Thứ mà nơi này không bao giờ thiếu, chính là thủ khoa.
Các tân sinh viên khóa trước có giỏi đến đâu đi nữa thì các thầy cô, các đàn anh đàn chị cũng không lấy gì làm lạ, bởi vì năm nào cũng vậy.
Năm nay cũng không có gì đặc biệt.
...Chỉ có điều, có một số người rất đẹp.
Ừm, dựa vào người có giá trị nhan sắc đã kéo thẳng mức bình quân khá thấp của học viện trong nhiều năm lên.
Cô đàn em này là thủ khoa tỉnh ban xã hội của tỉnh bên cạnh, không đến từ cấp ba bình thường mà đến từ trung học tư nhân quý tộc. Chẳng qua thoạt nhìn cũng không phải thiên kim nhà giàu, hơn nữa tính tình rất khiêm tốn, không tranh cử cán bộ học sinh, không tích cực lắm trong các hoạt động của học viện.
Song, cực kì xinh đẹp.
Da trắng, mặt đẹp, chân dài, là kiểu sẽ được nhìn thấy đầu tiên trong đám người, điều mấu chốt là khí chất còn vô cùng xuất chúng.
Tuy những người từng tiếp xúc nói kì thực vị bạn học họ Sở này rất thân thiện, dễ nói chuyện, nhưng khi không nói, cô lại là chị gái siêu lạnh, siêu ngầu. Đôi chân thon dài, mặt mày vô cảm bước ra từ học viện, xung quanh đều sẽ đột nhiên im bặt.
Hơn nữa, phương hướng sau khi cô rời khỏi học viện, quá nửa là đi thẳng về phía thư viện trường học.
—— Đúng, cô đàn em này khiến người ta không nhịn được muốn gọi chị. Sau khi nhập học, trong lúc các cô gái khác còn đắm chìm vào các loại đoàn thể xã hội, trai đẹp cùng khóa và đàn anh ưu tú thì cô đã bắt đầu học tập đến mức mất hết tính người.
"Mau nhìn, mau nhìn kìa, kia có phải Sở Ân không!"
Một chàng trai chuyên ngành khác cùng học viện kéo bạn của mình.
Cô gái với hình bóng tinh tế thon dài vừa vặn đi ngang qua, mái tóc màu trà buộc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo hoodie đính đinh tán, đeo một chiếc túi vải lớn, bước đi nhanh chóng, ngầu hết biết.
"Đúng không, chắc là cô ấy. Đù, đẹp thật sự..."
"Chẳng trách anh Tô của câu lạc bộ âm nhạc ngày nào cũng kiếm người khuyên cô ấy đăng kí, thế này mà tham gia vào thì đúng là mặt tiền của câu lạc bộ!"
"Trước đây tôi tưởng những thứ như hoa khôi của học viện đều là khái niệm trừu tượng, bây giờ nhìn có vẻ không phải..."
"Suỵt! Sở Ân nhìn kìa!"
Đám con trai vội vàng ngậm miệng, đỏ mặt nhìn đi chỗ khác.
Thực ra Sở Ân không nhìn bọn họ, cô chỉ đứng ở ngã rẽ, do dự không biết là nên đi siêu thị trước hay đi thẳng đến thư viện. Hai giây sau vẫn đi thẳng đến thư viện.
Nhịp điệu trường đại học rất nhanh, Sở Ân rất hài lòng về điều này. Thành tích kiếp trước của cô không tốt, chỉ vào một trường đại học bình thường, sinh viên nơi đó đều lười biếng.
Nhưng ở đây, thủ khoa đầy phòng học, đại thần đếm không hết, cách thức dạy học tuyệt vọng, khiến Sở Ân nổi lên cảm giác cạnh tranh mạnh mẽ.
