*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Yuu
Đêm đến, hoàng đế đang nghỉ ngơi ở trong Dưỡng Tâm điện.
Một bóng dáng cao gầy vội đi vào trong điện, quỳ dưới tháp quý phi, sơn hô vạn tuế.
Hoàng đế mở to mắt, nhìn người đang quỳ dưới đất.
"Cao Lục Hành, ngươi đến rồi. Sở Vương bên kia thế nào ? Lại đây nói chuyện."
Cao Lục Hành đi đến phía trước vài bước, lại gần bên tai hoàng đế nói vài câu.
Hoàng đế nghe xong, cười mắng một câu, "Trẫm còn tưởng rằng hắn khinh xa giản tòng, lén lút muốn làm gì, thì ra là lén đi tìm lão Ngũ để xem mĩ nhân ngắm hoa thưởng nguyệt. Thật là một tiểu tử vô liêm sỉ."
Bên cạnh tùy thị Phúc Trường Hải thấy tâm tình của hoàng đế tốt hơn; lại gần hỏi xem hoàng đế đã muốn dùng bữa tối chưa.
Hoàng đế nhìn thời gian, phân phó không cần bữa tối, bưng lên chút điểm tâm là được. Hắn một bên ăn, một bên nghe Cao Lục Hành thuật lại hành tung hôm nay của Sở vương.
Nghe thấy chuyện Sở Vương ngẫu hứng vẽ một bức « Tuyết trung đồ » tặng cho Kính Đoan công chúa, giành được niềm vui của giai nhân thì cười haha, khen, "Tiểu tử này, có phong phạm của trẫm ngày xưa!" Lại nghe được vế sau bọn họ ăn tối linh đình thì chau mày, "Tiểu Lục Nhi mới mất vài ngày, hắn làm ca ca sao lại có tâm trạng ăn uống linh đình chứ!"
Cao Lục Hành vâng dạ không dám nói, Phúc Trường Hải ở bên cạnh khuyên một câu, "Hoàng thượng quên rồi sao, trước gia thừa người có phân phó, qua năm , không cần để tang nữa, tránh làm hỏng hòa khí để mọi người vui vẻ ăn tết."
Hoàng đế giật mình vỗ vỗ trán, "Đúng là có chuyện như vậy. Aizz, trẫm thiệt là, lớn tuổi rồi nên hay quên." Phân phó Cao Lục Hành lui ra.
Chuyện nhi tử được sủng ái nhất cứ thế mà cho qua, hắn lại nghĩ tới nữ nhi mình sủng ái nhất.
"Nhu Gia ban ngày khóc sướt mướt chạy đi tìm hoàng hậu, rốt cuộc là vì chuyện gì? Nghe nói đập vỡ cả căn phòng à?" Hắn hỏi Phúc Trường Hải.
Phúc Trường Hải cung kính, nhỏ giọng hồi bẩm nói, "Hoàng thượng xin chớ sầu lo, Nhu Gia công chúa cũng không có chuyện gì lớn. Nghe nói là vì bị đổi thị nữ nên mới tranh cãi cùng hoàng hậu thôi."
Hoàng đế cau mày nói, "Nhu Gia bên người có hai thị nữ, là trẫm tự mình chọn . Trẫm nhớ, một là nữ nhi của Mục tướng gia, một là nữ nhi của Phương tướng, trẫm cảm thấy hai đứa nó rất tốt. Làm sao vậy?"
"Bẫm hoàng thượng, Phương tiểu thư Phương Duẫn Nhi, Nhu Gia công chúa là rất vừa ý . Nhưng gần đây thân thể không tốt, tấu thỉnh Hoàng hậu nương nương, nghỉ học ở Phán Cung, về nhà nghỉ ngơi. Mục tiểu thư, gọi là Mục Hiển Quân , nghe nói tính tình có chút chính trực, không dịu dàng mềm mại, Nhu Gia công chúa không thích nàng, muốn đem nàng đổi thành An tiểu thư."
Hoàng đế nhất thời không phản ứng kịp, "An gia? An gia nào?"
