Editor: Yuu

"Ai nha." Bình Vương cùng nữ nhân trong lòng vui đùa nửa ngày, ra vẻ kinh ngạc nói, "Sao không an bài người qua bên phía quý nhân Dĩnh Xuyên quốc hầu rượu? Thật sự thất lễ a."

"Những nha đầu này thực không hiểu chuyện, tại sao lại chậm trễ phục vụ khách quý chứ." Văn Húc mặt mày ngạo mạn, ánh mắt đảo qua chủ tiệc, sau đó đảo qua Lạc Trăn.

"Công chúa và Lạc Quân đường xa mà đến, hôm nay các ngươi nếu không thể đem hết khả năng chiêu đãi hai vị khách quý, thì sao phải đạo đãi khách của chúng ta chứ." Dứt lời đem người thiếu nữ bên người đẩy ra, "Các ngươi đi qua đó, hầu hạ cho tốt."

Hai thiếu nữ có hơi do dự.

Các nàng thân là kỹ nữ của Giáo Phường Tư, cả ngày nghênh khách đến tiễn khách đi, ánh mắt có thể nói là độc ác, vừa rồi tiến vào nhã gian, bất quá liếc một chút, đã đủ để nhìn thấy vị thiếu nữ mười lăm mười sáu ngồi ở ghế khách quý kia, khuôn mặt thanh nhã, dáng vẻ đoan chính, đầu đầy minh châu, mỗi viên đều lớn chừng ngón cái, quý giá vô cùng. Hiển nhiên là quý nữ xuất thân vọng tộc.


Thiếu nữ bên cạnh hầu hạ vị thiếu niên công tử kia, tuy rằng một thân nam tử, tóc đen, cũng có kim quan giống như bao người, nhưng cổ không hầu kết, dáng người tinh tế, rõ ràng cũng là một nữ tử trẻ tuổi!

Hai cô gái, đi theo một đám thế gia công tử tiến đến nơi này uống rượu mua vui, đã là chuyện kinh hãi thế tục. Cũng không biết là quý nữ nhà ai, cả gan làm loạn như thế.

Mà các nàng thân là kỹ nữ, nếu là tùy tiện lại gần, đắc tội quý nữ, sao có thể có kết cục tốt.

Nhóm kỹ nữ đang do dự không biết có nên đi qua hay không, thì mộ vị công tử ngồi gần đó lại ngẩng đầu cười ha hả.

Người này tướng mạo cũng không nổi trội lắm, nhưng là thần sắc tiêu sái, dáng vẻ sơ cuồng, chính là Nhị công tử của Anh quốc công đương triều, Tề Minh.

Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Trăn nhìn người này một lát.


Tề Minh cùng Hoa Chính Quân đều là một dáng, đều là thư đồng tâm phúc của Sở vương. Có thể nói là hai vị tướng bảo hộ bên cạnh nam chủ.

Tuyên Chỉ ngồi tại chỗ, tự dưng cõng rất nhiều oan ức, không thể để hai vị này thêm dầu vô lửa được.

Đỗ Minh vỗ tay cười nói, "Trách không được bọn họ. Những nữ nhân xuất thân Giáo Phường Tư kiến thức nông cạn, chỉ thấy công chúa và Lạc Quân là nữ tử, liền không dám lại gần. Lại không biết, Lạc Quân bình thường là nữ tử, lại chính là đại danh đỉnh đỉnh Lạc thị đích nữ 'công tử', tương lai cũng có thể tự quản môn hộ rồi"

Ánh mắt Đỗ Minh đảo qua ghế khách quý, khiêu khích đưa mắt nhìn Lạc Trăn, vừa cười vừa nói, "Công chúa thân phận cao quý, có Lạc Quân tự mình chiếu cố, không cần các ngươi hầu hạ. Các ngươi đi hầu hạ Lạc Quân, cũng tựa như đang hầu hạ công chúa vậy."


Nghe được bốn chữ 'Nhạn quận Lạc thị', ánh mắt của đám kỹ nữ khẽ chấn động. Hai thiếu nữ cầm đầu không do dự nữa, lúc này đứng dậy, một trái một phải hầu hạ bên người Lạc Trăn, thanh âm mềm mại, chậm rãi đưa rượu tới.

Tất cả mọi người ngồi đây đều đã đổi sang bát lớn, mấy chén đi qua, cảm giác say dâng lên, nói chuyện càng thêm càn rõ. Lụa mỏng màn trướng thấp thoáng trong gió, bóng người hợp thành một đoàn.

