"Mấy nay con bị sao vậy? Cơ thể thật sự không có vấn đề gì hả?"

Ông cụ Lục ngồi trên sofa, khuôn mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn cháu trai vẫn khó nén được lo âu.

Lục Chẩn ngồi ngay ngắn ở đối diện, vẻ mặt hờ hững: "Con xin lỗi, ông nội, đã không sao nữa rồi."

"Hồ đồ!" Ông cụ Lục nạt một tiếng, nện cây gậy bằng gỗ lê trong tay xuống: "Có chuyện gì hay không con có thể tự phán đoán được sao? Phải để bác sĩ đến kiểm tra!"

Lục Lân Uyên ngồi bên vội vã ra giảng hòa: "Cha, cha đừng lo lắng—— A Chẩn đã lớn như vậy rồi, nó tự biết rõ tình trạng của bản thân."

Ông cụ Lục cũng là quan tâm tắc loạn[1]. Lục Chẩn ưu tú từ nhỏ đến lớn, các phương diện đều hoàn toàn phù hợp với kỳ vọng và yêu cầu của ông về người thừa kế tương lai. Nhưng lần này không hiểu tại sao người vẫn luôn điềm tĩnh trưởng thành lại có tình trạng cực kì không bình thường nhiều ngày liên tiếp.

[1] Quan tâm tắc loạn: quan tâm nhiều khiến tâm lý dễ bị nhiễu loạn, mất khả năng phán đoán và không thể tập trung được.

Lục Chẩn yên lặng ngồi đối diện.

Từ góc độ này, anh ngồi ngược sáng, gò má mơ hồ chìm trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm. Mái tóc đen sạch sẽ của thiếu niên hơi dài, vài sợi tóc rối rơi giữa chân mày, nom có phần hỗn độn, tùy ý.

Vẫn là đại thiếu gia lạnh nhạt cao quý nhà họ Lục, nhưng ông cụ Lục nhìn tới nhìn lui, không biết vì sao luôn cảm thấy cháu trai mình đã trở nên khác lạ.

Lục Lân Uyên ngồi cạnh khuyên bảo giúp anh vài câu, ông cụ Lục cuối cùng cũng hừ lạnh: "Thật sự không sao hả?"

Lúc này Lục Chẩn mới hơi ngẩng lên, khẽ cười: "Con không sao, ông nội."

...Anh sẽ không có bất kỳ "vấn đề" gì lần nữa.

Lục Lân Uyên dỗ ông cụ Lục về phòng, bấy giờ mới trở lại phòng khách, vỗ vai Lục Chẩn đùa: "Thằng nhóc này, lần này gây ra chuyện rắc rối như vậy, không biết còn tưởng thất tình đấy."

Lục Chẩn nhẹ ngẩng đầu, con ngươi đen như quạ không chút gợn sóng dừng trên khuôn mặt mỉm cười ôn hòa của Lục Lân Uyên hai giây, sau đó dời đi.

Anh khẽ cong môi: "Sao có thể chứ."

Biết trước được quỹ đạo nửa đời sau, cho dù đau thương làm anh tan nát cõi lòng thì điều đó cũng không hoàn toàn không có lợi.

...Chí ít anh của năm 17 tuổi, rốt cuộc đã thấy rõ lòng người.

Lục Chẩn gánh chịu sai lầm kiếp trước của bản thân, gánh chịu chân tướng đày đọa, nhưng đồng thời cũng nhận được sự sõi đời, mánh khóe, tri thức... tất cả của kiếp trước.

Rút được bài học kinh nghiệm trong nụ cười của Lục Lân Uyên, kiếp này anh sẽ đích thân quay lại.

Và người quan trọng nhất của anh cũng sẽ không để gã ta chạm vào một phần.

Lục Lân Uyên cười nhạo: "Có gì mà phải ngại nói với chú? Có thể khiến đám nhóc ở độ tuổi các cháu thành bộ dạng như vậy thì 80% là vấn đề yêu đương."