Sở Ân đã từng học đại học, vì vậy cô không hề hứng thú với những thứ hoa hoè hoa sói lừa gạt tân sinh viên, cô biết mục đích bản thân tới nơi này làm gì—— dốc sức học tập kiến thức, cố gắng hoàn thành công tác xã hội, giành được nhiều cơ hội thực tập chất lượng tốt.
Cô là người trưởng thành, tuy rằng kiếp trước chưa kịp dấn thân vào xã hội, song ở cạnh Lục Chẩn cũng xem như mưa dầm thấm đất. Ngành quản lí này nghe có vẻ tương lai rất có tiền, nhưng trên thực tế, khoa học kĩ thuật có bối cảnh và tài chính, hoặc thậm chí là khoa học kĩ thuật thuần đều có khả năng cướp bát cơm trên thị trường với bọn họ.
Vậy nên, "kĩ năng" mới thật sự là thứ bảo toàn tính mạng.
Thay vì ôm đàn guitar đàn hát với người khác thì thời gian này không bằng đi đọc sách, hoặc rèn luyện tất cả các phần mềm office để nâng cao hiệu suất công việc của bản thân.
Mặc dù cô cầm chắc kết cục số mệnh "suôn sẻ", nhưng Sở Ân chưa bao giờ là người nhàn nhã với hiện tại, ăn no chờ chết.
Mười rưỡi tối thư viện đóng cửa, Sở Ân đã hoàn thành tất cả các bài tập to nhỏ, tự đọc thêm rất nhiều bài báo tài chính và kinh tế ngoại khoá, sau đó mới rời khỏi thư viện trong tiếng chuông đóng cửa.
Đúng giờ, điện thoại người nào đó gọi đến.
Thời gian vừa vặn rơi vào đúng lúc cô đang trên đường về kí túc xá, Sở Ân lấy tai nghe ra đeo vào, bất giác đi chậm lại.
"...Alo?"
"Đang về ký túc xá hả?"
"Ừm."
Lúc này Lục Chẩn vẫn đang ở công ty, anh xoay ghế một vòng, đối diện với cảnh đêm của thành phố ngoài khung cửa sổ, thấp giọng nói chuyện với cô: "Mệt không?"
Sở Ân hơi co vai lại, thời tiết cuối thu đã bắt đầu trở lạnh.
"Không mệt."
Lục Chẩn: "Hai tuần nữa anh sẽ qua đó."
Sở Ân bĩu môi: "Gấp làm gì, em cũng không giục anh qua đây."
Lục Chẩn khẽ cười: "Nhưng anh nhớ em."
Bước chân Sở Ân khựng lại, vô thức nhìn sang hai bên, nhận ra căn bản sẽ không có ai nghe thấy điện thoại của cô—— mọi người đ#7873;u bận rộn.
Trong đình nhỏ trong sân trường, dưới đèn đường, có bóng người trùng điệp mờ mờ ảo ảo, là một cặp yêu đương vườn trường ngây ngô tươi đẹp.
Mà cô và Lục Chẩn đang đứng trong mối quan hệ yêu xa, hơn nữa đã tách ra gần hai tháng.
"Vậy anh nhớ đi." Cô gảy gảy đinh tán trên quần áo, hừ nhẹ.
Lục Chẩn hiểu rõ cuộc sống của cô rất phong phú, mà thực ra chính anh cũng cực kì bận rộn. Xử lí xong những việc này, anh mới có thể đến trường cô tham gia chương trình học, đến khi đó sẽ có thể bên cô một quãng thời gian.
Lục Chẩn nghe tiếng cô hít thở, biết cô đã vào ký túc xá, đang lên cầu thang.
Thậm chí anh có thể đếm ra cô đã leo bao nhiêu bậc.
Đến lúc Sở Ân đến tầng ba, anh mới khẽ hỏi: "Vậy em không hề nhớ anh chút nào ư?"
Sở Ân vô thức sờ chóp mũi, liếm môi, giọng điệu theo thói quen nạt anh: "Bận muốn chết, ai muốn nhớ anh chứ?"
