“Trương tổng, người này nói là ngươi nương, ta trước đây chưa thấy qua, cho nên mới để nàng ở bên ngoài chờ.”
Đội trưởng đội bảo an có chút lo lắng cho rằng mình thật sự đắc tội người
ta liền nhanh chóng mở miệng trước Trương Ninh giải thích rõ ràng.
Trương Ninh gật đầu một cái, “Ân, không có việc gì, ngươi nên làm như vậy.”
Nói xong lại nhìn Lý Tế Hồng, “Nương, như thế nào đột nhiên lại đến
đây?”
Từ sau chuyện lò gạch lần trước, nhà nương đẻ nàng thành
thật hơn nhiều, nàng cũng rất nhanh đem chuyện này quên mất, không nghĩ
tới lại tìm đến đây.
Nàng đối với mẫu thân Lý Tế Hồng tình cảm là mâu thuẫn.
Nương nàng tuy rằng không có giống cha nàng cùng đại ca nàng đối với nàng
không đánh thì là mắng như vậy, nhưng cũng chưa từng bảo vệ nàng, đời
trước cùng Trương Bân kết hôn, nương nàng cũng là cực lực khuyên nàng
đáp ứng.
Trong ấn tượng nàng, nương nàng Lý Tế Hồng gặp chuyện gì liền sẽ rơi lệ, đời trước, nàng vì không để cho nương nàng thương tâm,
thỏa hiệp bao nhiêu lần, nàng chính mình đều không nhớ rõ.
Nhưng
đời trước, nàng cũng không dám xác định, thời điểm nàng chết, người
nương ruột này có khóc cả đời không, hay có vì nàng chảy qua một giọt
nước mắt không.
Cho nên đời này, nàng đã quyết định, không bao giờ vì nước mắt người khác mà thỏa hiệp.
Lý Tế Hồng đôi mắt có chút hồng, thời điểm nhìn nàng, còn có chút trách
cứ, “Ninh Ninh, mấy ngày nay, ngươi sao một lần cũng không trở về nhà
a.”
“Về nhà?” Trương Ninh nhướng mày, mắt nhìn bảo vệ cửa bên
cạnh, không có tiếp tục nói, ngược lại lôi kéo Lý Tế Hồng đi đến đường
lớn phía trước.
Chờ đi đến nơi không có ai, nàng mới dừng chân
lại, đối với Lý Tế Hồng nói: “Nương, thời điểm ta xuất giá, cha là sao
gì, còn có thời điểm lần trước lò gạch khai trương, cha ta mang theo
người tới làm ầm ĩ, ngươi nói ta có thể trở về sao?”
“Cho dù vậy kia rốt cuộc cũng là cha ngươi, hắn nuôi ngươi lớn như vậy……”
“Cho nên ta liền xứng đáng cả đời không thể hé răng tùy ý bọn họ đánh chửi,
bọn họ có thể đem tiền mồ hôi nước mắt của ta chiếm làm của riêng?”
Trương Ninh nói, đời trước oán khí còn lưu lại từ trong lòng phát ra. Cái mũi
chậm rãi lên men, nước mắt cũng từ trong ánh mắt tràn ra tới.
Hai đời thân tình, nàng trong lòng muốn hoàn toàn từ bỏ, cũng là lừa chính mình.
Nàng chỉ là nhìn thấy rõ ràng. Ở trong nhà cái này, nàng không có khả năng
đạt được thân tình như người khác, cho nên nàng dứt khoát liền trực tiếp bất hòa với bọn họ, chỉ xem những người này không tồn tại, chính mình
tự trôi qua cuộc sống riêng là được.
Nhưng là hôm nay nương nàng
xuất hiện, nói những lời này, lại làm nàng nhịn không được nhớ tới những lần từng khát vọng đó lại lần lượt đối mặt với sự lạnh nhạt kia.
Người nàng vốn nên thân nhất ngoại trừ giống như con đỉa lớn đem máu trên
người nàng hút khô thì từ trước đến nay cũng sẽ không có cái chuyện gì
tốt sẽ nhớ đến nàng.