Lục Chẩn hơi khép mi, không lên tiếng.

Lục Lân Uyên nói tiếp: "Để chú đoán thử... có phải là cô bé chú từng gặp mấy lần kia không? Đừng nói, con bé hẳn là hoa khôi học đường trường các cháu, đúng là xinh đẹp."

Lục Chẩn bỗng mỉm cười, nụ cười trên môi càng ngày càng lớn, cười đến mức khiến lòng Lục Lân Uyên phát hoảng.

"Chú út, sao trước đây cháu không biết trí tưởng tượng của chú phong phú như thế nhỉ."

Kiếp trước anh không hề nhận ra Lục Lân Uyên đã để mắt đến Sở Ân sớm như vậy.

Lục Lân Uyên nhíu mày, tiếp đó cười nói: "Không phải vì quan tâm cháu à, thế nên chú mới quan sát tỉ mỉ."

Lục Chẩn cong môi, gật đầu: "Cơ mà chú đoán sai rồi—— Sở Ân ấy, trông rất đẹp, chỉ có điều cháu không có hứng thú."

Lòng Lục Lân Uyên giật thót, đôi mắt khẽ híp: "Ồ? Sao lại thế."

Ngực Lục Chẩn dâng lên cảm giác chua xót, sau đó ngả người ra sau, giọng điệu thờ ơ: "Chú thích thì chú cứ tự nhiên đi."

Lục Lân Uyên ngớ ra một giây mới lấy lại tinh thần, cười ha ha: "Đùa chú à? Mấy đứa mới bao nhiêu tuổi mà cháu bắt chú út làm cầm thú hả?"

Lục Chẩn cũng phối hợp nở nụ cười.

Lông mi đen che khuất con ngươi lạnh lẽo tràn ngập sự mỉa mai lạnh nhạt.

Cười một lúc, Lục Chẩn ngước mắt, hờ hững nói: "Đây đều là chuyện nhỏ—— Chú út, hay chúng ta bàn về miếng đất phía nam thành phố kia đi."

Lục Lân Uyên chậm rãi mỉm cười: "À, được."

-

Kể từ sau buổi sáng gặp Lục Chẩn hôm đó, tên đàn ông chó đã lâu không xuất hiện lại.

Có lẽ anh vẫn đi học, nhưng không còn sáp đến trước mặt cô nữa, đại khái mười ngày nửa tháng hai người mới tình cờ đụng mặt một lần.

Trông thấy, ánh mắt chạm nhau, sau đó cả hai liền rời đi.

Tất cả mối giao thiệp giữa hai người kiếp này vốn là do Lục Chẩn đơn phương duy trì. Giờ đây, sau khi bị anh chặt đứt, Lục Chẩn thật sự như thể đã lặng lẽ rút lui khỏi cuộc sống của cô.

Lúc đầu Sở Ân còn nghi hoặc. Dù sao kí ức kiếp trước quá sâu sắc, nếu tên chó thật sự đổi tính, ng#432;ợc lại có chút đáng ngờ.

Nhưng cô quan sát nhiều ngày, xem vài trang kịch bản xong vẫn không tìm thấy sự kiện có thể giải thích được cho hành vi của Lục Chẩn, cuối cùng đành phải quy kết—— có lẽ tên đàn ông chó đã nghĩ thông rồi.

Nếu như không có chấp niệm, vậy thì kiếp này thật sự có khả năng Lục Chẩn sẽ không biến thành cái bộ dạng kia nữa.

Nhưng... không hiểu sao Sở Ân lại quan tâm đến những giọt nước mắt của Lục Chẩn vào buổi sáng hôm đó.

Tuy chỉ thoáng qua, nhưng cô vẫn trông thấy rõ ràng.

Vẻ mặt anh lúc đó không giống như bỏ cuộc, ấy vậy mà giống... một loại tuyệt vọng thê lương nào đó hơn.

