"Bẩn lắm."

"Em đã rửa tay rồi."

"Ý ta là tay em sẽ... Chết tiệt!"

Người chồng kiêu ngạo của tôi tặc lưỡi, bực bội quay đi.

Ôi trời, khó chiều thế.

Sau bữa tiệc sinh nhật, dường như anh ấy đã bớt gắt gỏng hơn một chút. Tôi nghĩ rằng mình đã thu hẹp khoảng cách hơn nhiều hơn rồi, nhưng anh vẫn còn là một bí ẩn lớn đối với tôi.

Ước gì tôi có thể thấy được vẻ mặt của anh ấy ngay bây giờ.

Hừm, nhưng đây là một bước tiến khá ổn đấy nhỉ.

Có phiền không nếu như tôi lại tiếp tục nhưng hành động chứa một chút hy vọng? Ít ra thì anh sẽ không hành xử như lần đầu tiên gặp tôi đâu .

"Ngài biết gì chưa?"

"Biết gì?"

"Cha đã trở về rồi đó ạ?"

"Cha? À."

Anh mong đợi điều gì nữa à?

Nếu như con cún cưng của anh rời khỏi nhà và quay trở lại, nó cũng không muốn nhận được cái phản ứng thiếu chân thành của anh đâu, hứ.


"Cha đã nổi giận đó ạ."

"Vốn dĩ luôn thế mà." Izek nhổ hạt ra và lấy thêm một quả khác. Anh bỗng trở nên u ám.

Sợ quá trời ơi! Nhìn anh ấy như kiểu sắp đấm vỡ một cái gì đó bằng một tay thôi vậy.

"Em."

"D - dạ?"

"Biểu cảm của em rất lạ kể từ vừa nãy..."

"Em á?"

"Chứ còn ai khác?"

"Còn thiên sứ tình yêu đang theo dõi chúng ta."

Sự im lặng lại bao trùm lên chúng tôi khi tôi chớp chớp hàng mi của mình và đặt hai tay lên má.

Izek ném cho tôi một cái nhìn vô hồn. 

Tôi sợ mình sắp lãnh trọn cú đánh của anh nên vội vòng tay lên che đầu.

À thì, có vẻ tôi lo xa quá rồi...

"Ta không chạm vào đầu em đâu."

"Em xin lỗi. Nhưng thực sự thì Cha đã rất phẫn nộ nên em đã không biết phải giải quyết như nào..."

"Em đã gây ra lỗi lầm gì mà phải để Cha phải điên lên như vậy?"

Tôi thật sự không nói nên lời. Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được lòng bàn tay ấm nóng của anh nắm lấy cổ tay tôi và hạ xuống. Tôi từ từ mở đôi mắt nhắm nghiền của mình ra.


"Cha đã nói gì với em?"

"C - Cha nói rằng chũng ta chưa hoàn thành nghĩa vụ..."

"Nghĩa vụ gì?"

Anh có ẩn ý gì trong câu hỏi này vậy? Định châm biếm tôi à?

"Chuyện phải làm để trở thành một cặp vợ chồng chân chính ấy ạ..."

"Vậy em nói ta nghe chuyện đó là gì?"

Sự tò mò của Izek chân thật tới nỗi làm tôi ngạc nhiên trong vài giậy.

Gì thế này... Không thể nào... Không, anh ta chắc chắn không phải kiểu người ngây thơ như thế. Làm gì có chuyện anh ấy không biết việc này. Tôi có cẫn phải giải thích để anh ấy hiểu không?

"Thì là... đêm tân hôn..."

"Đêm tân hôn là... À."

Như thể đã vỡ ra điều gì đó, anh chớp mắt và quay đi ngay lập tức.

Sao mặt tôi lại nóng ran lên như này?

Sao lại bắt tôi phải nói thẳng toẹt ra như vậy chứ, cái đồ máu lạnh khốn khiếp?

Tôi nuốt vội nước bọt và lén liếc trộm vẻ mặt của chồng mình. Izek không đả động gì cả, quờ quạng trong chiếc giỏ hoa quả với vẻ mặt thờ ơ đến kinh ngạc.


Tuy nhiên, lòng tôi vẫn nơm nớp khi nhìn thấy cảm xúc khác lại trong đôi mắt anh.

"Tất nhiên, đó là..."

"Em không cần lo lắng."

"Dạ?"

"Ta không để ý những lời Cha nói."

Thì đó là bởi người đó là cha của ngài nên ngài mới nói là mình không quan tâm được, còn em thì khác đó. Đồ kiêu ngạo kia!

Hơn nữa, đây còn là ngã rẽ quan trọng trong số phận của tôi.

"N - Nhưng mà..."