Lý Tế Hồng thấy nàng khóc, cũng luống cuống
lên, cầm tay áo lau cho nàng nước mắt, “Ninh Ninh, ngươi đừng khóc,
ngươi đừng khóc a.” Nàng nói nước mắt cũng chảy theo, trên mặt nhiễm
phong sương một mảnh đau khổ, lại nhăn dúm dó như cà tím, một chút tức
giận cũng không có.
Trương Ninh né tránh tay nàng, chính mình cầm khăn tay xoa xoa nước mắt, sau đó hít một hơi.
Nàng cố nén nội tâm đau khổ, nhìn Lý Tế Hồng, “Nương, ta sẽ không trở về,
đời này đều sẽ không trở về, các ngươi coi như không có nữ nhi này đi.
Còn ân dưỡng dục của các ngươi, ta sẽ hồi báo. Về sau ngươi cùng cha ta
tuổi lớn không thể sinh hoạt, ta sẽ chiếu cố các ngươi. Hiện tại ta chỉ
nghĩ yên phận trôi qua cuộc sống chính mình, cố gắng phấn đấu.”
“Ngươi sao lại nói lời này a.” Lý Tế Hồng khóc lóc lau nước mắt, “Cha ngươi
trong lòng là có ngươi, chỉ là tính tình hắn cứ như vậy. Ta mỗi ngày
cũng nhớ ngươi. Ngươi đừng cùng cha ngươi và ca ngươi tức giận, thời
điểm ăn tết, dẫn theo nam nhân ngươi về nhà đến thăm chúng ta. Được
không?”
“Ta không muốn trở về.” Trương Ninh trực tiếp cự tuyệt.
Nếu đến lúc đó cha nàng làm trò đánh vào mặt nàng trước Tống Kiến Quốc,
Kiến Quốc có hỗ trợ, hay là không hỗ trợ đây. Đến lúc đó trường hợp như
vậy, nàng tự ngẫm lại, liền biết có bao nhiêu xấu hổ cùng khó xử.
Lý Tế Hồng nghe nàng không muốn trở về, lập tức nước mắt lại chảy xuống, “Ta mệnh này sao khổ như vậy a……”
Trương Ninh trong lòng tê rần, lấy khăn cho nàng lau nước mắt, lại từ trong
bao móc ra 50 đồng tiền. “Nương, tiền này ngươi giữ chính mình tiêu.”
Nàng đem tiền nhét vào trong túi Lý Tế Hồng, lại nói: “Mặc kệ như thế
nào, ta không thể trở về.”
Nàng nói xong, xoay người liền đi.
“Ninh Ninh.” Lý Tế Hồng lôi kéo tay nàng, khóc ròng nói: “Ninh Ninh, ngươi về nhà nhìn xem đi, a?” Thấy Trương Ninh thờ ơ, nàng lại khóc nức nở nói:
“Chỉ trở về ăn bữa cơm, cha ngươi đã đáp ứng rồi, đến lúc đó không làm
khó các ngươi, được không?”
Trương Ninh gắt gao nhấp môi, trong óc hiện lên từng màn từng màn, khổ có ngọt có.
“Ninh Ninh a, ngươi chẳng lẽ đã quên, ngươi khi còn nhỏ phát sốt, cha ngươi
dù trời rất lạnh vẫn mang theo ngươi đi trấn trên xem bệnh?”
Trương Ninh đương nhiên nhớ rõ, đó là chuyện khi nàng chịu ủy khuất thường nhớ về. Chỉ có nhớ tới những việc này, nàng mới có thể an ủi chính mình,
người nhà là thương nàng, chỉ là tính cách bọn hắn làm cho bọn họ không
thể biểu đạt mà thôi.
Chỉ là sự thật chứng minh, rất nhiều chuyện, đều không có như nàng nghĩ tốt đẹp như vậy.
Nàng đóng đôi mắt một chút, “Ta đến lúc đó sẽ hỏi Kiến Quốc một chút, nếu có thời gian, chúng ta sơ nhị đi ăn cơm trưa.” Sơ nhị, là ngày cô nương gả đi ra ngoài về nhà nương đẻ. Đây là lý do duy nhất nàng thuyết phục
chính mình về nhà nương đẻ.