Hai cô gái được lệnh hầu hạ Lạc Trăn, lại mềm mại không xương dựa sát vào, muốn lấy miệng tiếp rượu.

Lạc Trăn buông bát xuống, nhìn động tác của hai kỹ nữ, đưa tay đè lên huyệt Thái Dương.

Chư vị công tử đang ngồi nhìn nhau vài lần, che miệng cười thầm.

"Yến hội chưa quá nửa, Lạc Quân đã chịu không nổi rồi sao ?"

Có người dính sát vào, ngả ngớn ngồi ở bên cạnh Lạc Trăn.
"Bản thân vốn có nghe nói, Nhạn quận đích nữ của Lạc thị, từ nhỏ đã được giáo dưỡng giống như các thế gia giáo dưỡng các trưởng tử bình thường. Như là thích mỹ nhân, cũng như nam tử bình thường cưới vợ nạp thiếp. —— không biết, lời đồn có phải sự thật không?"

Lạc Trăn giơ mí mắt, quét đến người nói.

Một thân cẩm bào đỏ, tác phong nhanh nhẹn, không phải nam phụ một bụng xấu xa Hoa Chính Quân thì còn ai.

"Hoa huynh kiến thức rộng rãi." Nàng không lạnh không nóng nói, "Phong tục Nhạn quận đúng là như thế".

Hoa Chính Quân nghiêng người lại, thần sắc càng thêm ngả ngớn.

"Hầu hạ Lạc đại nhân chính là Hoán Sa cùng Hoa Nùng, là hai người nổi tiếng nhất của Giáo Tư Phường. Lại không biết —— có thể lọt vào mắt Lạc Quân không?"

Lạc Trăn nhìn hắn một chút, để chén rượu xuống, ngón tay tùy ý nâng cằm thiếu nữ kia, đem khuôn mặt đang xấu hổ kia phô bày ra, nhìn mấy lần.
"Xinh đẹp diễm lệ, dung mạo tốt." Nàng không chút để ý bình luận, "Nếu như đổi lại là gia tỷ của ta, có lẽ sẽ nạp vào phủ. Chỉ tiếc, tại hạ có bệnh thích sạch sẽ. Phàm là người khác động tới , Lạc mỗ liền không thích ."

Hai kỹ nữ hầu rượu chợt biến sắc, lấy tay áo che mặt, lệ ướt tràn mi.

Lạc Trăn thở dài, từ trong lòng lấy ra một tấm khăn sạch sẽ, cho họ lau nước mắt, thấp giọng dỗ dành vài câu, lại từ bên hông mình lấy ra ngọc bội tùy thân, thưởng cho mỗi người một cái.

Nhìn bộ dáng thuần thục này của nàng, ánh mắt Hoa Chính Quân khẽ động, nhìn Văn Húc, nghĩ, chẳng lẽ Lạc Trăn này cùng tỷ tỷ của cô ta có cùng đức hạnh sao, nam nữ đều không chê? ! Vậy chẳng phải hôm nay chúng ta ra oai phủ đầu đều vô ích sao?

"Hôm nay tại hạ tổ chức tiệc rượu, không an bài người hầu hạ tốt, đúng là sơ suất của bản thân. Ngày khác yến khách, chắc chắn tìm mấy người sạch sẽ ." Hoa Chính Quân thử nói, "Không biết... Lạc Quân thích Phẩm Nhất Cư, hay muốn đổi chỗ khác vui hơn?"
Lạc Trăn bật cười, "Nơi được nói đến không phải là Nam Phong Quán chứ?"

Hoa Chính Quân cười nói, "Như thế nào, chẳng lẽ không hợp ý Lạc Quân sao?"

Trong phòng, tiếng đàn tranh sáo trúc cũng nhỏ dần. Thần sắc Lạc Trăn không đổi, ở trước mặt một đám quý công tử, cũng không nể mặt xoi mói Nam Phong Quán.

"Nam Phong Quán là phủ của các ca nhi, từ nhỏ đã nuôi chúng giống như nữ nhi, vai không thể chọn, tay không thể nâng, những cái học được đều là cầm kỳ thư họa, tuy là nam nhi, lại chẳng khác gì nữ tử?"

Tư thế tản mạn lắc lư bát rượu, dưới ánh đèn phản chiếu màu rượu hổ phách.