Kiểu tâm trạng này xuất hiện trên người đại thiếu gia khí thế hừng hực quả thật bất thường. Khiến người nhìn... không mấy dễ chịu.

Sở Ân thất thần một hồi, sau đó kéo suy nghĩ lại, tiếp tục nhìn bài tập trước mặt. Làm xong hai câu hỏi, cô vẫn hơi mất tập trung, vì vậy cô dứt khoát đặt bút xuống, cầm bình đi lấy nước.

Cầm bình ra ngoài, rất nhiều bạn học trên hành lang tụ đến chào hỏi cô.

Bây giờ Sở Ân đã dần thích ứng được với vị trí của mình trong trường, có thể không quan tâm thiệt hơn với những học sinh nhiệt tình quá mức. Suy cho cùng, trong thế giới tiểu thuyết này, mọi người xốc nổi một chút cũng không có gì lạ.

Sau cuộc thi liên hợp toàn thành phố, tên tuổi học thần Sở Ân vang vọng muôn nơi. Không chỉ ở Oái Văn và Nhất Trung mà tất cả các trường học trong thành phố đều theo dõi điểm số môn toán tối đa đáng kinh ngạc và chiến công hiển hách đè bẹp Thường Tĩnh Canh - người đứng thứ hai với 149 điểm, đồng thời khiến cậu ta lau cổng trường Oái Văn một tháng của cô.

—— Chỉ một chữ duy nhất: Ngầu!

Mà trong cuộc đại chiến lần này, Sở Ân cũng hoàn toàn giành vinh quang vì Oái Văn, giờ đây mầm cưng đã trở thành điểm quan trọng nhất cần được bảo vệ trong lòng lãnh đạo nhà trường—— Dẫu sao bọn họ đã sớm tìm hiểu, Sở Ân không có dự định xuất ngoại, cô dự định tham gia thi tuyển sinh đại học!

Với thành tích này, top 1 tỉnh trong kì thi đại học cũng có khả năng liều, nhất định phải cố gắng che chở!

Hiện tại, các giáo viên lớp 12 đều được yêu cầu, chỉ cần Sở Ân hỏi, bọn họ phải NHẪN NHỊN! TỈ MỈ! CHÚ TÂM! GIẢI ĐÁP CHO CÔ, TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC QUA LOA!

Làm bây giờ Sở Ân đến phòng làm việc, thậm chí có thể có đến ba bốn giáo viên cùng nhau thảo luận vấn đề của cô.

...Khoa trương ghê.

"Chị Ân, đúng lúc em đang đi lấy nước, chị có muốn em lấy giùm không?" Có người trong hành lang hỏi.

Tiếp đó lập tức vang lên vài giọng nói: "Em cũng có thể!"

"Em lấy cho chị!"

Sở Ân: "Không cần, cảm ơn...!"

Cô vội vàng tăng tốc, kết quả vừa quẹo, cô chợt bất ngờ trông thấy Lục Chẩn đã lâu chưa gặp.

Trông anh có vẻ cao hơn, ngũ quan dưới cung lông mày càng thêm sâu sắc, khí chất dường như hơi chìm xuống. Anh đang đứng cùng Tống Triệu Lâm, cúi đầu nói gì đó.

Sở Ân dừng bước, sau đó đổi hướng, định lặng lẽ đi vòng qua.

Vừa lúc Tống Triệu Lâm ngước mắt, vui vẻ rú lên: "A, chị Ân!"

Lục Chẩn lập tức ngước lên.

Cách đó không xa, bả vai thiếu nữ hơi co rụt, tư thế định trốn.

Đáy mắt Lục Chẩn hiện ra ý cười, sau đó nhanh chóng chìm ngập giữa con ngươi đen kịt, trong miệng dâng lên vị đắng.

Kiếp này cô gái nhỏ vô cùng xuất sắc. Sẽ không một ai xa lánh cô, cũng không một ai xem thường cô. Thực sự cô chẳng hề cần đến anh.