Cô mở cửa ký túc xá, bên trong vang lên tiếng cười đùa. Sở Ân vừa đi vào, vừa che điện thoại: "Em cúp máy nha."
"Ừm." Lục Chẩn cười đáp, tiếp đó bỗng hỏi: "Chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc kia không còn gọi em nữa chứ?"
"Không, em nói rõ là không tham gia rồi."
Đầu ngón tay Lục Chẩn gõ gõ lên tay vịn, sau đó nói: "Vậy đi ngủ sớm một chút."
"Biết rồi, biết rồi."
Sở Ân cúp điện thoại, bước vào trong, cô gái đối diện giường cô chào hỏi: "Ô! Đại mĩ nhân của tớ về rồi! Gọi điện với ai thế!"
Sở Ân lấy kẹo mềm trong túi giúp cô ấy mua ở siêu thị ra: "Không có ai——"
"Á, cảm ơn nhé!" Liễu Oanh vui vẻ cầm lấy kẹo, cúi xuống chuyển khoản cho cô, cũng không chăm chăm vào câu hỏi ban nãy.
Hoa khôi tân sinh viên mà cả học viện ngầm thừa nhận là bạn ngủ đối giường cô ấy, vui tai vui mắt cực kì! Tuy đại mĩ nhân cuồng học, thời gian bình thường ở kí túc xá rất ít, nhưng nhờ cô mang giúp thứ gì hoặc mượn vở ghi chép đều rất dễ nói chuyện, Liễu Oanh vô cùng thích cô.
Sở Ân cũng yêu mến bạn đối giường của mình, bởi tính cô ấy rất giống Hàn Sơ Oánh.
Ngoại trừ người này, kí túc xá còn có một thủ khoa tỉnh liều mạng học tập giống cô và một bạn học chung sống không dễ mến lắm.
Người này tên là Triệu Tư Văn, người bản địa, rất giàu, tất nhiên thành tích cũng rất tốt.
Triệu Tư Văn là một bạch phú mỹ ưu tú, xuất sắc ở mọi nơi. Nhưng từ khi nhập học, Sở Ân đã trực tiếp được mặc định là hoa khôi học viện, chủ tịch đẹp trai của câu lạc bộ âm nhạc mời cô gia nhập câu lạc bộ nhiều lần—— cũng bởi lúc nhập học, Sở Ân vác theo một cái đàn guitar.
Cô ta có thái độ thù địch với Sở Ân, muốn so sánh, nhưng cô ta che giấu khá kĩ.
"À, vừa rồi Sở Ân gọi điện giọng ngọt thế, không phải là bạn trai chứ?" Triệu Tư Văn chớp chớp mắt.
Sở Ân: "? Ngọt á?"
Rõ ràng cô rất hung ác với Lục Chẩn mà.
"Có tình yêu phải nói cho các chị em chớ~" Triệu Tư Văn nói: "Tôi thật sự rất tò mò về bạn trai tương lai của cậu đấy~"
Tuy nghe nói Sở Ân học cấp ba tư nhân quý tộc nhưng mọi người ở chung kí túc xá, trình độ kinh tế liếc qua là biết. Sở Ân sinh hoạt vô cùng tiết kiệm, trông cũng không giàu có, điểm này khiến Triệu Tư Văn có cảm giác rất ưu việt.
Sở Ân mỉm cười, không muốn tốn tâm tư vào mấy loại chuyện phiếm này.
Mặc dù Triệu Tư Văn nhiều tâm tư, nhưng rõ ràng chung sống dễ chịu hơn nhiều so với những kẻ nhược trí từng tiếp xúc trước đó.
Hai ngày sau, vừa hết giờ, Sở Ân ngồi tại chỗ sửa sang bài ghi chép. Chẳng được bao lâu, Triệu Tư Văn vừa ra cửa lại chạy về, giọng rất kinh ngạc: "Sở Ân! Bên ngoài có cậu ấm tìm cậu kìa~"
Sở Ân nhíu mày.
