Editor: Yuu
Lúc chính bản thân gặp loại chuyện này, mỗi khi nhớ tới Lạc Trăn đều cảm thấy như còn trong mộng.
Thân là đích nữ Lạc thị ở quận Nhạn, nàng từ nhỏ lớn lên ở Mạt Lăng Đô, ngay từ khi còn trong tã lót đã thường được mẫu thân mang theo nhập cung. Bạn bè bên cạch nàng đều là những thế gia tiểu thư.
Dĩnh Xuyên quốc chủ có duy nhất một đích nữ là Tuyên Chỉ cùng Lạc Trăn kém hơn một tuổi, đến tuổi vỡ lòng, nàng liền đương nhiên làm nô tì cận thân của công chúa, thường theo bên cạnh.
Đến khi Lạc Trăn trưởng thành chút, nàng kinh ngạc phát hiện, thì ra 'Đích nữ' cái cachsnois này chỉ tồn tại ở Dĩnh Xuyên quốc.
Lấy nữ tử đề thân, đăng cơ vì quốc chủ, cũng chỉ có Dĩnh Xuyên quốc.
Cách Dĩnh Xuyên quốc vỏn vẹn chỉ một con sông là các vương quốc Đông Lục khác thế mà địa vị của nữ tử lại khác như một trời một vực.
Sông nước bên này Dĩnh Xuyên không có chia nam nữ chính phụ, ai cũng có thể vô triều làm quan.
Nữ tử dân gian cột tóc nhập học, cơ hồ cùng nam tử không khác là bao. Các thế gia kiêu nữ,kiêu tử làm quan to, tay quyền lực, cưới nam thê không nói, còn nạp cả bao nhiêu nam thiếp.
Yuu: *nam thê, nam thiếp*: chắc là người phụ nữ đi hỏi chồng hoặc lấy nhiều chồng á!!
Nhưng cách nước nhìn 'Nam Lương' 'Bắc Lương' hai nước, tuy rằng luôn không vừa ý nhau, chinh chiến trăm năm, nhưng cách đối xử với nữ tử lại hoàn toàn giống nhau.
Nữ tử không có tài là có đức.
Nữ tử vô danh.
Ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu.
Rất nhiều nữ tử, cả đời canh giữ ở nội viện tường cao, không được ra khỏi nhà một bước.
Lạc Trăn khi còn bé đọc đến đoạn này, đập bàn đứng lên.
Vì sao chỉ cách nhau một con sông mà phong tục lại khác biệt thế chứ, khi nàng lớn lên chút nữa, thường đi ngao du liền gặp nhiều chuyện quái dị hơn nữa.
Ở bên kia Đông Lục nếu nữ hài tử mất tích thì sẽ không đi tìm hoặc cha mẹ thả trôi sông. Nữ hài tử may mắn xuôi dòng đến Dĩnh Xuyên, quốc khố bỏ tiền cho đến học đường, nếu học được, tương lai có thể làm quan, cuộc sống trôi qua tốt hơn gấp trăm lần so với bên Đông Lục
Còn nếu mất đi nam hài tử... Họ khẳng định kêu trời trách đất, động viên toàn tộc đi ra vùng ven sông tìm kiếm. Vạn nhất đứa con trai trong nhà bị người Dĩnh Xuyên quốc bắt đi, bán đến nhà giàu làm thiếp thất, thì thật muốn khóc chết.
Ước chừng lúc mười hai mười ba tuổi, Lạc Trăn bắt đầu có một ít ký ức cổ quái mơ mơ hồ hồ.
Nàng cùng con gái của Nhị thúc là Lạc Nhã Chi, nói chuyện 2 lần.
Lần đầu tiên nàng nói, "Tỷ, ta ngồi ở trên lưng của một con cự điểu lớn, có thể trong tầng mây giương cánh bay cao, bay lập tức ngàn dặm."
Lần thứ hai nàng nói, "Tỷ, ta cảm thấy có thể làm ra một loại vũ khí, từ trên trời ném xuống, trên mặt đất liền tạo thành một cái nấm, một tòa thành trăm vạn người hóa thành bột mịn"
Yuu: *bom hả taa??*
Lần đầu tiên, Lạc Trăn lo lắng sờ sờ cái trán của nàng, chẳng lẽ là phát sốt nên nói nhảm.
Lần thứ hai, Lạc Nhã Chi trầm mặc nhìn chòng chọc nàng trong chốc lát, quay đầu phân phó nói, "Nhị tiểu thư vào ban ngày quá mức nhàn rỗi . Ngày mai, nghỉ trưa một canh giờ làm nửa canh giờ, nhiều ra thêm nửa canh giờ, mong Nhị tiểu thư làm đến nơi đến chốn, bên phía gia chủ ta sẽ tự có cân nhắc."
Thời gian nghỉ trưa thiếu đi một nửa, lại bị cha mẹ xách lỗ tai, mình bị mắng đến cẩu huyết đầy đầu, Lạc Trăn luôn giấu kín kí ức kì quái đó
—— Nhìn cách ăn mặc quái dị kìa, lộ tay lộ chân mà còn dám đi ra ngoài.
—— những thứ kia đặt trong chén lưu ly, thoạt nhìn rất ngon nhỉ?
