Shiba Taiju thuận tay, nhân lúc Hanma Shuji còn bày vẻ đắc thắng mà dùng lực đẩy mạnh thằng Zombie đó xuống.
Có lẽ tiếng xương cốt sẽ vang lên khi thân thể va chạm với nền đất, chỉ tiếc và hên cho tên đó ở dưới là đống nệm cao su phế thải, không thì trực tiếp ôm đầu máu, gãy xương mà đập nhau. Dù sao khoảng cách cũng không cao tới mức làm cho con người ta trở về với đất mẹ. À không, thằng khốn này không xứng đáng làm con của đất mẹ, nên xuống thẳng địa ngục mới bầu bạn với Diêm Vương đi.
Song song với hàng động đó, người lính lạ mặt cũng nhanh tay kéo Kisaki rồi dụi thẳng khuỷu tay vào mặt hắn. Theo lẽ thường, Kisaki sẽ ngã xuống, nhưng người lính lạ mặt kia lại dùng tay trái, giật mạnh người Kisaki lên rồi hạ một đấm xuống vào mặt.
Mũi Kiski gãy là cái chắc, tiếng kêu to tới hãi người thế mà.
Ba người đứng dưới kia chẳng hiểu gì hết, sao tự dưng lại thành đấu nội bộ rồi?
"Chết tiệt, Shiba Taiju, mày tạo phản!!"
Kisaki ôm một mặt máu mà tức giận nói. Cái quái gì thế, rõ ràng là đã nắm cái đuôi của Shiba Taiju, người của hắn vẫn luôn theo sát hai chị em kia, không lẽ thằng quái vật này không tiếc mạng của Yuzuha và Hakkai nữa sao.
"có tạo phản đâu, tao vẫn gϊếŧ Maki như lệnh của mày"
Shiba Taiju bước dần tới chỗ Kisaki, mặt của hắn một chút cũng không có ý đùa, mọi sự nghiêm túc và ánh mắt kia ánh lên tia hận thù làm Kisaki giật mình. Nhưng cũng rất nhanh, Kisaki lấy lại vẻ của người chủ động, cười cợt nhả cho rằng đám này cũng thật ngây thơ quá.
"phải phải, nhưng mày hết lượt rồi, mày sẽ chết đấy, Shiba Taiju "
Cứ cho là Kisaki mất đi Shiba Taiju đi. Nhưng suốt 12 năm qua, Kisaki sao có thể không đi kết giao nhiều kẻ mạnh khác được. Chưa kể là một bộ não thiên tài, kinh doanh kiếm tiền đối với hắn cũng dễ như trở bàn tay, liên hệ với những dân máu mặt ngầm dần cũng là một hoạt động thường ngày.
Shiba Taiju chỉ là quân cờ trong vô số con cờ mà Kisaki bày ra, có thì càng tốt mà không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Chỉ phút chốc nữa thôi, khi đám Touman bên ngoài bị hạ gục hoặc chết đi, ngày tàn của "Mikey vô địch" cũng sẽ tới. Lúc đó, chỉ cần Takemichi xuất hiện nữa là xong.
Mọi thứ sẽ kết thúc đúng như ý định ban đầu.
Shiba Taiju tóm lấy cổ áo của Kisaki, nhấc bổng lên làm gã họ Shiba kia nhớ tới cảnh nhà thờ giáng sinh 12 năm trước. Sao nhỉ? Cũng là một thằng yếu đuối vô dụng nhưng lại có sự khác biệt tới đáng thương.
Hanagaki Takemichi và Kisaki Tetta, ai nhìn vào cũng thấy khác nhau tới mức nào. Một thằng thì tính anh hùng hừng hực trong từng giọt máu, một thằng thì thông minh, xảo trá tới mức làm người ta phát sợ.
Phải, chính là phát sợ, Kisaki Tetta đã đe dọa hắn bằng sinh mạng của hai đứa em, giám sát nhất cử nhất động, ngay cả lịch trình của Hakkai thằng ôn đó cũng nắm rõ.
Thử hỏi nếu 12 năm trước, Maki hay Takemichi không hạ bệ Kisaki thì chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra đây. Hắn không quan tâm lắm, một kẻ mạnh thì sợ quái gì thằng ranh này, nhưng thằng em trai của hắn vẫn đang còn trong Touman.
Tồi tệ thật, hắn không muốn thấy thằng em mình về với chúa đâu. Mà tiên quyết ở đây là lũ Touman, bọn nó sống thì Hakkai mới sống.
Cái gì nực cười hơn nữa? Là ý chí sống của Touman lại liên kết với mạng sống của con nhỏ Maki.
"chắc mày chưa mù đâu nhỉ? Nhìn cho kỹ đi, Kisaki"
"kẻ sống người chết là ai vẫn chưa ngã ngũ mà"
Maki lột lớp mặt nạ ra rồi cười thật ngạo nghễ, chờ 12 năm mới có thể đấm thằng ranh não bự ấy một đấm đã đời như vậy, biết thế hồi xưa tranh thủ mấy buổi họp tổ chức đánh trận một chút, vậy là quang minh chính đại đánh người rồi.