"Ta không biết tại sao em lại để tâm tới chuyện đấy. Em không muốn làm như vậy mà."

Em muốn bày tỏ sự kính trọng của mình đến với cái tôi lạnh lùng và vững chãi của ngài đấy.

Tất nhiên, tôi chẳng thể nào cãi lại câu trả lời này, nhưng không làm gì cả và làm tròn nghĩa vụ của mình không phải là hai cách riêng biệt. Tôi không thể quay đầu nữa. Cuộc sống và sinh mệnh của tôi đang bị đẩy tới vực thẳm chết chóc. Cơ hội duy nhất của tôi chính là người đàn ông này.
Chết tiệt!

"Em xin lỗi, em biết là ngài không muốn làm điều đó... Nhưng em chỉ nghĩ là mình nên làm mọi thứ trong khả năng của mình để có thể trở thành vợ của ngài. Em biết em vừa vô dụng, vừa phiền phức, lại chẳng làm được điều gì cả, nhưng nếu chúng ta thực hiện điều đó..."

Điên mất thôi.

Anh nhìn liếc tôi một cái, cắn một miếng trái cây trên tay.

Tôi phân vân rằng nếu mình nói thêm thì liệu có lên thiên đường ngay lập tức hay không.

"E - Em nghĩ là nếu như vậy thì mọi người sẽ nghĩ em hữu dụng hơn một chút, ý em là, như vậy thì những vấn đề riêng của em sẽ dễ giair quyết hơn."

"Em đã nói với ngài rằng em không muốn quay về, đó là sự thật đấy. Em không đòi hỏi thêm bất cứ điều gì khác đâu. Chỉ là cả con tim em đều đã trao hết cho ngài, vậy nên nếu ngài muốn nói là ngài sẽ không bao giờ nhìn về phía em thì cũng chẳng sao, em chẳng có cách nào để bắt ép ngài được... Sẽ có một ngày, ngài muốn đến với người phụ nữ nào tốt hơn em, thì hãy cứ bước tiếp nếu đó là nguyện ước của ngài. Điều này là mong muốn tận sâu trong đáy lòng em, chứ không phải là điều gia tộc em hướng đến."
Lại là một khoảng lặng dài sau khi tôi kết thúc lời thoại bi ai nhất từ lúc đặt chân đến đây.

Izek vẫn im lặng nhìn tôi và nhai trái cây. Không bất ngờ lắm khi con ngươi đỏ rực của anh ánh lên những tia lấp lánh.

Ngài đang nghi ngờ những câu nói của em có thật không đấy à?

"Em hứa sẽ không gây bất kỳ sự phiền phức hay tổn thất nào cho ngài đâu ạ. Bất cứ khi nào ngài muốn..."

"Em dường như không hề muốn quay về gia tộc của mình một chút nào."

Hả? Sao tự dưng lại chuyển chủ đề vậy? Đấy đâu phải vấn đề cần bàn đâu.

"Đó là vì ở đây có ngài..."

"Chỉ thế thôi sao?"

Chồng tôi lầm bầm gì đó, ném hạt trái cây xuống đất. Khung cảnh trở nên kịch tính quá mức cần thiết.

Không thể nào, cái tên kiêu ngạo này... suốt thời gian qua tôi đã cố gắng trở thành fan cứng của anh, vậy mà giờ anh lại nghi ngờ sự hâm mộ cuồng nhiệt của tôi sao? Tôi thậm chí đã tặng quà sinh nhật cho anh trong cái bộ dạng thảm hại nhất đấy.
Trình độ diễn xuất của tôi vẫn còn chưa đủ để được đứng trên hàng ngũ diễn viên hạng A à?

"Vâng..."

"Tốt, ta hiểu rồi."

Anh chống tay đứng dậy, lắc lắc tay mình. Tôi tránh ngay lập tức và ngước mắt nhìn anh.

"Em nói đúng. Nếu chúng ta làm việc đó thì ngay cả Giáo hoàng cũng chẳng thể can thiệp vào cuộc hôn nhân này. Em chắc là mình sẽ không hối hận chứ?"

Tất nhiên là chắc rồi!

Tôi phấn khích gật đầu tận ba cái. Ngạc nhiên quá, tôi cứ nghĩ là phải mất vài ba ngày mới có thể thuyết phục được anh, không ngờ là anh lại nhanh chóng đồng ý như này!

Không giống với cảm giác vui mừng của tôi, người chồng theo chủ nghĩa khổ hạnh chỉ thờ ơ đứng thẳng dậy.

"Nếu em muốn thay đổi quyết định của mình thì bây giờ hãy nói luôn cho ta biết. Em chỉ có duy nhất cơ hội này để quay lại quê hương."
"Em..."