Ngày đó, lần đầu tiên Lục Chẩn nhớ lại chuyện kiếp trước, anh của 27 tuổi trong mộng kêu bản thân đi chết.

Cuối cùng thì sau này anh cũng hiểu ý.

Anh chết, Sở Ân sẽ hạnh phúc. Cô có thể không dính dáng đến anh, cũng... không còn phải chịu bất cứ gánh nặng nào vì tình yêu của anh nữa.

Vậy nên anh đứng bên ngoài nhà Sở Ân đến hừng đông, nhìn cô lần cuối, tiếp đó dừng việc quấy nhiễu cuộc sống của cô một cách vô liêm sỉ lại.

Cả đời này, cô sạch sẽ, không mảy may hay biết. Không nhớ cô đã từng bị nhốt bên cạnh anh, không nhớ cô ngày đêm ầm ĩ để tự do, không nhớ sự tức giận và thù hận của cô.

—— Cho nên Lục Chẩn không có cơ hội giải thích.

Những quy tắc vô lý của thế giới, anh không thể nào mở miệng, nói ra cũng không ai có thể tin được.

Thượng đế ban cho anh một cuộc sống mới, nhưng muốn anh nhớ, muốn anh ăn năn, muốn anh chịu đựng dằn vặt một mình, dùng sự im lặng bảo vệ cô một đời hồn nhiên không lo nghĩ. Đây là hình phạt của anh.

Lục Chẩn biết anh nên tự giác.

...Nhưng cuối cùng anh vẫn như một tên vô dụng, rất khó khống chế bản thân.

Rõ ràng không cần đến trường nữa, song vẫn không kiểm soát được bước vào hết lần này đến lần khác.

Dù không thể tới gần nhưng vẫn có thể tình cờ gặp gỡ.

Có thể trong hành lang, trên sân thể dục, một góc xó xỉnh không tên, anh sẽ gặp cô.

Tống Triệu Lâm lanh lợi đi đến, cười ha hả nói: "Chị Ân, chị không thấy bọn em à?"

Sở Ân: "..."

Cô bất đắc dĩ quay lại, trông thấy Lục Chẩn đang đứng cách đó vài bước. Ánh mắt lãnh đạm va vào tầm mắt cô, sau đó lập tức thờ ơ dời mắt qua chỗ khác, hệt như một người xa lạ.

Sở Ân đột nhiên thoải mái, chậm rãi thả lỏng bả vai căng thẳng của mình—— Nếu Lục Chẩn đã buông tay thì cô cũng không cần phải làm như vậy.

Cô tự nhiên gật đầu với Tống Triệu Lâm: "Vừa mới thấy."

Tống Triệu Lâm nhất kinh nhất sạ[2]: "Cái gì! Hai con người đứng ở chỗ này đẹp trai như vậy mà chị liếc không thấy á!"

[2] Nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi.

"Không có" Sở Ân xua cậu đi: "Tránh ra, tôi phải đi lấy nước."

"À." Tống Triệu Lâm ngan ngoãn tránh sang.

Từ đầu đến cuối Lục Chẩn đều không nói gì, ngón tay giấu trong túi quần hơi run rẩy.

Vài giây tiếp xúc ngắn ngủi đủ để anh nhớ nhiều ngày.

Tống Triệu Lâm quay lại, nhìn thấy đáy mắt Lục Chẩn ửng hồng, hoảng sợ hỏi: "Anh Chẩn, gần đây anh vẫn ngủ không ngon à?"

Lục Chẩn trầm giọng "Ừ" một tiếng. Đột nhiên rất muốn hút thuốc.

"Anh cũng đừng bận quá, anh vẫn chưa trưởng thành đâu, tiếp quản gia tộc sớm thế làm gì?" Tống Triệu Lâm lải nhải: "Cơ thể ông anh vẫn còn khỏe mạnh, không phải ít nhất trên anh vẫn còn một người chú giỏi giang nữa à? Đừng để bản thân mệt mỏi như vậy!"