Kisaki sững sờ nhìn tên lính luôn theo sát Shiba Taiju từ hôm qua đang ung dung cầm trên tay lớp mặt nạ vừa mới lột. Cô ta còn cười cười vui vẻ, tiện tay còn bật ngón cái với Taiju tỏ ý "đồng chí làm tốt lắm".
Trương mắt nhìn kẻ là thù, là "bạn", là người dưới trướng cũ. Người chết sống dậy sao?
Maki còn sống, không, Kisaki không tin, nếu đây là Maki, vậy thì cái xác dưới kia là của ai chứ, rõ ràng hôm qua Shiba Taiju đang mang xác của Maki tới trước mặt bọn họ. Mặt mũi bầm dập, máu me bết cả một vùng đầu, nếu là con trai thì hắn còn tin rằng có chút hy vọng thoi thóp, chứ một đứa như Maki đấu 1:1 với Shiba Taiju chẳng khác nào tự sát cả.
Thậm chí Shiba Taiju còn chẳng lấy một vết thương chí mạng nào. Bất quá cũng chỉ toàn xây xước.
Lừa, phải, chỉ còn đáp án duy nhất cho tình cảnh này thôi. Kisaki Tetta đã bị lừa rồi, một lần nữa, dưới tay Maki, hắn bị lừa trong chính kế hoạch của mình.
"chậc chậc, 12 năm trôi qua, mày vẫn nghĩ tao đơn giản vậy hả?"
Maki cười phì khi nhìn gương mặt tức giận của Kisaki. Với bộ não thiên tài kia thì chắc nhận ra mình bị lừa rồi. Cũng vui, 12 năm trước chơi cho một vố, 12 năm sau cũng chiêu này mà vẫn thành công cho Kisaki một bất ngờ. Con chuột Maki nhai đi nhai lại có 1 chiêu trò mà Kisaki Tetta với Hanma Shuji vẫn không thoát được.
Buồn cười chết luôn, cứ tưởng 12 năm sau thế nào, ai dè cũng chỉ đến vậy. Là Maki mạnh lên hay do Kisaki khinh địch đây.
Nói rồi Maki chậm chạp bước tới gần lan can, đôi mắt vàng quen thuộc ánh lên nét giễu cợt nhìn Hanma Shuji vẫn đang chăm chăm vào mình, im lặng, hắn ta im lặng để chờ đợi gì đó, Maki đoán thế. Eo, sợ quá sợ quá, phải nhìn phía khác thôi.
Lia mắt về phía những người bạn đã tưởng mình chết kia rồi Maki nhoẻn miệng cười.
"thử mở cái kia ra đi"
Maki hất mặt về cái bọc kín kia, đến cho cùng thì ngày hôm nay "người đó" cũng không tới bữa tiệc, nhưng không gặp thì kì lắm, mang tiếng là bạn lâu năm mà, hơn nữa còn đầu tư đủ thứ vào cái lễ cưới này. Không gặp mặt một chút sao có thể đúng lễ được. Mặc dù Pa không ở đây nhưng gặp đỡ ba người này trước, coi như mở hàng.
Nói thật, Mikey, Draken hay Baji còn đang nghĩ mình đang nằm mơ.
Lúc thì Maki chết rồi, lúc thì Maki chưa chết, giờ thì kêu mở túi kín kia, mọi thứ cứ loạn lên hết khiến bọn họ cảm thấy mình cơ bản như một con rối đóng trong màn kịch của lũ chết tiệt này vậy.
Có lựa chọn sao? bọn họ không có sự lựa chọn, muốn biết được sự thật chỉ có cách nghe theo lời của "Maki" đang đứng trên kia.
Baji đứng gần nhất, quay người tiến về phía túi kín, không một động tác thừa, Baji trực tiếp kéo túi kín ra. Cựu đội trưởng phân đội 1 mở to đôi mắt, nhìn người nằm bên trong mà phải khựng lại.
Tiếp đến, không chỉ riêng Baji, ngoại trừ Taiju và Maki ra, những người còn lại đều trơ trơ, không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Người nằm trong chiếc túi kín khó chịu mở mắt, lộm cộm ngồi dậy còn một vò tóc trên đầu, Baji thấy rõ người đó còn đang chửi thầm trong mồm, tặc lưỡi rồi liếc nhìn "Maki" đang đứng trên kia một cái.
Người đó đứng dậy, đứng trầm ngâm một chút rồi ngước mặt, nhìn một lượt rồi nhếch mép cười.
"chà, có vẻ như mày sảng khoái lắm nhỉ, Maki"
"báo hại tao phải nằm trong trong cái túi chật chội ấy, bạn bè tốt quá nhỉ?"
Rio.
Phải, người đó là Rio!! Mà khoan đã, con nhỏ này làm gì ở đây chứ? Chẳng phải giờ này phải ở cạnh Izana sao? Chuyện công ty chất như núi, muốn rảnh cũng không rảnh được vậy mà dư giờ làm trò ở đây?