Phúc Trường Hải ôn nhu nhắc nhở, "Chính là con của người lúc trước nhậm chức An thượng thư, sau này bị biếm làm Công bộ thị lang An gia."
Hoàng đế bừng tỉnh ngộ, "A, ta nhớ rồi, An Húc Chi a. Trẫm nhớ nhà hắn có hai nữ nhi, lớn lên trông xinh đẹp, phảng phất giống như một đôi ngọc nữ vậy. Không đúng; trẫm nhớ nữ nhi nhà An gia đang làm thị nữ theo học của Thất nhi mà"
"Nhu Gia công chúa vì cái này mà ầm ĩ ." Phúc Trường Hải thở dài, "An tiểu thư ở bên người Thất công chúa làm thị nữ rất tốt, bị Nhu Gia công chúa nhìn trúng , muốn đổi Mục tiểu thu cho Thất công chúa."
Hoàng đế tức giận vỗ bàn, "Hoang đường! Đường đường là tiểu thư con vợ cả nhà Mục tướng gia, cũng không phải là nô bộc nhà ai, sao nói đổi là đổi chứ !" Lúc này phân phó truyền khẩu dụ, khiển trách Nhu Gia công chúa một trận.
Bận rộn xong mấy chuyện này thì đã đến giờ đi ngủ.
Hoàng đế nằm trên long sàng, nhắm mắt một lát, lại mở mắt ra, phân phó cung nhân đem tấu chương trình lên, thắp nên ngồi dậy xem xét.
Cái tấu chương này chẳng phải của ai xa lạ, chính là ngoại tổ phụ của Nghiệp vương mới mất cách đây không lâu, đương kim hữu tướng Phương Hãn Thành.
Dương dương ngàn ngôn, trọng yếu chỉ có sáu chữ:
Thần lớn tuổi, muốn dưỡng lão.
"Phương lão nhi sinh được cô con gái thật tốt, ngoại tôn cũng rất tốt. Muốn trẫm sống không yên ổn qua năm đây mà. Hiện tại hắn lại tỏ vẻ chán ghét trẫm." Hoàng đế tự nói một câu, phân phó người lấy bút son,phê chữ 'Cho phép' , rồi ném sổ trở về bàn.
...
Tháng giêng sau đó, Phán Cung mở cửa, Đông Tây Đài Quán mấy trăm học sinh trở lại học.
Lại qua mấy ngày, vết thương của Chu Hoài tốt hơn, bẩm báo hoàng đế, cùng Lạc Trăn về Đông Đài quán.
Đông Đài Quán , gió êm sóng lặng, không hề gợn sóng.
Bình tĩnh đến mức Lạc Trăn cũng cảm thấy kinh ngạc, tìm đến một vị Thính Phong Vệ hỏi thăm một chút, hiểu rõ được mọi chuyện.
Thì ra là chuyện Sở vương ở biệt viện Mục gia bị công chúa Tuyên Chỉ giận lẫy, giận hắn khi Lạc Trăn gặp nạn mà khoanh tay đứng nhìn. Chu Tầm trong lòng nghẹn uất, đổ hết lên người ở Đông Đài quán. Mượn lời đồn của Kỳ vương cùng Lạc Trăn, hung hăng chỉnh lại những lời nói làm càn của đám con cháu thế gia.
Ai cũng không dám đắc tội thái tử tương lai, mấy trăm học sinh ở Đông Đài quán không ai dám mở miệng, đồng loại câm như hến.
Đến gần hết tháng giêng, thấy Lạc Trăn theo Kỳ vương trở lại học xá, mọi người thấy vậy, mặc kệ ngầm nghĩ như thế nào, ít nhất ở mặt ngoài, riêng phần mình vẫn theo quy củ hành lễ, khách khí hàn thuyên.
Vậy là đủ rồi.
Dù sao sau lưng nói cái gì, Lạc Trăn cũng không để ý.
Chỉ có Tuyên Chỉ sớm chiều ở cùng Lạc Trăn, thì lại không cảm thấy như thế.
Nàng rõ ràng cảm giác được ——
Lần này trở lại học xá, Lạc Trăn cùng vị Kỳ vương kia rõ ràng là thân mật hơn.