"Đây là lần cuối. Một khi em đã đưa ra câu trả lời cuối cùng thì sẽ không thể quay lại được nữa. Ta có thể đáp ứng mọi yêu cầu của em."

Anh đang cảnh báo tôi sao? Nếu tôi thay đổi thì anh sẽ làm gì tôi chứ? Bây giờ tôi đã đứng ngay trước mặt anh rồi, tôi không thể quay đầu nữa!

Tôi trở thành vợ của nam chính toàn năng trong thế giới này, vậy thì nếu anh ta có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn, vậy thì tôi cũng sẽ làm bất cứ điều gì chỉ để giữ lại mạng sống của mình. Nhìn xem, chúng ta dường như có điểm chung với nhau đấy nhỉ?

"Em sẽ không bao giờ thay đổi quyết định đâu ạ." Izek giữ im lặng trong khi tôi nắm chặt hai tay và hạ quyết tâm.

Chỉ là một thoáng chốc, trên gương mặt phức tạp của Izek, người đang đứng đối diện với tôi, xuất hiện một cái nhìn đắm say.
"Được... Hẹn em tối nay."

Ngay khi anh ấy quay người rời đi, tôi liền giơ hai tay lên trong sự hân hoan.

Oaaaa!

"Thật sao? Thật là tối nay luôn sao? Ôi, em xin lỗi, nhưng em vui quá... Vậy em sẽ đến phòng ngài nhé? Hay là em nên chờ ở phòng mình ạ? Có lẽ em sẽ đi tìm...Aaa!" Tôi lại trở thành chú gà con bị kẹp chặt trong móng vuốt của đại bàng. Chồng tôi vác tôi trên vai bằng một tay và đi thẳng đến vị trí xe ngựa đang đỗ ở gần đó. Anh nhấc tôi lên xe ngựa như nhấc một con gà mái vào chuồng.

Ối!

"Em nên quay về và ngủ một giấc thật ngon đi, vì đêm nay em sẽ không được chợp mắt đâu."

Sầm!

Cánh cửa đóng sầm lại một cách vô tình.

Aaa, cái đồ kiêu ngạo nhà anh!

***

Cesare đã đảm bảo rằng Izek sẽ không bao giờ chạm vào tôi.

Lý do lớn nhất là vì anh ấy là thành viên gia tộc Omerta.

Tôi thà tranh cãi với chồng mình, thậm chí là bị đánh đập và bị giữ làm con tin còn hơn là bị Cesare tóm được về ép phải về nhà. Ngay từ đầu, tôi chỉ có một con đường duy nhất để thoát khỏi số phận nghiệt ngã của mình. Hơn nữa, Izek đã nói rằng đây là cơ hội cuối cùng để tôi có thể quay về nhà.
Tôi không biết mình đã bày tỏ quan điểm đáng ngạc nhiên nào, nhưng rõ ràng anh đã đồng ý sẽ qua đêm với tôi. Đây được coi là một lời khẳng định rằng anh sẽ không để tôi rời khỏi đây. Ôi, mong ngóng quá! Thời gian chảy qua sẽ mang đến cho tôi nhiều cơ hội hơn nữa.

Dù sao thì sau này vẫn sẽ có người không ưa tôi, và tôi cũng sẽ có nhiều kẻ thù thôi, nhưng mọi chuyện sẽ không tệ như thời gian đầu.

Tôi sẽ tìm ra cách để giữ mạng bằng mọi cách có thể. Một khi đã có lòng tin từ anh ấy...

"Em sẽ làm khô tóc cho Phu nhân."

Có vẻ như chồng tôi đã thông báo anh ấy sẽ đến đây. Không biết anh đã nói gì, nhưng thật kì cục khi những người hầu đã giúp tôi chải chuốt cẩn thận.

Lucille, cô hầu gái đã nhận chiếc kẹp tóc kim cương, đặc biệt xông xáo trong việc chỉnh trang cho tôi. Cô ấy đã nói rằng tôi cần phải "dọn dẹp" cho đêm nay.
Về phần hạ nữ bảo mẫu nằm trong danh sách những người tôi cần dè chừng kia lại tỏ ra rất bình thản, như thể bà ta chưa bao giờ thốt ra lời nói dối quá đáng với tôi vậy.

Khi nghe được thông báo tôi sẽ trải qua đêm tân hôn, bà ta kinh ngạc và không tin vào những gì mình nghe được, nhưng vẫn giữ im lặng.

Tôi không ngờ Ellenia lại răn đe hạ nữ đó ngay sau khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc, nhưng bà ta vẫn trơ tráo đến mức không thể chịu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play