Lục Chẩn khẽ cười. Tống Triệu Lâm vẫn luôn không thay đổi.

Nghe cậu lải nhải xong, anh đột nhiên hỏi: "Dạo này Tống Diên Xuyên bận lắm hả?"

Tống Triệu Lâm: "Đúng vậy! Bận rộn chân không chạm đất[3], ai không biết lại tưởng sản nghiệp nhà bọn em lớn thế nào!"

[3] Chân không chạm đất: bước đi vội, nhanh, nhìn như không chạm đất.

Lục Chẩn nhìn khuôn mặt ngây thơ của cậu, một hồi lâu sau bỗng đưa tay lên vỗ vai Tống Triệu Lâm.

Kiếp trước cậu bị kẹt giữa anh trai và anh em kết nghĩa, buộc phải lựa chọn. Cuối cùng Tống Triệu Lâm thà không cần gì, từ đầu đến cuối chưa từng có lỗi với anh, Lục Chẩn đều nhớ.

"Lần này tao sẽ không để mày phải khó xử nữa." Lục Chẩn khẽ nói.

Tống Triệu Lâm chớp đôi mắt to hồn nhiên.

Gì? Khó xử cái gì?

-

Cuộc sống dường như đã bình lặng trở lại.

Hằng ngày, Sở Ân lên lớp, học bài, học thêm, tan học lại tiếp tục học tập, đề cao bản thân.

Không cần giết tên đàn ông chó, sau khi ném đường dây Lục Chẩn ra ngoài, cuộc sống trở nên vô cùng đơn giản.

Hôm nay, Sở Ân đi học về, trông thấy cha mẹ Sở vẫn luôn bận rộn gần đây.

Lần này, bọn họ thậm chí không kịp đợi về phòng, trực tiếp nói ngay trong phòng khách—— vẫn là dự án "thành phố mới".

Đã qua một thời gian kể từ lần cô nghe thấy chuyện này, xem ra, có vẻ như chuyện thông gia nhà họ Trần và Sở cũng không thể cứu vãn được việc này. Mặt cha Sở hiện rõ vẻ lo lắng, Sở Thu Thu ngồi bên cạnh, khuôn mặt càng suy sụp.

Sở Thật thấy Sở Ân bước vào cửa, anh bèn kéo tay cô, dẫn cô lên tầng: "Ân Ân về phòng trước đi, lát nữa ăn cơm anh gọi em."

Sở Ân gật đầu: "...Vâng."

Trước khi đóng cửa phòng, cô loáng thoáng nghe được Sở Thu Thu hét lên: "Làm như vậy thì con sẽ không ngóc đầu lên nổi trước mặt mọi người!"

Giọng cha Sở sốt ruột hơn: "Cha còn có thể làm gì!" "Bây giờ nhà họ Trần muốn dừng hợp tác!" "...Nhà họ Sở kết thúc rồi!"

Sở Ân đột nhiên nhận ra, giữa lúc lặng yên không một tiếng động——

Dòng thời gian đã đến trước thời hạn.

Vụ phá sản vốn phải hơn một năm sau mới xảy ra nay đã gần ngay trước mắt.

Điều gì đã khiến dòng thời gian thay đổi? Có chuyện gì đã xảy ra trong nội dung cốt truyện mà cô không biết sao?

Lẽ nào liên quan đến biến động đặc biệt trước đó?...

Sở Ân không sợ nhà họ Sở phá sản, cô đã tích góp được một khoản dựa vào các loại tiền thưởng và phí sinh hoạt của nhà họ Sở, đủ cho sinh hoạt cơ bản. Đối với cô mà nói, cái nhà này vốn chỉ là một nơi ở mà thôi.

Nếu lo anh trai bị ảnh hưởng, cô vẫn có thể sử dụng quyền hạn để bảo vệ anh—— Còn về phần cha mẹ và đứa em gái giả dối của cô, Sở Ân sẽ không quản bọn họ.

Chẳng qua Sở Ân lại nghĩ đến chuyện khác.

...Xem ra việc nhà họ Sở phá sản quả thật không dính dáng đến Lục Chẩn.

Như vậy... có phải sẽ không xảy ra những tình tiết sau khi phá sản của kiếp trước nữa hay không?

Sở Ân trầm mặc nghiền ngẫm, xem ra đã đến lúc rời khỏi cái nhà này rồi.

-

Thời hạn cá cược một tháng cuối cùng cũng hết.

Trong khoảng thời gian này, Thường Tĩnh Canh không bỏ sót ngày nào, mỗi ngày đều đến lau chùi cổng sắt lớn của Oái Văn, chà đến mức sắp trụi.

Nhất thời trở thành một câu chuyện được Oái Văn ca tụng.

Thường có người hỏi cậu ta: "Sao cậu nói lời giữ lời được như vậy thế?"

Thường Tĩnh Canh xấu hổ căm phẫn muốn chết.

—— Cậu ta vốn không muốn lau một chút nào! Nhưng mỗi lần tan học, tay cậu ta đã vô thức nhấc xô, cầm giẻ lau, chân cũng không nghe sai khiến!

Cái cổng này còn gì nữa mà lau?! Lau một tháng, không chút bụi bẩn, sạch hệt như mới!

Nhưng không ai biết tình hình tâm lý của Thường Tĩnh Canh, học sinh của hai trường dồn dập nhìn mà sợ, thầm nghĩ tuy Thường Tĩnh Canh thua Sở Ân về thành tích nhưng vẫn chứng tỏ được bản thân về mặt nhân cách!

Khi tan học, Sở Ân vừa khéo bắt gặp cậu ta đang thu dọn giẻ lau. Thường Tĩnh Canh vừa thấy cô, lập tức càng xấu hổ, căm phẫn.

"Tôi đã lau đủ một tháng!" Cậu ta khẽ quát.

Sở Ân: "? Ý cậu là muốn thêm một tháng nữa hả?"

Thường Tĩnh Canh ngậm miệng.

Tất cả mọi người đều biết vụ cá cược của hai siêu học sinh giỏi, khó lắm bây giờ hai người mới xuất hiện chung một khung hình, nhất thời có rất nhiều người Oái Văn và Nhất Trung vây xem.

Thường Tĩnh Canh cứu vãn thể diện nói: "Bài kiểm tra toán lần trước đúng là sơ suất của tôi, tôi chấp nhận cậu làm đối thủ."

Sở Ân ra vẻ hờ hững: "Tùy."

Thường Tĩnh Canh còn tính nói gì thì đột nhiên bên Nhất Trung vang lên tiếng ồn ào náo động, có người la hét: "Đại thần Canh nhường chút!", tiếp đó, một chàng trai bị đẩy ra khỏi đám đông.

"Bạn học Sở Ân, Ngụy Hạc Minh có lời muốn nói với cậu."

"Ha ha ha ha lời quan trọng lắm đấy!"

Một đám người Nhất Trung tới như thể cổ vũ cho nam sinh.

Vừa nhìn điệu bộ, tụi học sinh cấp ba đều hiểu—— đến tỏ tình.

Ngụy Hạc Minh là đàn anh lớp 12 Nhất Trung, vóc người cao gầy trắng trẻo, tên mũi đeo một cặp kính, trông vô cùng nhã nhặn.

"Sở Ân, anh..."

Trước đây đều nhìn từ xa, đây là lần đầu tiên anh ta được đứng trước mặt Sở Ân. Bị đôi mắt đen láy của cô liếc nhìn, anh ta cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức vô lý.

"Anh là Ngụy Hạc Minh lớp 12 bồi dưỡng đặc biệt trường Nhất Trung, hiện giờ đã đăng kí đại học Q, anh... muốn nói cho em, anh vẫn luôn cực kì thích em, anh đã để ý em từ lúc em đến Nhất Trung tham gia cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh..."

Cổng trường học, biển người nhốn nháo.

Đàn anh khôi ngô nhã nhặn xuất sắc chặn em gái xinh đẹp ưu tú ở trường trung học đối diện lại.

Mọi người ồn ào.

Tống Triệu Lâm kiễng chân nhìn về phía trung tâm đám người: "Ôi! Không nhìn thấy! Nói gì vậy! Mẹ kiếp, cha kia cũng đẹp trai quá! Chị Ân đã đồng ý chưa?!"

Cậu sốt ruột đến bốc lửa, không nhịn được quay lại nói: "Không nhìn thấy! Sốt ruột chết mất!"

Lục Chẩn đứng cách đó mấy mét, mím chặt môi.

Vì dùng sức, khóe môi có chút trắng bệch.

Anh phải sử dụng hết sự tự chủ cả đời mới ngăn được bản thân không xông lên đá văng tên đàn ông kia.

Nóng nảy đến nỗi muốn đập nát anh ta.

Lục Chẩn gần như ngoan đạo hi vọng Sở Ân chỉ thích học tập, không có lòng nói chuyện yêu đương.

Như vậy anh còn có thể gạt mình vài năm nữa, đợi anh xử lý xong mọi thứ, nếu cô vẫn một thân một mình... thì anh có thể bước đến trước mặt cô và cầu xin một cơ hội khác.

Thế nhưng cô tốt như vậy, là người mà con trai sẽ thích.

Người con gái anh từng ôm chặt không thuộc về anh, cô có quyền lựa chọn.

Cô có thể thích... người khác.

Ngón tay Lục Chẩn chạm vào chiếc bật lửa trong túi quần, hệt như bị bỏng, khẽ run lên.

Một con dao treo lơ lửng trên trái tim, cán dao nằm trong tay Sở Ân.

Không biết qua bao lâu, trong tiếng người huyên náo vang lên một trận ồn ào——

Giọng nói sửng sốt của Tống Triệu Lâm lẫn trong đó: "Má nó! Cha kia nói gì vậy! Thế mà chị Ân lại đi với anh ta rồi?!"

—— Đi với anh ta.

Dao nhọn ầm ầm rơi xuống, rạch nát da thịt.

Lục Chẩn mệt mỏi nhắm mắt.

Đi thôi.

...

Vụ lùm xùm giữa Sở Ân và đại thần bên cạnh nhanh chóng lan ra khắp toàn trường.

Ngụy Hạc Minh, học bá đã sớm ký kết với trường đại học tự nhiên Q, khiêm tốn, mặt mũi không tệ, nhìn qua quả thật không hề có khuyết điểm.

Học sinh Oái Văn lau nước mắt tỏ vẻ tuy không muốn tán thành hôn sự này nhưng xem ra đó là một sự lựa chọn tốt.

Sau khi biết được tin đồn về bản thân, Sở Ân sửng sốt—— Ngày tan học hôm đó, Ngụy Hạc Minh nói có một xấp cấu trúc kiến ​​thức toán chuyên sâu có thể tặng cô nên Sở Ân mới đi với anh ta.

Sao cuối cùng lại lan truyền đến mức kết hôn rồi??

Trí tưởng tượng đúng là chắp thêm cánh.

Chẳng qua cô đã nói rõ với Ngụy Hạc Minh rằng cô chỉ muốn nghiêm túc học tập và thi đại học thật tốt, trước mắt không có ý định nói chuyện yêu đương. Ngụy Hạc Minh rất tôn trọng con gái, không gò ép, song tỏ ý vẫn sẽ luôn chờ cô.

Loại chuyện này vốn rất riêng tư, Sở Ân không thể kéo còi làm sáng tỏ, chỉ đành giả vờ như không có gì xảy ra.

Sau vài ngày như vậy cũng không có ai chủ động tới hỏi cô, chẳng qua thường xuyên đụng phải một số bạn học nhìn cô với vẻ mặt như thể nhìn gái lấy chồng.

Xấu hổ cực kì.

Giờ tự học buổi tối, Sở Ân đến phòng làm việc hỏi bài giáo viên, vài thầy cô cũng bóng gió hỏi thăm về chuyện Ngụy Hạc Minh.

"Không có, thật sự không có ạ, thầy cô đừng nghe những thứ đó."

Các giáo viên cười hớn hở: "Bọn cô không cổ hủ! Không sao, thằng bé kia đúng là rất ưu tú! Hiện tại quả thật làm chậm trễ, các em có thể tiếp tục sau khi lên đại học mà!"

"Không cần ạ...!"

Sở Ân sụp vai rời khỏi phòng học, thở dài.

Ngụy Hạc Minh rất tốt, nhưng cô thật sự không có hứng thú với loại con trai quá xuất sắc, quá mẫu mực này.

Sở Ân đi trong hành lang một lúc, vừa ngẩng đầu lên thì đột nhiên thấy Lục Chẩn đang đứng phía đối diện.

Không biết tại sao, đồng tử anh bây giờ rất đen.

Lần này gặp cô, ánh mắt anh dừng lại vài giây rồi chậm rãi dời đi.

Sở Ân khựng một giây, cũng không có ý định chào hỏi.

Ngẫm lại, Lục Chẩn không hề có bất kì phản ứng nào đối với vụ scandal ồn ào lần này, xem ra đã thật sự buông xuôi.

Sở Ân xoay người, đi lên tầng từ cầu thang vắng vẻ.

Ai ngờ cô vừa lên được một tầng, chợt "tạch" một tiếng——

Trường học cúp điện. Bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Trong cầu thang không có cửa sổ, cả thế giới bỗng chốc chìm vào bóng tối.

Sở Ân đứng trên cầu thang, toàn thân lập tức cứng ngắc, tay ôm vở ghi chép siết chặt.

Cô sợ tối. Sợ từ khi còn nhỏ.

Sẽ không ai quan tâm đến loại tật xấu này, cô cũng không có lập dị mà nhắc tới. Có lẽ không ai trên thế giới này biết cô sợ tối đến mức ngất xỉu.

Vị trí mà cô đứng vừa vặn là vị trí nửa kín nửa hở, bóng tối ập xuống, cơn choáng váng mạnh mẽ kéo đến, cả người Sở Ân run lên bần bật, bắt đầu lảo đảo.

Giữa một màu đen kịt, dưới tầng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Tiếp đó, ai đó đã vấp ngã, có tiếng cơ thể va vào tường.

Sở Ân không rảnh quan tâm đến người khác, đau đầu chóng mặt, vịn vào lan can, cơ thể ngả ra đằng sau.

—— Nhưng cô không ngã.

Thay vào đó, cô nặng nề nhào vào lồng ngực của một người.

Trong bóng tối, cơ thể người nọ tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, bàn tay theo thói quen véo dọc vành tai, tiếp đó nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô.

"Đừng sợ." Giọng Lục Chẩn khàn khàn.

Tai Sở Ân ù kịch liệt, tuyệt nhiên không nghe rõ âm thanh, đầu óc ong ong, chỉ vô thức nắm chặt góc áo người ta.

"... Cũng đừng đi." Hơi thở Lục Chẩn nóng hổi.

Em sợ tối, sợ côn trùng, ăn lạnh sẽ đau bụng kinh, ăn vội dạ dày sẽ khó chịu. Thích ngọt, ghét chua, thích mảnh hoa nhỏ, cũng thích tập trung.

"Anh ta đều không biết... nhưng tôi biết."

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, đứt quãng không thành tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play