Lý Tế Hồng thấy nàng đáp ứng rồi,
trên mặt lập tức vui vẻ, nàng ngậm nước mắt cười nói: “Tốt tốt, ta đến
lúc đó làm một bàn đồ ăn ngươi thích ăn.”
“Ta đi trước.” Trương Ninh không có nói thêm nữa, lấy tay rút ra, liền trực tiếp đạp lên xe đạp đi rồi.
Đầu ngõ bên kia, Chu Tuệ đang cùng Chu mẫu đứng ở bên kia, nhìn Lý Tế Hồng
một mình rời đi, Chu Tuệ mới nói: “Nương, người nọ là ai a, nhìn cùng
Trương Ninh quan hệ rất gần, nhưng Trương Ninh thế nhưng không quản
nàng.”
Chu mẫu có quen biết Lý Tế Hồng, bĩu môi nói: “Là nương
Trương Ninh, ta trước đây nghe người ta nói, Trương Ninh gả cho Tống
gia, người nhà họ Trương không đồng ý, lúc trước còn ở lò gạch đi gây
sự, việc này còn làm hương trường kinh động, hóa ra là thật sự. Người ta đều ở sau lưng chê cười Trương gia bán nữ nhi đó.”
Sau khi nói
xong, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, trên mặt lại có chút chột dạ. Lúc
trước các nàng gả nữ nhi, không phải cũng là vì đổi nhiều chút tiền lễ
hỏi để nhi tử cưới vợ sao?
Nàng e sợ để Chu Tuệ lại nghĩ tới việc này, nhanh chóng nói: “Tuệ Tuệ, nhà bọn họ đối với cô nương nhưng không tốt, nghe nói Trương Ninh này khi ở nhà, liền cả ngày bị đánh, trong
nhà đều không đem nàng xem như người thân. Đây cũng là nàng có bản lĩnh, bằng không nàng không có nhà nương đẻ giúp đỡ, ở nhà chồng có sống tốt
sao?”
Chu Tuệ cũng không nhớ tới chuyện khác, nàng hiện tại trong óc chỉ nghĩ hóa ra trong nhà Trương Ninh không đồng ý hôn sự nàng cùng
Tống Kiến Quốc.
Vậy nàng có phải có thể tranh thủ một chút sự ủng hộ Trương gia hay không, để Trương Ninh chủ động cùng Tống Kiến Quốc ly hôn.
Thấy Chu Tuệ không nói chuyện, Chu mẫu có chút lo lắng, thử nói: “Tuệ Tuệ, ngươi sao vậy, có phải không vui vẻ hay không?”
“Không có.” Chu Tuệ nghĩ thông suốt, tâm tình cũng tốt lên, cười nói: “Nương,
đi, chúng ta lại đi dạo, nhìn xem phụ cận có địa phương tốt hay không,
ta trước đi thuê đã, năm sau là có thể mở tiệm ăn chính mình.”
“Ai, được, ta mau đi đi.” Chu mẫu thấy nàng không phải không vui vẻ, trong lòng rốt cuộc yên tâm.
Hiện giờ khuê nữ nàng lại hiểu chuyện, lại thông minh, cuộc sống trong nhà
cũng càng ngày càng rực rỡ, trong lòng nàng cũng không có cầu mong cái
gì, chỉ hy vọng khuê nữ có thể tìm cái nhà chồng là được. Chỉ tiếc khuê
nữ đối với Cao Lỗi kia là thật sự chán ghét, bằng không, tiểu tử kia
cũng khá tốt. Người lớn lên so với Tống Kiến Quốc tốt hơn, còn đối với
Tuệ Tuệ một mảnh thật lòng, thật tốt a. Phải tìm một cơ hội lại khuyên
nhủ khuê nữ.
Trương Ninh cũng không phát hiện ra Chu Tuệ, dọc theo đường đi, tâm tình nàng đều rất loạn, gió lạnh thổi mới thanh tỉnh một ít.