Ai cũng thắc mắc và bất ngờ hết, nhất là Kisaki và Hanma. Bọn họ được báo là Izana và Rio không có mặt ở bữa tiệc, nghe nói có cuộc họp quan trọng nên chuyện ngày hôm nay không thể nào can dự được.
Nhưng mà cuộc đời là vậy đấy, chuyện không thể thực chất lại có thể.
Maki chống cằm, cười vui vẻ nhìn cô bạn 12 năm không gặp kia. Nói cho cùng cũng nhờ công Rio mà đám Touman mới bỏ qua ý định truy tìm Maki tới tận cùng, nó tự hỏi rằng cuộc đời nó phải chăng đã đem hết vận may để đổi lấy một người bạn tuyệt hảo như Rio.
"xì, chốc nữa lấy tiền của thằng cận này đi bao mày ăn, ok hong nè bạn tôi ơi"
Mọi người đều có thể thấy rằng Maki thay đổi rồi. Chẳng nghiêm túc gì hết, 12 năm trước mà Maki gặp chuyện này chắc chắn sẽ căng thẳng tới phát điên. Bây giờ lại nhởn nhơ, coi mọi thứ thật nhẹ nhàng như áng mây trôi chứ không đặt nặng nó vào mắt.
Thậm chí lúc này đây, một vài người của Kisaki đã đứng sau lưng Maki, hội Touman bên ngoài khi nãy cũng chạy vào. Một màn trình diễn hoán đổi kẻ đáng lẽ phải chết lại trở thành người nắm thế trận.
"Rio, chuyện này là sao!"
Draken không chịu nổi nữa, chuyện này nếu hiểu tóm gọn thì là Maki vẫn sống, đám Kisaki bị chơi một vố đau điếng người nhưng rốt cuộc tại sao lại thành thế này.
Tại sao mới gặp lại sau 12 năm, thứ đầu tiên mà bọn họ gặp phải lại là chuyện đánh nhau đổ máu chứ!!
"thì là vậy đó"
"thằng não to kia ôm hận quá, nên vẫn muốn chơi trò phá hoại nhau ấy mà, chi tiết thì giải quá kể sau đi"
"tụi mày thấy đó, con nhỏ hèn nhát kia cũng cay thằng não bự kia lắm, muốn đấm một cái cho trường hợp lỡ xui nghẻo thật thì cuộc đời không gì hối tiếc ấy mà"
"nên là badabum, chúng ta có một vở kịch Maki chết rồi"
Rio chống hông, lâu rồi mới trải nghiệm lại cảm giác nguy hiểm này, bao lâu nhỉ? À đâu, 3 tháng trước ở quân đội cũng đi gỡ bom này kia, cũng căng phết. Xin nghỉ phép dài hạn để giải quyết chuyện công ty của cha thì hôm qua Maki lại gọi điện tới nhờ tí việc.
Tí việc....là cải trang, là diễn xuất, là chui vô túi bẩn, là nằm yên nghe bọn này nói chuyện, sỉ nhục "xác chết" mà không được bẻ khớp nắm đầu ra mà đấm đấy.
Bạn bè tốt quá, tối nay phải ăn cho tới khi bán gia bại sản nhà Maki!
Thở dài một cái, coi như may mà Rio quen việc nằm lê lết và chịu đựng tốt đấy, không thì còn lâu mới chịu cái túi kia, vì để thêm tính chân thật, Maki còn chế thêm mấy cái màu tựa tựa máu, ghê chết được.
"Maki, không có gì để nói sao"
Mikey tiến lên, lần này chính thức mắt chạm mắt, đối diện với con ngươi vàng sau 12 năm kia. Maki nhìn đôi mắt đen sâu hút ấy có vẻ ánh lên chút tức giận, nhưng Mikey mà Maki đã từng xem là "thằng nhóc" bây giờ đã thực sự bằng tuổi rồi, cậu ta chẳng dễ dụ bằng những lời xin lỗi đâu nhỉ?
12 năm trước chính Maki cũng chưa giải thích rõ ràng mà đã bỏ trốn. Xem ra mức chịu đựng và khả năng chờ đợi của những con người này thực sự rất đáng phục.
Vậy thì....chắc lần này dựa dẫm một chút sẽ không bị mắng đâu ha?
"có chứ, nhiều chuyện để nói mà"
"Tổng trưởng, vì Maki sẽ không trốn nữa, nên lần này giúp Maki giải quyết được không ạ?"
Maki cười khúc khích, ôi trời Tây, thực sự đã rèn cho Maki một lớp mặt dày cui rồi. Nhưng không sao, nhờ ơn chuyện này mà Maki có lý do để đối mặt với Touman mà, kết hợp với mặt dày được tôi luyện, nghĩ tích cực chút thì coi như chuyện tốt.
Mikey muốn tức giận nhưng cũng phải bật cười, Baji ngớ người nhưng rồi cũng ha hả ra nước mắt, Draken như một ông bố tự hào rằng con cái quả thực đã trưởng thành còn những đồng chí như Mitsuya hay Chifuyu cũng phải khoác vai nhau phấn khích tột độ.
"vậy còn chờ gì nữa anh em"
"CHIẾN!!"