"Này."

Tôi ngước mắt lên, cố ổn định nhịp thở của mình.

Izek nghiêng đầu nhìn tôi. Đôi mắt đỏ của anh tràn ngập sụ mơ hồ.

"Biểu cảm trên khuôn mặt em kì lạ thật đấy."

'Đừng có kéo sự nhẫn nại của ta xuống.'

"Đến đây nào."

'Lết ra đây, đồ ngu ngục. Cái loại thiển cận.'

Tôi ngây người hìn theo bóng lưng của Izek. Những đôi mắt của vài con ngựa đực sáng rực trong những góc tối của chuồng ngựa khi thấy chủ nhân của chúng đang bước đến.

Những con vật đó... Chúng đang cười... Chúng cười khi tôi đang khóc.

"Em đưa ta cái kia được chứ?"

'Mang nó tới đây.'

Tôi nuốt nước bọt, quay đầu nhìn về phía sau.

Trên tường treo những túi cà rốt, táo và vài cây roi da.

"Đây là cách duy nhất để kiểm soát lũ ngựa ngốc nghếch này."

'Đây chỉ là một hình phạt nho nhỏ ta dành cho ngươi, con đàn bà ngu ngốc không ý thức được vị trí của mình.'


Tôi dừng lại, liếc nhìn con ngựa ở chuồng gần nhất.

Con ngựa giậm vó xuống đất, thở mạnh không bằng lòng.

Như bị thiêu đốt từ sâu bên trong vậy.

Không sao đâu, không sao cả. Tôi đã đồng ý với quyết định đó rồi. Chỉ cần tìm cái cớ thích hợp nhất là ổn thôi.

"Nó có vẻ hung hăng nhất, nhưng thật ra lại khá là đơn giản..." Izek vuốt ve con ngựa, khựng lại ngay sau đó.

"... Em làm sao vậy?"

Tại sao, nơi nào cũng có cách thuần hoá giống nhau như vậy chứ? Làm ơn, tôi muốn sống. 

Tôi đến gần anh với khuôn mặt ăn năn ướt đẫm nước mắt.

"Tôi xin lỗi. Tôi đã phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ được."

"Sao cơ...?"

"Tất cả đều là do tôi gây ra. Tôi đã ngu ngốc khi nghe theo lý trí hèn mọn của mình trong lúc không biết phải làm gì. Tôi thật là thứ rác rưởi, loại vô dụng không thể cứu chữa."


Izek nhìn tôi chằm chằm. Con ngươi đỏ sẫm của anh ấy trở nên trống rỗng.

"Em-"

Đôi mắt hướng xuống đôi tay đang không ngừng run rẩy của tôi bỗng nhiên sắc lẹm như một lưỡi dao.

"Tôi đoán món ăn vặt khoái khẩu của ngựa Romagna là roi da nhỉ."

"Dạ...?"

Những tiếng nấc cứ trào lên cổ họng tôi. Izek giật mạnh chiếc roi da trong tay tôi và ném nó qua một bên.

Chát!

Con ngựa đực suýt ăn trọn phát roi của chủ nhân bất mãn hí lên.

...Hức...Hức...

Tiếng nấc cụt của tôi cứ thế tràn ra.

Tôi cố gắng ngăn những tiếng nấc bằng cả hai tay của mình, nhưng người đàn ông này giữ lấy tay tôi và bắt tôi phải hạ xuống. Khuôn mặt cứng rắn, lạnh lùng của anh thật tàn bạo.

"Tại sao em lại lấy nó?"

"Tôi đã cố hết sức rồi. Nếu ngài muốn cái khác, tôi sẽ lấy lại ngay lập tức..."

"Em sẽ lấy lại cái gì?"


"Tôi xin lỗi, hức, vì đã không làm đúng ý ngài. Tôi không cố ý làm đ- Hức, tôi biết tôi đã cư xử vô lễ."

"Em vô lễ điều gì?"

"M-Mọi thứ. Ngay từ đầu, tôi đã không nên-"

"Không, không sao cả. Em không làm gì sai. Giờ thì đừng nói nữa và bình tĩnh lại. Chết tiệt!"

Tôi ngậm miệng lại. Izek đã buông tay tôi ra, im lặng nhìn tôi một hồi lâu bằng ánh mắt khó có thể hiểu nổi.

Thay vì chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt đỏ rực của anh dường như đang soi chiếu khắp các ngõ ngách trong tâm hồn tôi. Như thế còn đáng sợ hơn nữa.

"Em nên thở chậm hơn một chút."

"V-Vâng, tôi sẽ ngừng nấc ngay đây..."

