Sở Ân: Bây giờ tôi có thể cho đổ một trận mưa xuống không.
Hệ thống học tập: "Mưa gì cơ?"
Sở Ân: Cơn mưa của sự thương tâm, tuyệt tình và mất trí nhớ.
Là loại mà sau khi dính thì tất cả mọi người đều mất trí nhớ.
Mất trí nhớ xong, tôi vẫn là một học sinh ngoan ngoãn khô khan bình thường không có gì lạ! Không màng thế sự! Cũng không biết nói tục!
Hệ thống học tập: "Tất nhiên là không thể:)"
Sở Ân:...Tôi khó khăn quá.
Hiện trường cảnh người đổ sụp cỡ lớn, chính chủ khoanh tay đứng nhìn nhà sập.
Nhưng sau khoảng mười giây đứng hình, đám học sinh Oái Văn đến cứu nạn phía đối diện đột nhiên bắt đầu vỗ tay + reo hò.
"Chị ngầu quá xá ngầu aaaa!!"
"Tôi muốn cong, tôi muốn cong—— không đúng, tôi là trai mà?!"
"Một chọi ba, đây là thần tiên ư huhuhu chị đúng là người mang lại vinh quang cho trường về mọi mặt!!"
Sở Ân: "..."
Không phải.
Tôi thật sự không muốn.
Có lẽ vị chị đại hung hăng nhất trên mặt đất bên cạnh cảm thấy mình quá mất mặt, khó khăn bò dậy tính làm một pha phản công cuối cùng.
Lòng Sở Ân đang rất ngột ngạt, sau khi thoáng thấy thì cúi người xuống, siết chặt cổ áo cô ta, sắc mặt vị chị đại lập tức căng ra thành màu gan lợn.
Sở Ân ghé vào tai cô ta, gằn từng chữ đe doạ: "Trung thực một chút, vẫn muốn ăn đòn hửm?"
Chị đại cũng là người hung hãn biết ứng phó với các tình huống cụ thể, nắm lấy thời cơ, nghẹo đầu đảo mắt, bắt đầu giả chết.
—— Ai muốn chịu đòn nếu không phải là đánh không lại chứ! Nhưng thật sự là đánh con mẹ nó không lại!!
Ả này rõ ràng đã luyện tập! Kết quả giả heo ăn hổ ở chỗ này?!
Đám bọn họ hành tẩu giang hồ chưa từng gặp qua loại bitch mưu mô thế này bao giờ! Bình thường giả vờ mong manh yếu đuối! Vừa bắt đầu đánh đấm đã tàn nhẫn không ai bằng! Ra tay một cái đã đánh một trận tơi tả! Rõ là bitch mưu mô, tao khinh phì phì phì!!
Sở Ân nắm cổ áo cô ta lắc lắc, yêu cầu: "Mau đứng dậy ngay, làm ra vẻ không có chuyện gì."
Chị đại:???? Làm gì, đứng dậy chịu đòn tiếp à?
Thế là cô ta càng dồn hết tâm trí giả bộ chết hơn.
Sở Ân: "..."
Cô lập tức đứng dậy, từ trên cao nhìn lướt qua mấy cô em gái nhỏ bên dưới.
Bọn họ học theo răm rắp, mặt miệng cũng bắt đầu xiêu vẹo giả chết.
Sở Ân: "..."
Cô hết cách, đành phải kéo khóa đồng phục của mình lên, tiếp đó sửa sang lại mái tóc rối rồi ho khan một tiếng: "Chuyện này, đều là hiểu lầm."
Tống Triệu Lâm quơ tay: "Không có hiểu lầm! Chị Ân, chị chính là người ngầu nhất! Chị chính là ánh sáng của Oái Văn!"
Nhóm nữ sinh gật đầu lia lịa: "Chính xác!!"
Thậm chí còn có tiếng kêu cợt nhả hơn: "Chị ơi, chị đừng đánh bọn họ, đánh em nè!!"
Ba người nằm trên mặt đất:?? Mẹ kiếp. Người Oái Văn có bệnh à?
Sở Ân đưa tay lên che nửa khuôn mặt.
Lúc này cô thực sự không dám nhìn mặt Lục Chẩn.
Chẳng qua trong lòng cô vẫn ấp ủ một ý nghĩ may mắn, tuy rằng tên chó Lục Chẩn thích ngang tàng, nhưng hẳn là không thích phương pháp ngang tàng này... nhỉ.