Đến buổi trưa, Lạc Trăn mang theo hộp đồ ăn theo Tuyên Chỉ vào Trân Tu Uyển, bày thức ăn ra, nhanh như chớp chỉ để lại một bóng người.
Tuyên Chỉ hỏi vài lần, Lạc Trăn chỉ là cười hì hì cùng nàng đánh Thái Cực. Nàng tức, lệnh Uông Chử đuổi theo thăm dò đến cùng, kết quả Uông Chử sau khi trở về, thần sắc cổ quái bẩm báo, "Lạc Quân... với Kỳ Vương điện hạ cùng nhau ăn. Còn có thư đồng của Kỳ vương điện hạ, ba người nói chuyện rất vui vẻ ."
Tuyên Chỉ oán hận nói, "Gặp sắc nảy lòng tham, hứ!"
Lúc ăn cơm, thị nữ lại chạy mất, Tuyên Chỉ lẻ loi ngồi bên bàn cơm, bên cạnh Sở Vương liền lấy cớ 'Không đành lòng nhìn công chúa cô đơn không bạn', quang minh chánh đại đem cơm canh chuyển qua bên bàn Tuyên Chỉ.
Tuyên Chỉ đã từ chối vài lần, nhưng Chu Tầm nào có vì hai ba câu nói mà bị đuổi đi , thường xuyên qua lại, thái độ cực kì bình thản.
Lạc Trăn ngồi tựa ở bên lan can cạnh hồ, mượn cây cột son che lấp, xa xa nhìn Trân Tu Uyển, hài lòng đứng dậy, dọc theo hành lang đi về phía trước.
Phía trước thẳng tắp, không một vật cản, có thể nhìn rõ hết thảy mọi thứ. Gợn sóng lấp lánh bên hồ, một cái đình ở lưng chừng núi, sớm đã treo mành che gió, bày sẵn đồ ăn.
"Mấy ngày nay thế nào ? Không đi đâu sao mà lại chọn nơi này?" Chu Hoài ngồi ở trong đình, thấy Lạc Trăn vén rèm tiến vào, hỏi một câu.
Lạc Trăn tiện tay cuốn mành lại, nhìn ra cái hồ lớn, cười nói, "Tự nhiên là bởi vì, cảm thấy nơi này cảnh sắc thật đẹp a."
Gió quấn áo bào của Mục Tử Ngang gợn lên, ngồi ở bên cạnh giễu cợt một câu, "Nơi này nằm ngay lưng chừng núi thì có gì thú vị chứ, ngược lại là tứ phía gây vạ, uống gió mà thú vị sao. Lạc Quân cũng không cần ăn cơm , quay ra hướng gia há miệng, là ăn no rồi."
Lạc Trăn ha ha cười, chỉ vào Mục Tử Ngang, "Ngươi lại tức giận cái gì rồi ? Tìm ta phát tiết sao. Ngũ Gia nhất định là biết , nói cho ta nghe một chút đi."
Chu Hoài chậm rãi gắp một đũa cá, "Hôm qua lưng chừng núi có gió lớn, thổi lệch tóc Mục đại công tử, một lọn tóc treo ngược lên. Hắn không có phát hiện, buổi tối trước lúc ngủ —— "
Mục Tử Ngang ba một cái ném chiếc đũa, cả giận nói, "Ngũ Gia! Về sau người muốn tự mình mang hộp đồ ăn lên núi sao?"
Chu Hoài làm bộ như không có nghe thấy, tiếp tục nói, "Tối qua ngoài cửa sổ có mấy thị nữ, thị đồng, tháy lọn tóc lạnh lẽo rơi xuống, bọn họ nói nam tử của Mục gia đến bốn mươi năm mươi tuổi mới bắt đầu rụng tóc, nay hắn còn trẻ mà đã rụng tóc, chỉ sợ sau này không tìm được phu nhân—— "
Lạc Trăn cười đến đau bụng, thiếu chút nữa bò ra mặt đất.
Mục Tử Ngang đỏ mặt, nổi giận đùng đùng muốn xuống núi.