Tôi thở mạnh bằng miệng. May thay, cơn nấc cụt của tôi đã ngừng lại.

Nhưng chân của tôi đã không thể trụ nổi nữa. Tôi thụp xuống sàn, không thể đứng lên nổi. Chồng tôi chết lặng.
'Ngươi làm ta phát điên lên được.'

Anh ấy lại vác tôi lên vai như một bao tải.

Tôi lại biến thành một chú gà con thêm lần nữa.

Thật khó xử khi bị mắc kẹt trong bầu không khí như này. Tôi khó chịu với chính mình. Tại sao tôi luôn sợ hãi mà không có lý do chứ? Tôi đã trải qua những điều tương tự như này rồi mà? Tại sao chân tôi lại mềm nhũn ra như vậy?

Cố lên nào, vực lại tinh thần và trở lại với vai diễn thôi.

"Em chỉ hơi chóng mặt một chút thôi mà. Em không cố ý làm phiền ngài."

"Ta đã bao giờ nói rằng em cố tình đâu. Chết tiệt, giờ thì em tham gia bữa tiệc kiểu gì nữa?"

"Xin, xin lỗi, em đã đánh mất lý trí. Chỉ là em nghĩ rằng có lẽ em sẽ quen những người bạn mới trong số những khách mời tham gia."

"Không ai trong bữa tiệc này là không biết em cả."

Anh ấy lùi lại vài bước, cúi người lấy một quả táo trong bao rồi đưa cho tôi.
"Cầm lấy."

"Vâng..."

"Em nói rằng em sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình đấy. Những con ngựa của ta là những tên kiêu ngạo, chúng chỉ nhận một cái giá xứng đáng."

Tôi hiểu rồi. Những con ngựa của Izek rất tự cao, vậy nên anh ấy muốn nhờ tôi mang một quả táo to - À, anh nên nói rõ hơn chứ.

Tôi cảm thấy như trút được gánh nặng, cũng hơi xấu hổ nữa.

Vui quá, anh ấy không khó chịu với tôi. Phù, từ giờ tôi nên tập trung và tỉnh táo hơn. Izek không thích nhìn thấy ai khóc lóc, vậy nên tôi không thể để những giọt nước mắt rơi xuống trước mặt anh một lần nào nữa.

"Em có thể chọn con ngựa của ngài không?"

"Sao lại không?"

Anh có chắc là sẽ không nổi đoá lên nếu tôi mang con ngựa ra mà không hỏi ý anh không?

Buồn cười quá, nhưng tôi không thể cười thành tiếng được.

"Thật chứ?"

"...Thật."
"Ngài không nghĩ là con ngựa sẽ cảm thấy khó chịu sao?"

"Chúng sẽ không nhận ra chủ nhân thực sự nếu được ăn trái táo của người khác đưa cho đâu."

Tôi đứng trước con ngựa đen vạm vỡ, hiên ngang trong tay chồng tôi. Đôi mắt kiêu ngạo khiến ai cũng sợ hãi khi trở thành chủ nhân của nó.

Phì, phì.

"Hãy... Hãy nhận lấy cái này và đối xử tốt với ta nhé."

"Phì...Phì phì..."

Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của Izek dán chặt vào lưng tôi.

Tại sao anh ấy cứ nhìn tôi như thế? Rốt cuộc những suy nghĩ trong đầy anh là như nào? Tôi vẫn luôn canh cánh rằng liệu Izek có để bụng những chuyện tôi đã làm với anh không.

"Cậu bé này oai vệ thật đấy."

"Em hài lòng với nó rồi?"

"Vâng, thật tuyệt."

"Vậy thì đi thôi."

"Dạ?"

"Cedric!"

Người chăn ngựa vừa chạy ra ngoài lập tức xuất hiện. Anh ta có vẻ hơi lúng túng, nhưng khi thấy cái gật đầu của Izek thì nhanh chóng tiến lại gần con ngựa, lắp yên vào.
"Còn Phu nhân..."

"Không cần, nàng ấy cưỡi cùng ta."

Hai con ngươi của Cedric mở to như sắp rớt khỏi hốc mắt, nhưng anh ta không hé răng nửa lời.

Mắt tôi cũng mở to không kém gì Cedric.

"Ngài chắc là không cảm thấy phiền chứ?"

"...."

"Ngài thực sự sẽ đưa em đến bữa tiệc sao?"

"Đằng nào thì ta cũng chẳng có việc gì trong ngày Sabbath, nên không có gì là phiền cả. Hơn nữa, những người mới như em thường sẽ quá khích."