Ban nãy Triệu Tư Văn đã nhìn qua, chàng trai kia khá đẹp trai, từ cách ăn mặc có thể nhìn ra gia cảnh giàu có, phỏng chừng là cậu bạn trai Sở Ân giấu giấu diếm diếm—— Quả nhiên! Kiểu con gái xinh đẹp này cho dù có cao lãnh, thích học đến đâu thì cũng sẽ bị trai nhà giàu bắt được~
Cái nghề này của bọn họ chính là như vậy, truyện ngắn kinh điển—— "Con ông cháu cha học tài chính, thao túng trâu và gấu. Kẻ thất bại[1] học tài chính, lĩnh hội cái gọi là nghèo." Triệu Tư Văn có gia đình lót đường, mà Sở Ân lại không có tài nguyên như thế, vì vậy chỉ có thể đi tìm trai nhà giàu.
[1] Kẻ thất bại (屌丝): ý chỉ những thanh niên xuất thân nghèo hèn, không tiền tài không thế lực.
Cô ta liếc mắt, quả nhiên rất nhiều chàng trai trong học viện lộ ra vẻ thất vọng.
Khóe môi Triệu Tư Văn cong lên, theo Sở Ân rời khỏi lớp học, phía sau còn có rất nhiều bạn học hóng hớt.
Chàng trai vẫn đứng đó, vừa trông thấy Sở Ân, hai mắt tức khắc sáng lên.
Tiếp đó, dưới hàng trăm cặp mắt của tất cả mọi người, tình cảm nồng nàn chân thành hét lên với cô:
—— "Papa!"
Cả trường im thít.
Sở Ân chậm chạp che mặt lại.
Hôm nay cô muốn giết tên ngốc Tống Triệu Lâm.
Triệu Tư Văn trợn tròn mắt, bọn họ có quan hệ gì?!
Sau đó tất cả mọi người nhìn thấy tên cậu ấm cà lơ phất phơ chạy hùng hục tới, nhảy nhót tưng bừng theo cạnh Sở Ân đi xa.
Một chút bầu không khí yêu đương cũng không có, nếu bắt buộc phải hình dung, thì nó giống như nữ hoàng và tuỳ tùng của cô.
Triệu Tư Văn sửng sốt vài giây mới hừ một tiếng—— chắc là lốp dự phòng.
Tống Triệu Lâm sung sướng hít lấy hít để không khí trong lành của trường hàng đầu cả nước.
Cậu thi đỗ đại học Thể dục, học chủ nghĩa Mác!
Khi đó, lúc Sở Ân biết được kết quả này, ước chừng đã trầm mặc một phút.
Nhưng Tống Triệu Lâm vô cùng hài lòng—— ngoài Khương Nghiên thi đến miền Nam ra thì chị Ân, Hàn Sơ Oánh cùng mấy anh em lớp 5 đều ở chỗ này, bạn bè một đống, còn có thể tránh được sự kìm hãm của anh trai!
Đúng là quá đã!!!
Hôm nay cậu chủ yếu đến để thăm chị Ân, nhưng chỗ nào chị Ân cũng đỉnh nhất, căn bản không cần lo lắng.
"Bao giờ anh Chẩn đến ạ?" Tống Triệu Lâm cầm lấy trà sữa Sở Ân mua cho mình, vừa hút rồn rột vừa hỏi: "Không phải anh ấy muốn học thạc sĩ quản trị kinh doanh sao! Mãi vẫn chưa đến, lòng lớn ghê!"
Cậu không ngốc, ban nãy bao nhiêu người nhìn chị Ân của cậu chứ!
Sở Ân uống trà sữa của mình, đáp: "Hai tuần nữa."
"Ồ, vậy đến lúc đó em sẽ lại qua chơi" Tống Triệu Lâm quan sát xung quanh trường bọn họ, rảnh rỗi không chịu được hỏi: "Trường các chị vắng ngắt vậy, không có hoạt động gì sao?"
Đại học Thể dục của cậu muôn màu muôn vẻ, mỗi hạng mục thể dục luôn luôn có thi đấu, biểu ngữ treo khắp nơi trong sân trường. Học viện Chủ nghĩa Mác của cậu cũng có rất nhiều chương trình vui, Tống Triệu Lâm là kiểu người vận động muốn tham gia náo nhiệt.
Sở Ân không hứng thú với các hoạt động lắm, có điều cũng biết sương sương: "Hai tuần nữa có cuộc thi hát vườn trường."
Nhưng cô không đăng kí, bận thì cũng không đến xem.
"Oa! Vậy em càng phải đến tham gia trò vui!" Tống Triệu Lâm còn thích thú hơn học sinh gốc của trường là cô.
Cuối cùng Sở Ân dẫn Tống Triệu Lâm đến ăn căng tin, bơi một vòng quanh hồ, trên đường miệng cậu không ngừng nói chuyện.
Lâu chưa nghe cậu lải nhải, lúc này vừa nghe đã đau đầu. Chẳng qua Lâm Lâm đến chơi với cô, Sở Ân vẫn rất vui vẻ, sau cùng tiễn cậu ra cổng trường.
"Anh Chẩn tới chị nhất định phải ới em đấy!"
"Biết rồi, mau đi đi, mau đi đi."
Sau khi tiễn máy nói nhiều đi, Sở Ân chậm rãi đi bộ về phía kí túc xá.
Lục Chẩn không nói cho cô thời gian chắc chắn, cô cũng không biết lúc nào anh đến.
Số lần trò chuyện gần đây ít hơn một chút, tổng giám đốc Lục đúng là rất bận.
Sở Ân kéo cổ áo lên.
Xí!
-
Sau lần Tống Triệu Lâm đến ngày hôm đó, Triệu Tư Văn vẫn nói bóng nói gió nhiều lần.
Cuối cùng, sau khi biết họ là bạn cấp ba, cô ta thoáng thất vọng.
Có điều dạo này cô ta cũng không có thời gian soi mói chuyện Sở Ân, trận thi hát của cô ta đã lọt vào trận chung kết, Triệu Tư Văn muốn chuẩn bị cẩn thận ca khúc biểu diễn của mình.
"Anh Tô nói tối nay sẽ giúp tôi nghe thử ngữ điệu." Cô ta lơ đãng nhắc đến trong kí túc xá.
Liễu Oanh "Òa" nói: "Anh ấy tốt với cậu thật!"
Triệu Tư Văn mỉm cười: "Anh ấy cũng rất tốt với Sở Ân mà, đừng nghĩ nhiều, anh ấy là người tốt."
Sở Ân nhún vai, không thèm quan tâm vác sách đến phòng tự học.
Chớp mắt đã đến ngày thi đấu.
Cuộc thi danh ca hát karaoke vườn trường mỗi năm một lần là một sự kiện lớn. Hàng năm, mười danh ca hàng đầu đều được xem là nhân vật nổi tiếng của trường. Liễu Oanh nói đêm nay có ban nhạc chơi rock and roll, có khiêu chiến âm thanh cá heo, có hát đàn guitar, nói chung là có rất nhiều người tài năng.
Sở Ân bị cô ấy thuyết phục, đồng ý buổi tối cùng đi xem.
Hôm nay đúng lúc học viện của Tống Triệu Lâm cũng có sự kiện, vậy nên không qua được. Cậu nghe nói Lục Chẩn vẫn chưa đến, lập tức thầm thở phào: "Vậy em đợi anh Chẩn đến rồi lại kiếm chị chơi nha!"
Sở Ân nghĩ thầm: Vậy cũng khó mà nói được là lúc nào, anh Chẩn của cậu đang trăm công nghìn việc.
Cô cúp máy, bị Liễu Oanh kéo đến hội trường lớn của trường.
Hiện trường thực sự vô cùng náo nhiệt, khán giả đông nghìn nghịt. Có lẽ ban tổ chức cuộc thi muốn hâm nóng bầu không khí, nhóm đầu tiên bắt đầu biểu diễn trực tiếp đưa ban nhạc lên.
Dàn trống rung lên, tiếng guitar điện phát ra từ dàn âm thanh, toàn trường sôi trào.
Sở Ân cũng nhẹ nhàng lắc lư theo tiết tấu, hòa vào khung cảnh thanh xuân.
Kết thúc một bài rock and roll, tiếng hò reo vang lên ngợp nóc nhà.
Đúng lúc này, điện thoại cô đang cầm bỗng kêu "leng keng".
Lục Chẩn gửi tin nhắn cho cô: [Ở đâu?]
Sở Ân bĩu môi: [Trường]
Lục Chẩn: [Ra ngoài xem biểu diễn]
Sở Ân nghi hoặc, ngẩng đầu lên nhìn sân khấu—— không phải biểu diễn ở đây sao?
[Nhà hát nhỏ, độc tấu piano] Lục Chẩn lại gửi tới một tin nhắn.
Sở Ân hơi chớp mắt, tựa như bỗng hiểu ra, tim không khỏi đập nhanh hơn trong phút chốc.
Lúc cô đứng dậy, Liễu Oanh theo bản năng bắt lấy cô: "Đi làm gì thế! Kế là đàn guitar đó!"
Sở Ân cong môi: "Có tí việc."
...
Cô rời khỏi hội trường lớn, rẽ qua con đường nhỏ, vô thức chạy chậm lại, tiến vào nhà hát nhỏ của trường.
Cửa phòng biểu diễn mở hờ, có ánh sáng.
Sở Ân hít một hơi, ổn định hô hấp, sau đó từ từ bước đến, đẩy cửa ra.
Tiếp đó cô nghe thấy tiếng khúc dương cầm.
Là một khúc rất khó, nốt trắng ngắt cực nhanh, tuôn ra như nước.
...Là khúc op.106 năm ấy cô tiện tay chọn, Lục Chẩn đã vì cô mà học suốt mấy ngày mấy đêm.
Trái tim Sở Ân đột nhiên nhảy lên một cái.
Khán phòng không có ai, một chùm sáng chiếu xuống sân khấu, thiếu niên đã lâu chưa gặp ngồi trước dương cầm, ngón tay bay lượn.
Hệt như năm đó.
Sở Ân chậm rãi bước tới, sau đó ngồi xuống băng ghế piano, bên cạnh anh.
Lục Chẩn đàn xong nốt cuối cùng.
Tiếng đàn vang vọng trong đại sảnh vắng vẻ, mang theo một chút rung nhẹ.
Lục Chẩn nghiêng sang nhìn cô, nở nụ cười: "Anh đến rồi."
Tâm tình Sở Ân nhộn nhạo, nhìn đàn piano, không nhìn anh: "...Ờ."
Lục Chẩn đã giải quyết xong rất rất nhiều việc, cuối cùng anh cũng có thể đến gặp cô.
Tuy thường xuyên gọi điện, nhưng suy cho cùng người vẫn không ở trước mặt. Anh chăm chú nhìn sườn mặt Sở Ân một lúc, sán đến, hôn lên gò má cô.
Sở Ân hơi né tránh.
Lục Chẩn vươn tay kéo người nọ lại gần, thấp giọng hỏi: "Còn nhớ khúc này không?"
Tất nhiên Sở Ân nhớ.
Nhưng cô ngại nói.
Lục Chẩn khẽ mở miệng, đáy mắt hiện lên ý cười dịu dàng: "Đây là lần thứ hai em rung động."
Mi mắt Sở Ân run lên.
Cô chưa từng nói, thiếu niên năm đó chơi bản nhạc do cô chọn trên sân khấu và nhìn về phía cô sau khi kết thúc thật sự rất đẹp trai.
Không ngờ lại thật sự bị Lục Chẩn biết rồi, tất cả là do quyển sách kia.
Đáng ghét.
Lục Chẩn đỡ gáy cô, khiến cô nhìn mình: "Vậy nên anh đến rồi."
Sở Ân đang ngại ngùng, dời mắt đi: "Em thấy rồi."
Lục Chẩn rủ mi mắt, con ngươi rất tối: "Những gì năm ấy chưa cho em, bây giờ có thể bù đắp."
Năm đó, anh rời khỏi trường cô không từ mà biệt, lúc trở về lại trực tiếp cướp đi phần cuộc sống vườn trường còn lại của cô.
Chưa từng cùng cô đến lớp, chưa từng dắt tay cô đi dạo, thanh xuân của cô có biết bao tiếc nuối.
May mắn thay, cô có thể làm lại, cô vẫn còn chờ mong.
Sở Ân hiểu ý Lục Chẩn.
Trái tim cô đập bình bịch tựa như thiếu nữ mười tám tuổi. Cô cong môi, kéo góc áo anh, một lúc lâu sau mới "Ồ" lên một tiếng.
Hai tháng không gặp, Lục Chẩn kì thực nhớ cô sắp phát điên.
Anh giơ tay sờ má Sở Ân, sau đó cúi đầu, muốn hôn cô.
Sở Ân vội vàng lui về sau: "Lỡ như có người đến thì sao!"
Lục Chẩn hôn lên cằm cô, hơi bất mãn.
"Mọi người ở hội trường."
Chỉ có hai người bọn họ trốn trong nhà hát nhỏ không người.
"Vậy cũng không được." Sở Ân đứng dậy khỏi ghế piano: "Sẽ có bác bảo vệ đi tuần, anh đang dùng trộm tài sản công cộng đấy——"
Kết quả vừa dứt lời, âm thanh chìa khóa đu đưa lập tức vang lên ở phía xa.
"Á, tắt đèn mau!" Sở Ân vội vã kéo anh.
Lục Chẩn ngược lại không sợ, để mặc cô kéo vào mép tường, cuống quýt tắt đèn phòng biểu diễn đi.
Xung quanh chìm trong bóng tối.
Sở Ân theo bản năng cứng đờ co rúm lại, nhưng Lục Chẩn áp đến, xoa xoa vành tai cô trấn an, tiện thể bật màn hình điện thoại lên.
Nhiệt độ quen thuộc và ánh huỳnh quang yếu ớt giúp Sở Ân bình tĩnh lại.
Bác bảo vệ nhìn một vòng, không thấy có gì bất thường bèn ngâm nga điệu hát dân gian rời đi.
Sở Ân thầm thở phào.
Nhưng rồi cô chợt nhận ra, cảnh tượng lúc này rất giống khi tan học ở trường trung học, đôi tình nhân nhỏ thân mật ở lại trong phòng học đen kịt.
Cảnh tối lửa tắt đèn, có loại cảm giác kích thích như thể yêu đương vụng trộm.
Mà Lục Chẩn nhận ra sớm hơn cô một bước.
Những nụ hôn ùn ùn kéo đến, rơi lên trán, chóp mũi và đôi mắt của cô.
Cuối cùng dừng lại bên môi, hô hấp nóng bỏng thân mật.
Giọng Lục Chẩn ẩn chứa ý cười: "Hai tháng không gặp, em thật sự không nhớ anh chút nào sao?"
Nhưng rõ ràng cô đến rất nhanh, từ hội trường đến nhà hát nhỏ, tất cả chỉ mất hai, ba phút.
Sở Ân lắc lư đầu, cọ cằm vào vai anh, trong bóng tối có cảm giác an toàn vững chắc.
Ngụy biện cũng vô dụng, cô quả thật đã từng rung động.
Sau đó lại vì anh tái tạo lại sự lãng mạn mà rung động một lần nữa.