Lạc Trăn cười xong , nhanh chóng đè Mục Tử Ngang đang tức giận lại, nhận lỗi với hắn, Chu Hoài cũng tự mình mở miệng dỗ dành nửa ngày, cuối cùng cũng dỗ cho Mục Tử Ngang nguôi giận, không đi , một lần nữa cầm đũa lên , ba người tiếp tục tại dùng cơm trong gió.
Gió lớn có cái không tốt, chính là làm cho cơm canh mau lạnh hơn.
Lạc Trăn ăn mấy miếng cơm, thấy không có cảm giác gì; nhưng nhớ tới Chu Hoài là một thân vương mà lại cùng nàng ăn cơm lạnh canh lạnh, lập tức có chút áy náy, mở miệng nói, "Món ăn lạnh cũng sẽ ảnh hưởng tới vết thương, ngày mai không đến nơi này nữa. Chúng ta tìm một chỗ kín gió hơn rồi dùng cơm."
"Dùng cơm ở đâu cũng đươc." Chu Hoài nói tới đây, dừng một chút, tiếp tục nâng đũa ăn, "Nơi này không có người ngoài, ngươi không ngại nói một chút coi, vì sao mấy ngày nay lại muốn ăn ở đây? Ngươi rốt cục muốn làm gì?"
Lạc Trăn nghẹn một chút, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn là nói, "Ngũ Gia đừng hỏi."
Chu Hoài nhìn chằm chằm nàng một lát, đảo mắt chuyển đề tài.
...
Cái đình này nằm lưng chừng núi, tầm nhìn bị hành lang che mất quá nữa, phong cảnh quả thật không được tốt lắm. Nhưng địa thế của nơi này vô cùng tốt .
Bởi vì từ Tây Đài Quán tới cửa nhỏ của Phán Cung, đều phải đi qua nơi này.
Dựa theo tình tiết trong cốt truyện, sau tháng 2, vết thương do tên bắn của Sở vương đã lành, Tuyên Chỉ công chúa phụng mệnh vào phủ làm tủy thị cũng theo về Phán Cung để học tập lại.
Ở đây, Tuyên Chỉ sẽ rơi xuống nước.
Bởi vì lần này mới đầu xuân mà đã rớt xuống nước, gấp gáp gọi ngự y chẩn bệnh, Sở Vương mới ngoài ý muốn phát hiện, Tuyên Chỉ đã có thai.
Lần này rơi xuống nước thiếu chút nữa muốn mạng của Tuyên Chỉ. Đứa nhỏ đương nhiên không thể giữ lại.
Đáng sợ hơn là, lần này mất đi đứa nhỏ, rốt cuộc là ngoài ý muốn mất đi , hay là Sở Vương phân phó ngự y làm thế, ai cũng không nói rõ được.
—— từ lúc này giữa Sở vương và Tuyên Chỉ đã có một cái gai nhọn.
Tuy rằng về sau còn có tình tiết phát ra cẩu lương, cái gì mà lần nữa mang thai, cái gì Sở Vương hoài nghi không phải của hắn, cái gì mà mang thai chạy, tình tiết nhiều vô số kể, nhưng có thể nói, từ khi Tuyên Chỉ rơi xuống nước lần hai này, thì kết cục nhất định là BE.
Đương nhiên, trong hiện thực tình huống đã không giống thế nữa, cốt truyện đã sớm thay đổi đến mẹ cũng không nhận ra.
Nhưng là dựa theo mấy lần thay đổi cốt truyện trước, Lạc Trăn theo bản năng cảm thấy,sự kiện rơi xuống nước này sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy.
Tháng 2 từng ngày trôi qua, trái tim của Lạc Trăn không ngày nào được yên, càng ngày càng gấp. Gần đây nàng thật sự không nhịn được , không có việc gì cũng chạy tới lưng chừng núi ngồi.
Nguyên chủ, Tuyên Chỉ ở gần Tây Đài quán rơi xuống nước.
Nàng suy nghĩ, vạn nhất đột nhiên có tình huống gì, ngăn không được nội dung của cốt truyện cũ, công chúa quả thật rơi xuống nước ...
Ít nhất nàng còn kịp thời biết, chạy vội đi xuống, cứu người lên kịp.