"Nhưng lúc nãy ngài bảo bận mà."

"Ta bận về mặt tinh thần."

Loại người quái đản gì đây? Haa, thôi được, tôi thừa nhận rằng thái độ của anh ấy đã có những bước tiến lớn. Tên hiệp sĩ kiêu ngạo trước kia còn không muốn tôi chạm vào người, giờ đang trò chuyện với tôi. Tuyệt, tiếp tục cố gắng để chiếm lấy sự quan tâm của anh ta nào!

Ven hồ Greyleo là nơi đang diễn ra bữa tiệc náo nhiệt và ồn ào. Những người mặc y phục cưỡi ngựa sáng màu đan xen với các phu xe đang trò chuyện vui vẻ và thưởng thức các món ăn được bày biện tại các bàn đặt ngay ngoài trời. Trời xanh thanh bình, quang đãng không một gợn mây. Cảnh tượng trước mắt tôi đã từng rất đẹp và lãng mạn...
...Cho đến khi có sự xuất hiện của hai người chúng tôi. Khung cảnh nên thơ đó vỡ choang thành từng mảnh.

"....Whoa, cái mẹ gì thế này?"

"Này là,... Ngài thấy chứ?"

"Vâng, tôi thấy rất rõ là đằng khác."

"Ai đó đã ếm thần chú gây ảo giác đúng không?"

"Tôi không nghĩ là như vậy đâu..."

Chồng ơi, em không phải là người duy nhất thấy ngài là ác quỷ thay vì là hiệp sĩ đâu. Ngài nhìn xem, bằng hữu của ngài sẵn sàng rút kiếm ra để phòng bị rồi đấy.

Người thì không kìm được câu chửi thề, người thì sửng sốt không nói lên lời. Một nam quý tộc thậm chí đã ngã khỏi yên ngựa khi nhìn thấy chúng tôi. Một số cặp đôi đang tán tỉnh nhau ở đài phun nước thậm chí còn làm rơi trái cây từ miệng xuống đất.

Izek đã phá huỷ toàn bộ bầu không khí tốt đẹp ban nãy, nhưng da mặt anh ta quá dày để cảm thấy xấu hổ. Anh phi ngựa đến chiếc bàn của các tiểu thư. Ellenia cũng ở đó. Trái ngược với tất cả những khuôn mặt bàng hoàng cằm rớt xuống mặt bàn của tất cả những người xung quanh, cô ấy lãnh đạm mở lời với anh trai mình.
"Anh làm gì thế?"

"Giúp em giải quyết hậu quả chứ làm gì?"

Anh ta nhảy xuống yên ngựa.

Và một cuộc đấu khẩu nổ ra.

Ôi không, đừng, đừng,...

"Đừng có đổ hết mọi lỗi lầm cho em."

"Ta không đổ cho em."

"Thế thì anh muốn em làm gì?"

"Ta đâu có cần em làm gì hộ."

"Ngay từ đầu anh đã muốn như thế mà."

"Thế em tính làm như thế nào đây?"

"Thôi cái trò mỉa mai của anh đi. Như thế thì em sẽ biết ơn hơn đấy. Em không như Cha đâu."

"Em là người duy nhất có chút từ bi trong nhà đấy nhỉ. Nếu thế thì dừng cãi ta đi. Ta sắp không giữ nổi sự bình tĩnh này nữa đâu."

Ngay cả Ellenia, người chừng mực nhất... Sao lại tham gia vào cuộc chiến này với chồng tôi chứ? Như vậy thì khác gì bảo tôi là ngòi nổ của cuộc xung đột này?

Flaya, người đang ngồi cạnh Ellenia, đứng dậy và vòng qua sau ghế của Ellenia. Cô ấy chen vào giữa Ellenia, người đang thẳng lưng hớp trà để cố gắng trấn tĩnh lại, và Izek, kẻ đang ngạo nghễ bên cạnh con chiến mã của mình. Đôi mắt tím thạch anh ánh lên sự phiền muộn, "Cả hai người mau dừng lại đi. Chẳng có gì đáng để cãi nhau cả. Iz, ngài nên quay lại với Phu nhân đi chứ, nhé?"
Mặc kệ những lời hoà giải của người bạn thanh mai trúc mã, tên khống ấy vẫn không hề nhúc nhích. Ellenia cũng nhìn thẳng vào anh trai của mình mà không hề sợ hãi.

"Này..."

Tôi cố gắng nhảy xuống yên ngựa, nhưng lại bị mất đà. Izek đã giang tay đón lấy tôi trước khi tôi chuẩn bị đập mặt xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play