Nếu ngươi không thích giả thân phận, thì hãy trở thành đại diện của ta."
"Ngài biết ép buộc như thế là bất hợp pháp không vậy? Trên tất cả, đó là điều bất kính, thưa chủ nhân."

"Đức Chúa nhân từ sẽ tha thứ cho chúng ta. Đừng huyên thiên nữa và chuẩn bị lên đường đi. Hãy để mắt tới động thái của con bé dù chỉ là nhỏ nhất."

Cuối cùng, Cesare điềm tĩnh hạ thấp giọng ra lệnh giống như khi hắn ta cầu nguyện, cất lời.

Con ngươi xanh thẳm của hắn bùng lên một ngọn lửa xanh.

"Cho tới khi đích thân ta đến nơi đó."

*** 

Ôi mọi người ơi gia tộc Borgia có thật luôn đấy 🙂 chỉ là tên nhân vật là giả tưởng thôi chứ gia tộc này có thật luôn. Có khi nào cả gia tộc Omerta cũng là thật không ta 😚

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play