Trong cái rủi còn có cái may, ít nhất Sở Vương đến nay không có tiếp xúc gì quá nhiều, công chúa cũng không mang thai.
Nhưng nàng biết đống suy nghĩ này của nàng, đã quá mức tưởng tượng, tuyệt đối không thể để người ngoài biết.
Lạc Trăn đem mấy lời như "Áp lực rất lớn ", "Không nhịn được ", "không biết ta có cứu người được không", "Đi đạp ngựa " nuốt lại trở về, dường như không có việc gì chuyển đề tài,
"Trước đó vài ngày, Tam gia giao cho Ngũ Gia kiểm tra sổ sách, Ngũ gia có cần người giúp đỡ không? Dĩnh Xuyên quốc chùng ta lấy tứ hải kinh thương ra để lập nghiệp, cái gì cũng phải ghi vào sổ sách. Ngũ Gia nếu tin tưởng ta, không ngại đưa sổ sách cho ta, ta đi tìm mấy tên thương nhân tay chân nhanh nhẹn, một hai ngày có thể làm xong rồi."
Chu Hoài ngô một tiếng, tựa hồ mới nhớ tới chuyện này, hời hợt nói, "Làm phiền ngươi phải phí tâm rồi, không cần . Việc này đã làm xong rồi."
Lạc Trăn kinh hãi, "Nhanh như vậy? Không phải nói đống này mấy năm cũng làm không hết sao? Sổ sách từ Sở Vương phủ đem đến Kỳ vương phủ ta đã thấy tận mắt, hai cái x kéo to cũng phải kéo vài chuyện."
"Sổ sách đúng là không ít, một nửa còn ở khố phòng." Chu Hoài thuận miệng nói, lấy ấm trà, giương sôi, pha trà "Tiếc là trong một đêm mấy ngày trước ta ra ngoài đi lấy nước, chợt khố phòng bị cháy nên sổ sách còn lại đó bị đốt hết rồi ."
Mục Tử Ngang hít một hơi khí lạnh.
Lạc Trăn: "..."
Nàng hoài nghi nhìn chằm chằm năm nhân thanh nhã như ngọc trước mắt, đang thản nhiên pha trà, sau một lúc lâu, thật cẩn thận hỏi, "Thật là đi lấy nước ? Không cẩn thận đi lấy luôn loại nước kia sao?"
Yuu: *Ý bả là sao ta? haha*.
Chu Hoài đem ly trà đã pha xong đẩy đến trước mặt nàng, tùy ý nói, "Bất kể là như thế nào, tóm lại cháy là cháy rồi. Tro tàn đầy đất, nửa quyển cũng không còn"
Lạc Trăn: "... Bên phía hoàng thượng, sao người có thể thuyết phục ông áy với lý do này thế?"
Chu Hoài: "Còn có thể như thế nào, hôm qua ta không ở Đông Đài Quán, chính là bị phụ hoàng gọi đi mắng cho một trận."
"Mắng xong thì sao? Có bị phạt gì không?" Lạc Trăn càng nghĩ càng không yên lòng, hỏi tới.
Chu Hoài nghĩ ngợi, "Nếu nói xử phạt... Phụ hoàng mắng ta xong, đem mọi việc quản lý ở Đông Đài quán lúc trước do Lục đệ làm chủ giao hết cho ta , cấm vệ Phán Cung cũng cắt cho ta một nữa, lệnh ta lập công chuộc tội."
Mục Tử Ngang: ! !
Lạc Trăn: "..."
Nàng thật sự nghĩ không ra đây mà gọi là 'Xử phạt' sao, Nam Lương hoàng đế vì sao lại có phản ứng kì quái như thế này, đơn giản bỏ ly trà trà xuống. "Haizzz, ta thật không thể hiểu chuyện nội vụ của các người đấy."
Chu Hoài cười rộ lên, nhấc lên ấm trà tử sa, châm thêm cho Lạc Trăn một ly trà, còn muốn cho Mục Tử Ngang thì Mục Tử Ngang đã vội cầm ly trà đi.
Chu Hoài liền nâng ly trà của mình, giải thích cho hai người họ nghe.
"Nhớ ngày đó, Nhị ca làm chủ Đông cung, hàng năm nghiêm túc kiểm toán, ngược lại càng tra càng không rõ ràng, chọc giận tới phụ hoàng, có người ở trước mặt lên án mạnh mẽ Nhị ca vài lần, phụ tử ly tâm. Cuối cùng Nhị ca bị phế vì thứ nhân, tuy nói là bởi vì duyên cớ khác, nhưng truy đến cùng, thì liên quan không nhỏ tới sổ sách trong khố phòng. Sau này sổ sách đến tay Tam ca, huynh ấy nhìn ra chút manh mối, liền dùng một cái 'cớ' tự quyết, có thể đẩy thì thì liền đẩy thôi, đem sổ sách chất đống ở trong khố phòng đốt hết. Kỳ thật nói tỉ mỉ lại, sổ sách của hoàng thất tích lũy bao năm, hàng năm đều là ghi lung tung. Tuy rằng phụ hoàng ngoài miệng nói muốn tra rõ, nhưng nào có ai muốn tra rõ ràng đâu"
Hương trà thơm ngát tỏa ra xung quanh, chỉ nghe hắn nhỏ nhẹ nói, "Đốt cái viện bên cạnh khố phòng, lửa lan ra cháy hết, ngược lại làm cho mọi người đều an tâm."
...
Tiếng chuông học chiều vang lên ba lần, chương trình học buổi chiều chính thức bắt đầu.
Buổi chiều nay là tự học, Lạc Trăn nhớ tới Thất Huyền Cầm liền đau đầu, tìm cái cớ không chịu đi, viết tờ giấy bệnh, ủy thác Chu Hoài xin nghỉ giúp.
Chu Hoài lấy giấy bệnh, khuyên một câu, "Giấy bệnh cũng chỉ là hình thức. Lên lớp nửa năm , Trương phu tử thấy ngươi xin nghỉ ba lần, coi như ngươi nhiều lần đem giấy xin phép nghỉ viết rất hoa mĩ, cũng không kéo được sự đồng cảm của phu tử."
Lạc Trăn không cho là đúng nói, " nếu như là ta tự mình xin nghỉ, đương nhiên Trương phu tử sẽ không tin. Nhưng nay người giúp ta xin nghỉ là Kỳ vương điện hạ a! Lúc Trương phu tử cho thành tích, chỉ sợ còn muốn châm chước một phen ấy. Nói không chừng ta còn có thể trực tiếp thông qua luôn."
Chu Hoài nhất thời không phản bác được, cuối cùng thở dài, "Tử Ngang mỗi ngày muốn đánh ngươi, không phải là không có nguyên do ." Vẫn là đứng dậy đi nhạc thất thay nàng xin nghỉ .
Lạc Trăn ở lại trong đình lưng chừng núi, ăn món ăn lạnh, uống trà nóng, lâu lâu nhìn xuống cái ao phía dưới vài lần.
Cả buổi chiều, trôi qua nhẹ nhàng như thế.
Mắt thấy mặt trời đã ngã về tây, ánh nắng chiều chiếu lên mái ngói, mặt hồ ánh lên đầy màu sắc, phản lên cành liễu đang đong đưa, bây giờ thì có thể gọi là cảnh đẹp rồi.
Lạc Trăn có chút tán thưởng, rời khỏi đình gọi một thư đồng, phân phó hắn đi học xá tìm Uông Chử, lấy một bộ bút chì cùng giấy vẽ đem đến, còn mình ở đó đợi.
Sau khi được phân phó, tên thị đồng chạy đi. Cũng không biết là nghe lầm địa điểm hay lấy lầm đồ, mà đợi nửa ngày cũng không thấy trở lại.
Lạc Trăn đứng ở bên hồ, mắt thấy mặt trời dần dần xuống núi, sắc trời dần tối, bốn phía của Phán trì đã đốt đèn lồng treo lên.
Nàng chờ không được, liền nghĩ nên tự mình chạy về lấy, hay đợi giờ này ngày mai lại đến.
Ngay vào lúc này, bên tai truyền đến một tiếng nước vang rất nhỏ.
Không xa kia, có người rơi xuống nước.