—— những thứ kia phát ra tiếng nổ, so với tiếng chân của quân binh còn vang dội hơn.
Đều xem như là một ít kí ức kì quái.
Lạc Trăn ở Mạt Lăng Đô cũng coi như là quý nữ danh môn, đích nữ Lạc gia, là cánh tay đắc lực cũng kiêm bạn của Kính Đoan công chúa.
Thẳng đến ba tháng, thình lình xảy ra chiến sự, phá vỡ sự yên bình của Dĩnh Xuyên quốc.
Mấy năm gần đây, Nam Lương Bắc Lương liên tục chi chiến, Nam Lương thế như chẻ tre, Bắc Lương kế tiếp bại lui, thế cân bằng của hai nước bị phá vỡ.
Hoàng đế Nam Lương thâu tóm đại hoang, rốt cuộc có dư lực, bắt đầu quay đầu, thu thập mấy nước láng giềng không an phận.
Cùng 60 vạn binh mang theo chiến thư, liền khiến cho Dĩnh Xuyên quốc chủ không thể không lấy 'Thượng Kinh du học, mở rộng hiểu biết', đem nữ nhi duy nhất: Kính Đoan công chúa Tuyên Chỉ, đưa vào Nam Lương quốc đô, đi lên kinh thành.
Nói là du học, thật ra là qua làm chấp nữ.
Yuu: *chấp nữ*: con ghẻ á
Bất luận là danh gia vọng tộc, vẫn là có tình cảm nhiều năm, Lạc Trăn muốn cùng Tuyên Chỉ nhập kinh .
Tuyên Chỉ chắc chắn đáp ứng.
Không nghĩ đến, trước khi lên đường một đêm nàng gặp một giấc mộng lạ. Trong mộng có một quyển sách, nàng thong thả bước đến lật quyển sách ra.
Sau khi tỉnh mộng, nàng chỉ muốn nói một câu "F*ck".
Nàng xuyên không rồi, rốt cuộc là như thế nào mà lại xuyên vào một quyển ngược văn cơ chứ.
Phàm là những tác phẩm ưu tú, thì đều có nổi tiếng chỗ.
Phàm là ngược văn, cũng là có điểm khác biệt
Lạc Trăn trúng giải thưởng lớn, nàng xuyên vào quyển sách này, mang cảm giác bị ngược khác lạ.
Đều tại cái cốt truyện này.
Hai đại quốc ở Đông Lục, Nam Lương cùng Bắc Lương, là hai quốc gia nam quyền không nói.
Vỏn vẹn một cái sông lớn làm nơi ngăn cách với Dĩnh Xuyên quốc, lại là quốc gia nữ quyền.
Khó trách có nữ quốc chủ đăng cơ.
Vậy mà ba đế quốc này đã tồn tại được trăm năm rồi cơ đấy.
Nội dung cốt truyện phát triển cũng không có cái gì đáng nói, nam chủ xuất thân từ giai cấp thống trị nam quyền, con thứ ba của Nam Lương hoàng đế_Sở Vương_ Chu Tầm, đương nhiên nữ chủ là người xuất thân từ gia cấp thống trị nữ quyền_ Kính Đoan công chúa Tuyên Chỉ.
Lạc Trăn liên mấy đêm không ngủ được, suy nghĩ rất lâu, quyển sách này là ngược văn, có lẽ, khả năng, đại khái, ngay từ đầu tác giả muốn viết ra một câu chuyện giao tranh giữa 2 xã hội nam quyền và nữ quyền, do đó dẫn đến một loạt sự đau khổ về tinh thần của năm nữ chủ.
Nhưng mà đâu, trình độ của tác giả này có vẻ vốn không cao, không thể đạt đến trình độ ngược đó, mới viết được bao lâu, trong mắt đều là đụng chạm của nam nữ chủ.
Không chỉ như thế, tác giả chắc là yêu thích ngược người khác.
Cả quyển sách dày cộm, có cả yêu cả hận, hiểu lầm, mang thai chạy, nữ chủ bệnh nặng hộc máu, ngược chết, nam chủ hối hận, bạch nguyệt quang trước kia gϊếŧ chết nữ chủ rồi đợi bị ngược.
Nhân vật trong truyện không ngu xuẩn thì chính là xấu, tóm lại, toàn bộ đều cẩu huyết.
Cốt truyện kiểu này, viết đến phần sau thì hoàn toàn không còn gì để nói nữa.
Nữ chủ chết, Đại La Kim Tiên tái thế cũng không cứu được
Cứ như vậy BE.
Nếu cái này thật sự chỉ là một quyển sách, Lạc Trăn xem xong rồi, nhiều nhất mắng tác giả vài tiếng , đem sách đốt đi là xong.
Nhưng mà, quyển sách này nữ chủ là Tuyên Chỉ.
Không chỉ là công chúa duy nhất của Dĩnh Xuyên quốc, nàng từ nhỏ nguyện trung thành với điện hạ, là bạn cùng chơi từ bé với công chúa.
Nàng không thể nào có thể mắt mở nhìn Tuyên Chỉ từng bước đi trên con đường gai đầy máu không lối về được.