Dù sao mặc kệ như thế nào, nàng hiện tại đã có nhà của chính mình, cũng có người quan tâm nàng, yêu quý nàng.
Lập tức nàng sắp phải đi tùy quân, cùng Tống Kiến Quốc trôi qua cuộc sống
bé nhỏ của chính mình, chỉ cần nàng nỗ lực, cuộc sống nhất định sẽ càng
ngày càng tốt. Về sau có đứa nhỏ, nàng còn muốn cho bọn nhỏ trôi qua
cuộc sống tốt.
Có hi vọng tốt đẹp đó, Trương Ninh trong lòng vừa mới có một chút khói mù cũng đều biến mất không thấy.
Về đến nhà, Tống mẫu cùng Tống Xuân Lan đang quét tước phòng ở.
Tống mẫu thấy nàng đã trở lại, vui vẻ nói: “Vẫn là nhà mới tốt, vệ sinh đã
làm xong rồi. Ngươi xem phòng ở bằng đất trước đây, dù dọn như thế nào
cũng vẫn có mùi.”
Trương Ninh cũng khoác áo khoác muốn hỗ trợ, bị Tống mẫu ngăn đón, “Ngươi ở bên ngoài bận rộn nhiều rồi, chuyện trong
nhà cũng đừng nhọc lòng, cũng không bao nhiêu việc, ta cùng Xuân Lan đều có thể làm.”
“Ta cũng không thể nhàn rỗi, ăn tết nào có tức phụ
nhà ai không làm việc.” Trương Ninh đem quần áo khoác ngày thường nấu
cơm mặc ở trên người, “Ta đi làm chút thịt hun khói, Kiến Quốc thích ăn
cái này.”
“Ai, được rồi, cái này thì ta không ngăn cản. Cái miệng này của Kiến Quốc, thật đúng là cũng chỉ nhận tay nghề này của ngươi.”
Trương Ninh mặt đỏ nở nụ cười. Mỗi lần nàng xuống bếp, Kiến Quốc cả mâm đều ăn đến sạch sẽ.
Bởi vì trong nhà cuộc sống tốt, lần này Tống mẫu thật đúng là đã quyết định làm một con heo. Trừ bỏ đầu heo giữ lại khi tế tổ dùng, những chỗ khác
đều đã sớm phân sạch sẽ đặt ở chậu lớn.
Hiện tại trời lạnh, cũng không lo lắng để hỏng.
Trương Ninh chuẩn bị đến lúc đó làm chút thịt kho, thời điểm ăn tết thêm mấy
cái đồ ăn mới mẻ. Mặt khác làm chút thịt hầm để trong nhà lưu trữ, đỡ
phải đến lúc nàng đi phương bắc, trong nhà luyến tiếc đi mua, đến lúc đó không ăn thịt.
Trương Ninh chuẩn bị một buổi trưa, khi trời tối, đem thịt làm xong.
Tống mẫu vào trong phòng bếp, cái mũi hít một cái, “Nha, thật đúng là thơm a.”
Trương Ninh dùng dao nhỏ cắt một khối nhỏ đưa tới bên miệng Tống mẫu, “Nương, ngươi nếm thử thấy như thế nào.”
Tống mẫu mở miệng, một ngụm liền ăn khối thịt đó, miệng nhai vài cái, đôi
mắt tức khắc trừng lớn, vẻ mặt giật mình, “Sao ngon như vậy a.”
“Đây là thịt kho bán trong thành, trước đây vào thành ăn qua, tùy tiện hỏi
người ta làm sao, ta thử làm một chút, không nghĩ tới có thể làm ra
được.”
“Ăn ngon.” Tống mẫu cảm thán, tức phụ chính mình thật là
cái gì cũng biết làm, năm nay nhất định phải khấu đầu với lão tổ tông
mấy cái.
Thấy Trương Ninh làm nhiều, trong đó một chậu đặt riêng
ra. Tống mẫu trong lòng suy nghĩ, cười nói: “Ninh Ninh, trong nhà năm
nay thịt nhiều, đưa cho dì cả ngươi chút đi, để cho bọn họ cũng nếm thử
tay nghề của ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT