Cánh hoa rơi đầy đất.

Lục Chẩn đang hôn cô.

Lần này anh hôn rất chậm, rất chậm, từng chút một mút lấy bờ môi ấm áp của cô. Hôn một cái, lùi lại một chút, quan sát biểu cảm của cô.

Khuôn mặt Sở Ân ngập tràn rối rắm.

Xét theo logic mà cô cho là tỉnh táo, điều này rõ ràng hơi sai sai. Nhưng đầu óc cô quá hỗn loạn, ấy vậy mà không nghĩ ra cách giải quyết.

Lục Chẩn lại nhẹ nhàng phủ đến.

Lông mi cọ xát vào da, hơi ngưa ngứa. Anh vòng tay qua eo cô, hôn rất khẽ.

Màn đêm và con người đều dịu dàng, trong không khí có mùi hương thơm nhàn nhạt, còn có mùi rượu tỏa ra trong hơi thở.

Cảm giác khá tốt.

Đầu Sở Ân càng choáng váng.

Cô vốn vẫn còn nhấn mạnh với người khác rằng mình không say, nhưng bây giờ cô thật sự bắt đầu mê man.

Cô muốn đánh người, song quả đấm đều trở nên mềm nhũn, đáp lên vai Lục Chẩn.

"Tôi uống say" Cô giải thích: "Nên mới không còn sức."

Lục Chẩn hôn cô, không khỏi bật cười.

"Không sao" Anh nói: "Sáng mai có sức rồi đánh tiếp."

Sở Ân nghiêm túc gật đầu: "Được."

Bộ dạng cô như vậy, hỏi gì đáp nấy, vô cùng nghiêm túc.

Lục Chẩn xoa gáy cho cô, sợ ngày mai cô đau đầu, tiếp đó khẽ hỏi: "Ai bảo em uống rượu?"

Sở Ân suy nghĩ một chút: "Không ai bảo tôi uống, mọi người đều uống."

Cô dừng lại, giải thích thêm: "A, nhưng Lâm Lâm đưa rượu cho tôi, cảm ơn cậu ta."

Con người đen kịt của Lục Chẩn hơi trầm xuống: "Không cần cảm ơn cậu ta."

Sở Ân không biết mình đã thành thật bán đứng đứa con trai ngu ngốc của mình.

Lục Chẩn hỏi tiếp: "Vậy... sao cánh hoa lại rơi xuống?"

Sở Ân nhíu mày, cảm thấy vấn đề này của anh dính đến một bí mật rất quan trọng. Nhưng trong tiềm thức lại biết người trước mắt có thể tin tưởng được.

Lần này cô rối rắm lâu hơn, đến cả tần suất chớp mắt cũng trở nên chậm chạp. Ước chừng ba phút sau, Sở Ân mới thận trọng nói: "Tôi viết ra thì có."

Ban nãy cô đổi gió trong kịch bản thành cánh hoa, cánh hoa liền rơi xuống.

Lục Chẩn khẽ nhướng mày.

Xem ra cái kia đúng là cơ chế vô hình, người khác không nhìn thấy động tác của cô.

Anh kiên nhẫn xoa huyệt thái dương cho Sở Ân, sau đó bắt đầu đòi lẽ phải. Dù sao Sở Ân cũng nói anh không được phép hèn mọn.

"Vậy lưỡi dao là em vứt?"

"Ừm."

"Em là người cho nổ bóng rổ."

"A."

"Là em làm vỡ cửa kính."

"Ha."

"Heo... Cái hộp vốn là con mèo, cũng là do em đổi?"

Lục Chẩn nhẹ nhàng véo mặt cô.

Sở Ân không trả lời, bởi vì cô nhanh chóng đã ngủ thiếp đi.

Nếu như đang ở trạng thái tỉnh táo, có lẽ Sở Ân sẽ có chút chột dạ. Nhưng lúc này cô hoàn toàn không cảm giác được gì, khi trả lời cũng rất tự tin.

Cô rất buồn ngủ. Đôi mắt từ từ khép lại, trên mí mắt có thể thấy mạch máu màu xanh nhạt, vừa mỏng manh lại xinh đẹp.

Lục Chẩn nhìn chăm chú hồi lâu, sau đó mới cười nhẹ một tiếng, bế ngang cô lên đi về phòng ngủ.

"Được rồi, không hỏi nữa, để em ngủ."

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, trùm chăn kín mít.

Tiếp đó khẽ thì thầm: "Em cho, anh đều nhận."

"Ngủ ngon."

-

Sáng hôm sau.

Lục Chẩn tỉnh rất sớm.

Vì trong nhà có một con sâu rượu, cả tối Lục Chẩn đều không dám ngủ thật.

Trời vừa sáng anh cũng tỉnh, Lục Chẩn rời giường đi tắm rửa sạch sẽ rồi quét sạch cánh hoa. Sau đó ra ngoài vận động, tiện thể mua bữa sáng.

Đến khi Lục Chẩn vận động xong, lúc trở lại khu chung cư, anh nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đậu dưới tầng.

Ông cụ Lục chống gậy, ngồi trên chiếc ghế dài dưới tầng khu chung cư.

"Về rồi à?"

"Ông nội." Lục Chẩn gật đầu, cầm túi đồ ăn sáng, ngồi xuống một bên khác của ghế dài.

Hai ông cháu hít một chút gió sớm trong lành, tiếp đó ông cụ Lục mới hắng giọng một cái: "Con dẫn ai về nhà à?"

Lục Chẩn đã trưởng thành, có phụ nữ gì đó ông hoàn toàn không quản. Thế nhưng người Lục Chẩn đưa về lần này quá đặc biệt.

Lục Chẩn rất thản nhiên: "Vâng."

Nếu như ông nội đã tới, vậy thì anh đưa ai về, đến mấy giờ, giờ người ta đi hay chưa, có lẽ đã biết rõ ràng.

Ông cụ Lục nhìn sườn mặt ưu tú bình tĩnh của cháu trai, hỏi: "Vẫn là cô bé lần trước à?"

Chính vì cứu cô ta mà Lục Chẩn suýt biến thành người tàn phế, cả đời chỉ có thể nằm liệt trên giường.

Vốn trải qua một dao như thế, vậy mà hai người vẫn không gãy, ngược lại còn qua lại càng mật thiết hơn?

Giọng Lục Chẩn cực kì thờ ơ: "Vẫn luôn là cô ấy, sau này cũng sẽ chỉ là cô ấy."

Ông cụ Lục đập mạnh gậy xuống: "Nhảm nhí!"

Mi mắt Lục Chẩn cũng không động đậy: "Ông biết rõ con không nói đùa mà."

Dĩ nhiên ông cụ Lục biết rõ—— chính vì biết rõ nên mới cảm thấy hoang đường.

Sao lại có thể ngã vào cùng một người khi đã từng suýt mất mạng một lần?! Hơn nữa gia thế bối cảnh của cô bé kia c#361;ng chênh lệch quá lớn với nhà họ Lục bọn họ, nghe nói, cô còn lớn lên ở nông thôn từ nhỏ!

"Con có biết không, hôm trước ông cùng uống trà với lão Lương, lão nói bóng nói gió hỏi thăm thái độ của con." Giọng điệu ông cụ Lục chậm rãi: "Cho dù không phải nhà họ Lương, vì tương lai, con cũng nên chọn những gì có lợi cho mình."

Lục Chẩn đưa tay lên sờ túi, xác định bữa sáng bên trong còn nóng mới nói: "Con đã chọn tương lai của con rồi."

Con đường này anh đã đi hai kiếp, sau khi vỡ đầu chảy máu mới tìm được một chút hy vọng sống.

"Con có thể làm bất cứ gì ông muốn," Lục Chẩn nói: "Nhưng chuyện này con sẽ tự quyết định, ông không quản được."

Ông cụ Lục kinh hãi: "Ý con là muốn đặt con bé kia lên đằng trước nhà họ Lục?!"

Trong mắt ông, Lục Chẩn đã phù hợp mọi tiêu chuẩn mà một người thừa kế nên có, thậm chí còn vượt xa hơn mong đợi của mọi người. Anh trưởng thành, chín chắn, quả quyết nên có thể đưa ra một lựa chọn chính xác và đúng đắn.

Vậy mà Lục Chẩn lại gật đầu, nói: "Vâng."

Đâu chỉ đặt ở đằng trước, hết thảy anh đều có thể cho cô.

Lần này, ông cụ Lục hoàn toàn hoảng sợ không nói được nên lời, ông cảm thấy mình cần một viên thuốc trợ tim hiệu quả khẩn cấp.

Lục Chẩn không muốn để bữa sáng nguội lạnh, vì vậy đứng dậy, khẽ gật đầu: "Ông đi một chuyến vất vả rồi, ông nội. Người con còn đang theo đuổi, tạm thời chưa đuổi tới, ông không cần hao tâm tổn trí."

Ông cụ Lục lập tức thấy mình sắp gần chết rồi: "Con nói cái gì? Vẫn chưa đuổi tới á?!—— Con bé kia là ai chứ, tiên nữ à?!"

Một giây trước ông còn không đồng ý hai người họ ở bên nhau, thế nhưng vừa nghe cháu mình lại có thể không theo đuổi được thì lập tức nhồi máu cơ tim thêm.

Khóe môi Lục Chẩn khẽ cong lên: "Đúng thế."

Anh xoay người đi được vài bước thì dừng lại, quay nửa mặt sang: "Ông nội, ông không biết thôi, thật ra chính cô ấy là người đã cứu con về."

Vẻ mặt ông cụ Lục hết sức ngạc nhiên: "Gì cơ, một cô gái nhỏ như cô ta làm sao có thể——"

Nhưng còn chưa nói dứt lời, ông đột nhiên ý thức được, Lục Chẩn có thể bình phục trong trường hợp kia vốn không thể sử dụng lẽ thường để giải thích được.

"Ông có thể chọn tin hoặc không tin" Lục Chẩn xoay người: "Nhưng con biết mạng con là do ai cứu."

Nghe được giọng điệu trịnh trọng của anh, nét mặt ông cụ Lục nhất thời chấn động mạnh.

...

Sau khi Sở Ân tỉnh lại, cô hơi nhức đầu.

Tối qua cô không uống nhiều đến nỗi mất trí nhớ, kí ức vẫn luôn online, bây giờ không cần hồi tưởng, tất cả đều rõ ràng trước mắt.

Mời Lục Chẩn khiêu vũ trước mặt mọi người.

Để khoe khoang hiện trường cảnh mưa hoa rơi.

...Còn thừa nhận cô từng làm chuyện xấu.

Sở Ân ôm mặt, dí vào trong gối.

Muốn chạy.

Thật sự quá mất mặt——!

Cô nhận ra đây là chỗ ở của Lục Chẩn, Sở Ân nhanh chóng đi rửa mặt, còn chưa lau khô mặt đã muốn lặng lẽ đẩy cửa rời đi.

Kết quả vừa mới mở cửa phòng ra, Lục Chẩn cũng vừa khít đặt bữa sáng xuống phòng khách, ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của cô.

Anh vẫn mặc đồ thể thao, đeo băng đô, cảm giác thiếu niên rất mạnh mẽ. Vầng trán trắng bóc lộ ra, khuôn mặt tuấn tú, môi nở nụ cười với cô.

Sở Ân lập tức cảm thấy máu chảy ngược.

Cô chợt nhớ, tối qua, ngoài một đống các thao tác của mình thì trước đó... đã hôn môi trên ghế sofa. Trong tiềm thức, cô cảm thấy trải nghiệm này quá tốt, thậm chí còn có một chút ý nghĩ đắm chìm.

Khuôn mặt Sở Ân bắt đầu nóng lên, không có cách nào nhìn thẳng vào Lục Chẩn.

Chạy trốn đáng thẹn nhưng hữu dụng! Cô nhanh chóng lấy kịch bản lúc đó ra.

【Địa điểm: Khu chung cư. Nhân vật: Sở Ân, Lục Chẩn.】

【...Lục Chẩn ra ngoài mua đồ ăn sáng. Thấy cô dậy, Lục Chẩn đi qua kéo cô đến cạnh bàn.

Lục Chẩn: "Bây giờ có thể tâm sự được rồi."...】

Sở Ân: Không, bây giờ tôi không muốn tán gẫu——

Cô gạch xoẹt chữ "bàn" đi, đổi thành "cửa".

Đưa tôi đi đi, cảm ơn!

Mặt cô vô cảm thay đổi xong, đợi đến lúc Lục Chẩn tới kéo cô đi.

Lục Chẩn lại cảm nhận được một cỗ sức mạnh dẫn dắt lần nữa.

Anh nhìn Sở Ân không chút biến sắc, tiếp đó thong thả đi đến kéo cô.

Sở Ân im lặng chờ anh kéo mình đến cạnh cửa nhà.

Nhưng Lục Chẩn lại dắt cô đi từ cửa phòng ngủ chính sang cửa phòng thứ hai.

Sở Ân: "..."

Thế giới này không đúng lắm.

Là cô không thể nhấc được dao lên nữa sao——????

Không phải chứ??

Vẻ mặt Lục Chẩn rất bình thản, đối với nét mặt tràn ngập nghi ngờ của cô, nhướng mày: "Làm sao thế?"

Sở Ân đối mặt với anh ba giây, đột nhiên nhào tới.

"Có phải cậu biết rồi hay không!"

Xưa nay chưa từng xảy ra tình huống như thế, kết hợp với tin tức tối qua mình tự tuôn ra cùng với các loại chi tiết nhỏ trước kia, Sở Ân bỗng ý thức được—— Lục Chẩn đã không còn bị khống chế!

Lục Chẩn mỉm cười bắt lấy bàn tay đang cấu véo của cô.

Đương nhiên cô thông minh nhất. Lục Chẩn vốn cũng không muốn đánh cờ với cô, phát hiện thì phát hiện.

Sở Ân hung hãn túm lấy cổ áo anh: "Xảy ra chuyện gì!"

Lục Chẩn ngoan ngoãn giải thích: "Từ sau khi em cứu anh về, anh đã như vậy."

Anh có rất nhiều suy đoán, cuối cùng rút ra kết luận.

"Sinh mạng mới" của anh được gom vào dưới quy tắc khống chế của Sở Ân, có tác dụng triệt tiêu với cô, hoàn toàn biến thành một "người tự do".

Sở Ân biết đây là chuyện tốt, hơn nữa sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, kịch bản biến mất, bàn tay vàng của cô cũng sẽ giải trừ theo.

Nhưng cô vẫn hơi khó chịu.

"Tôi không nắm được nội tình nơi này của cậu nữa rồi!" Cô đấm vào ngực Lục Chẩn.

Lục Chẩn kéo tay cô, nắm vào lòng bàn tay.

"Em sẽ mãi nắm được nội tình ở nơi này của anh." Anh nói.

Chẳng liên quan đến thứ gì, chỉ liên quan đến em.

Vĩnh viễn hữu hiệu với anh.

-

"Kí chủ~"

"Còn bảy ngày nữa là kết quả kỳ thi đại học được công bố~"

Dạo gần đây, ngày nào hệ thống học tập cũng gửi thông báo đến.

Mỗi lần nghe thấy, trái tim Sở Ân sẽ bất giác "thình thịch" một tiếng.

Càng ngày càng gần.

Mấy ngày nay, cô thỉnh thoảng tìm tòi tin tức, một số tỉnh lẻ đã công bố kết quả thi đại học, điểm và tên người đứng đầu cũng bắt đầu xuất hiện trong bài báo.

Mỗi lần Sở Ân nhìn thấy, trong lòng cô đều có chút căng thẳng.

Các tỉnh vốn tự ra đề, giành thành tích tốt nhất chủ yếu là những học sinh đứng đầu của các trường trung học nổi tiếng lớn.

Là một thành phố trực thuộc tỉnh, Nhất Trung phía đối diện là một trong những trường nổi bật nhất của thành phố. Năm nay Thường Tĩnh Canh không tham gia thi đại học, Sở Ân bớt đi một đối thủ, nhưng cô biết rõ Nhất Trung và thậm chí là toàn tỉnh, vẫn còn ẩn giấu rất nhiều cao thủ.

Muốn đạt được thành tích đứng đầu tỉnh tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.

Ngay hôm ấy, Sở Ân đã cảm thấy khó càng thêm khó.

Tin tức là do Thường Tĩnh Canh truyền đến, cậu ta đột nhiên ngoi lên trong group chat trao đổi toán học toàn thành phố - nơi lâu rồi chưa một ai nói chuyện.

[Chia sẻ một tin vui.]

[Nhất Trung năm nay có một nhân vật lớn từ tỉnh nào đó về thi đại học, tôi đã giao lưu với cậu ta một hồi.]

[Cậu ta giữ số điểm ước tính là 695!]

Bây giờ mọi người đều tha thiết mong chờ, quan tâm điểm thi đại học, ba tin nhắn vừa gửi đến, nhóm chat cũng bùng nổ.

[Đệt, thật hay giả vậy?]

[Bài luận tiếng Anh và viết văn làm sao tự ước tính được? Không chuẩn đâu!]

[Nếu đây là thật thì cậu ta không phải là người có thành tích tốt nhất tỉnh rồi sao?!]

[Có sao nói vậy, cậu biết cũng biết rồi, còn gửi tới đây làm gì...]

Sau khi Hàn Sơ Oánh nhìn thấy thì lập tức gửi tin nhắn riêng cho Sở Ân: [Tôi cảm thấy mọi người nhất định là cố ý gửi đến cho cậu xem.]

[Khôi hài quá, cũng không phải là chính cậu ta thi.]

Sở Ân cũng biết Thường Tĩnh Canh cố ý.

Nhưng cô không thể không thừa nhận, khi nhìn thấy tin này, tim cô lại "thình thịch" một tiếng.

695 đã là một số điểm khá cao.

Theo nhận định về độ khó của đề toán năm nay, nhìn chung là khó hơn năm ngoái một chút. Sở Ân dự đoán điểm của mình đại khái cũng nằm trong khoảng này.

Bởi vì đối thủ xuất hiện, cô vốn không có cảm giác áp lực gì, giờ đột nhiên thấy áp lực đè xuống.

Thường Tĩnh Canh còn tag cô trong nhóm chat: [Nhưng tôi vẫn tin vào thực lực của bạn học Sở Ân, cố lên nha!]

Sở Ân kệ cậu ta.

Cô lôi một bộ đề ngẫu nhiên ra, vừa làm chơi vừa nghĩ chuyện.

Cho dù cô có thực lực thi được hạng nhất thì cũng có thể bị đẩy xuống hạng nhì, hạng ba, thậm chí lùi xa hơn vì chênh lệch một hoặc hai điểm.

Mười người đứng đầu toàn tỉnh đều có thực lực giành hạng nhất. Nhưng chính xác cuối cùng rơi vào nhà ai, thì còn phải xem số trời.

Sở Ân thật sự bắt đầu lo lắng.

Cô chẳng hề biểu hiện ra mặt nhưng vẫn có người có thể phát hiện.

Buổi tối, Lục Chẩn rời công ty đến đón cô đi ăn cơm.

Hôm nay ăn món Thái, khi ăn Lục Chẩn cũng không hỏi nhiều, chỉ gắp cho cô rất nhiều đồ ăn.

Mãi đến khi cơm nước xong xuôi, Lục Chẩn kéo cô: "Đi tản bộ tí đi."

Sở Ân gật đầu.

Cuối tháng sáu, tiết trời nóng hơn một một chút. Được cái vẫn còn có gió đêm.

Lục Chẩn chậm rãi đi song song với cô, nhẹ giọng hỏi: "Căng thẳng à?"

Sở Ân mãi lâu không lên tiếng.

Đến tận khi đi tới cuối con đường cô mới nói: "Lục Chẩn, tôi phải giành thủ khoa mới được."

Đuôi lông mày Lục Chẩn khẽ nhướng.

Anh chỉ biết siêu năng lực của Sở Ân và thành tích thi đại học có quan hệ, cũng đoán được điểm càng cao thì càng có lợi cho cô, nhưng anh lại không biết hóa ra cô nhất định phải thi đứng đầu.

Hóa ra cô phải chịu áp lực như thế này.

Lục Chẩn dừng lại, xoa đầu cô: "Vậy sẽ đứng đầu."

Cô đang lo lắng, anh thì bình tĩnh vững vàng.

Sở Ân ngước mắt: "Lỡ như tôi không thể thì sao?"

Khoe khoang khoác lác cũng thành vô ích, không thay đổi được thể giới, tất cả mọi thứ vẫn y nguyên như trước.

Lục Chẩn lẳng lặng nhìn cô.

Câu nói này của Sở Ân như đang chờ được an ủi.

Bình thường khi nghe được những lời như vậy, mọi người sẽ nói: cho dù không làm được cũng không sao.

Đây vốn là vấn đề may rủi, phải xem số mệnh.

Em đã chịu đựng đủ nhiều rồi, đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân.

—— Đây là một lời khuyên rất dịu dàng.

Nhưng một lúc lâu sau, Lục Chẩn rủ mắt xuống, ánh mắt rơi lên mặt cô.

Anh nói: "Sẽ chỉ là em."

Sở Ân ngẩn ra.

Lục Chẩn nắm tay cô, từ từ đan mười ngón tay vào nhau.

Tựa như là dắt cô đi bắt lấy số mệnh mịt mờ kia.

"Anh không tin bản thân" Giọng Lục Chẩn trầm thấp dịu dàng: "Nhưng anh tin số mệnh của em."

Đưa anh đến đây, tiếp tục dẫn anh bước về phía ánh sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play