"Nếu muốn tìm nữ nhân, thì nên đi tìm nữ nhân thật sự. Nếu muốn tìm nam nhân, thì liền đi tìm nam nhân thật sự. Nam Phong Quán nam nữ không rõ, Lạc mỗ không thích. Hoa công tử nếu như có lòng an bài, không ngại đi tìm người có gia thế trong sạch chút, nữ nhân thì thân thể kiều diễm, lại đi tìm thêm một đám nam nhân vai rộng chân dài có chí khí, văn võ song toàn mới vừa ý Lạc mỗ."
Tiếng nhạc du dương, một khúc lại một khúc.

Những người đang ngồi ở đây trông sắc mặt thật vi diệu.

"Nữ nhân Dĩnh Xuyên quốc quả như lời đồn, mỗi người đều thật to gan lớn mật." Trong lòng mọi người nghĩ, "Thật không thể dùng từ nào để miêu tả cái sự phóng đãng này, trước mặt nhiều nam tử như vậy, lại dám nói những lời này."

Lạc Trăn di chuyển ánh mắt, chậm rãi đảo qua chư vị thế gia công tử ở đây, cuối cùng dừng lại trên mặt Văn quốc cữu, khóe miệng câu lên, lộ ra nụ cười nhỏ.

Hôm nay nàng đi dự tiệc, tư thế nói chuyện cực cao ngạo, lại đang mang y phục của nam. Tuy rằng dung mạo hơn người, nhưng khi nói chuyện giữa đám người này, ánh mắt lại mang theo chút trào phúng ngạo mạn, một bộ người sống chớ lại gần.

Bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, vẻ ngạo mạn biến mất, mang theo vài phần hoạt bát linh động, khuôn mặt tinh sảo chợt linh động mười phần.
Mà hai kỹ nữ bên cạnh nàng, vốn cũng là kỹ nữ xuất sắc nhất Giáo Phường Tư, nhưng giờ phút này vì dung mạo của Lạc Trăn, lại như trở nên vô hình.

Văn Húc bị nàng cười nhìn chăm chú, nhịn không được hô hấp cứng lại.

Trước mắt bao người, Lạc Trăn đứng dậy, trực tiếp đi đến bên phải của Văn Húc, khóe môi nhếch lên đạm nhạt ý cười, giọng điệu ôn hòa nói, "Vị này là công tử của đương kim quốc cữu, Văn Húc tiểu hầu gia sao? Lạc mỗ nghe danh đã lâu. Hôm nay trông thấy, quả nhiên hơn hẳn lời đồn. Không biết Văn tiểu hầu gia năm nay bao nhiêu tuổi, đã cưới thê nạp thiếp chưa?"

Văn Húc ngồi thẳng lưng , hất cằm lên, lạnh lùng trả lời, "Này là việc riêng của Văn mỗ, không biết Lạc Quân sao lại có hứng thú thế?"

Lạc Trăn mỉm cười ngồi xuống, thay Văn Húc rót một ly rượu, "Lạc mỗ kính Văn tiểu hầu gia một ly. Trước ngài trả lời vấn đề của Lạc mỗ, Lạc mỗ tự nhiên cũng sẽ trả lời Văn tiểu hầu gia. Trừ phi —— "Nàng cười như không cười kéo dài thanh âm, " Tửu lượng của Văn tiểu hầu gia không được, uống không được chén rượu này của Lạc mỗ chứ?"
Văn Húc hừ lạnh một tiếng, nâng chén, uống cạn, lau bên môi, "Văn mỗ năm nay mười chín, ở nhà chưa cưới vợ, nhưng đã có hai phòng thiếp thất. Lạc Quân, ngươi nên trả lời vấn đề của Văn mỗ rồi."

Lạc Trăn cùng hắn uống một ly, buông cốc xuống, đứng dậy thản nhiên nói, "Đột nhiên hỏi việc rienge của Văn tiểu hầu gia, tự nhiên là bởi vì —— Văn tiểu hầu gia tướng mạo xuất chúng, có phần hợp với khẩu vị của Lạc mỗ."

Lời còn chưa dứt, liền ồ lên một tiếng.

Hơn mười ánh mắt sợ hãi phóng lại từ bốn phương tám hướng cùng nhau tụ lại đây, nếu ánh mắt có thể đâm xuyên thân thể, Văn Húc sớm đã bị xuyên thành cái sàng .

Sắc mặt của Văn Húc hết xanh rồi lại đỏ, "Ngươi, ngươi ——" muốn mắng vài câu, không biết tại sao, răng cùng đầu lưỡi chật chật vài cái rồi nói không nên lời.
Lạc Trăn cúi đầu quan sát hắn vài lần, đột nhiên cười một tiếng, tựa như thiếu nữ vừa rồi, vươn ra ngón tay trắng nõn ngọc ngà, ngả ngớn trên cằm của Văn Húc.

"Dung mạo của Văn tiểu hầu gia đẹp như thế, Lạc mỗ thật đem lòng ái mộ. Chỉ tiếc tại hạ có bệnh thích sạch sẽ, Văn hầu gia ở nhà đã có mỹ thiếp —— "

Nàng thở dài một tiếng, buông khuôn mặt đang xấu hổ của Văn Húc, tiện tay cầm lấy một tấm khăn, nhẹ nhàng xoa ngón tay, "Bị người khác chạm qua, không được ."

Bên trong nhã gian đồng loạt hít một hơi.

Chư vị thế gia thần sắc khiếp sợ chăm chú nhìn, khóe mắt Lạc Trăn chậm rãi mang theo ý cười, chậm rãi đi mời rượu.

Những công tử bị nàng mời rượi, hoặc là ánh mắt trốn tránh, hoặc là lấy tay áo che mặt, sợ lại bị vị này coi trọng , còn người dám ngẩng mặt, có dung mạo, thì ở nhà lại có thê thiếp.
Lạc Trăn thực hài lòng.

Trong tay mời rượu, trong lòng suy nghĩ, xong tuần rượu này hẳn có thể đi rồi.

Liên tiếp kính rượu, đi đến chỗ rẽ ở gian cuối, bước chân Lạc Trăn bỗng dừng một lát.

Xuyên qua lớp mành, đèn lồng lay động, ánh nến ảm đạm. Đầu đội mũ tiểu quan, một nam tử mặc y phục xanh nhạt, tao nhã ngẩng đầu lên, nhìn nàng mỉm cười, gật đầu.

Mới vừa rồi nhìn Văn Húc, cái gọi là 'Tướng mạo xuất chúng', 'Có phần hợp khẩu vị' vân vân, bất quá là Lạc Trăn cố ý muốn ở trước mặt mọi người làm cho Văn Húc kia xấu hổ mà thôi.

Nam tử trẻ tuổi trước mặt này, tướng mạo thanh tuyệt, khí chất xuất trần, phảng phất như một bức tượng bạch ngọc, nấp trong thâm sơn. Lạc Trăn bất ngờ không kịp phản ứng, cái khối bạch ngọc này đã hiên ngang đi tới.
Lay động ánh nến, tiếng nói chuyện mơ hồ, trong lúc nhất thời không còn nghe thấy gì nữa.

Uống được bảy tám phần say, Lạc Trăn nâng ly đứng tại chỗ, lại có chút hoảng hốt, trong lòng mang theo vài ý nghĩ mờ mịt, đây là ai? Mới vừa mời rượu một đám người trong, cũng không thấy người này nha.

Một tiếng gõ trùng điệp vang lên, đem nàng từ trong trạng thái hoảng hốt tỉnh lại.

Bên cạnh nam tử anh tuấn tiêu sái mặc y phục xanh nhạt đó, là một vị công tử khác, hôm nay một thân cẩm bào xanh lục, cả người cũng phảng phất khí thế cao ngạo.

Công tử mặc cẩm bào xanh lục hất cằm, lạnh lùng nói, "Lạc Quân mắt cao hơn đầu, như thế nào, rốt cuộc lại nhìn đến điện hạ chúng ta sao ?"

Nghe được hai chữ 'Điện hạ', Lạc Trăn lại là ngẩn ra.

Nam Lương hoàng đế có mấy nhi tử, Bình Vương, Sở Vương là hai người, nàng cũng đã sớm biết.
Nhỏ tuổi nhất là Nghiệp Vương, hôm nay cáo ốm không tới.

Ngoại trừ ba người này, hoàng đế còn có con nữa sao? Một người khác là thái tử, không phải năm trước đã chiêu cáo Đông Lục cách chức làm thứ dân sao?

Không phải Bình Vương, không phải Sở Vương, không phải Nghiệp Vương, cũng không phải thái tử đã bị phế. Vậy nam tử trẻ tuổi trước mặt này, rốt cuộc là ai? !

Tác giả có lời muốn nói: 

Lạc Trăn: Soái ca trước mặt ta, rốt cuộc là ai?

Kỳ Vương _Chu Hoài: Ánh mắt thực tốt , là phu quân của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play