Tóm lại, tôi khuyên anh tuyệt đối đừng có những suy nghĩ không nên có. Nếu không tôi sẽ giết anh!!
Lúc này, bác bảo vệ Nhất Trung mới lững thững rề rà đi đến, thấy cảnh này thì sợ run bắn người, tiếp tục nhìn ba người nằm trên mặt đất, họ đều là những người từng bị kỉ luật, thường xuyên gây sự trong trường.
Đáng lí mà nói bọn họ nên hướng về trường mình, thế nhưng mấy người trong trường kì thực không cho bọn họ tí tin tưởng và địa vị nào.
"Chuyện, chuyện này..." Bác bảo vệ vô thức muốn nói cho qua chuyện.
Tống Triệu Lâm lập tức bắt đầu ồn ào: "Học sinh trường các chú ác ý kiếm chuyện, lại còn ba người vây đánh một cô gái, việc này cần phải nói!"
Học sinh Oái Văn dồn dập phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy!"
Bác bảo vệ: "Có điều cô, cô bé cũng không bị sao mà! "
Không phải là ba người kia nằm trên mặt đất, cô gái kia vẫn ổn sao??
Bác bảo vệ: "Nếu như bị đánh mà xảy ra chuyện thì cô học sinh này sẽ phải bồi thường!"
Mọi người ở Oái Văn nhất thời có phần lo lắng: Nhìn bọn họ mắt mồm xiêu vẹo sắp sủi bọt mép, lẽ nào thật sự xảy ra chuyện rồi ư? Vậy liệu Sở Ân có bị bắt hay không...
Đúng lúc này, Lục Chẩn vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: "Vậy khiêng bọn họ đến bệnh viện đi, có chuyện thì chữa trị, không thì đuổi học."
Bác bảo vệ: "!"
Lục Chẩn mở mí mắt: "Tôi sẽ liên hệ cho phía trường Nhất Trung."
Thoạt nhìn cậu thiếu niên trước mặt này cũng là học sinh, song lời nói lại khiến người ta không dám xem nhẹ. Sau vài giây do dự, bác bảo vệ vẫn tiến lên khiêng mấy người đang nằm trên mặt đất đi.
Hiện trường đi đến hồi kết, đám người trở nên náo nhiệt, Sở Ân bí mật lẩn vào đám người tính chuồn.
Vừa đi được vài bước, cổ tay đột nhiên bị ai đó kéo lại một cách chính xác.
Cô ngước mắt lên, bắt gặp ý cười sâu sắc trong đôi mắt Lục Chẩn. Thiếu niên đứng ngược sáng, các góc cạnh phủ ánh sáng nhàn nhạt tạo ra một cảm giác dịu dàng. Giọng anh mát lạnh vui vẻ.
"Người hùng, chạy làm gì?"
——? Tên chó, anh xỏ xiên tôi hả!!
Sở Ân sa sầm mặt mày giãy dụa một chút, Lục Chẩn bèn lập tức buông lỏng cô ra, để tay vắt chéo sau lưng.
Xem ra thái độ vẫn ổn?
Sở Ân hơi ngước mắt, giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi không phải anh hùng gì gì đó, tôi chỉ là một học sinh bình thường."
Lục Chẩn rủ mắt xuống, khóe môi nhếch lên: "Tôi không nói cậu không phải."
Ban nãy khi chạy đến anh cực kì sốt ruột, trái tim đập loạn xạ, lo cô một mình không ứng phó được.
Lúc tìm thấy bọn họ ở đằng sau tòa dạy học, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, Lục Chẩn là người được chứng kiến nhiều nhất. Anh tận mắt nhìn Sở Ân dùng cùi chỏ đánh không trượt phát nào, chẳng thèm quay đầu lại đã trực tiếp giải quyết hết người đánh lén phía sau.
Ngầu ghê gớm.
Trong một giây đó, lớp ngụy trang ngoan ngoãn hoàn toàn sụp đổ, thế nhưng Lục Chẩn lại cảm thấy, từ một người không có bất kỳ một tí màu sắc nào thì giờ đây cô đã càng nổi bật hơn.
Con ngươi đen thui của Sở Ân thoáng xoay chuyển, cố gắng nhìn ra tâm tư Lục Chẩn.
Anh cười cái gì!! Không có thiện chí!
Lục Chẩn nhìn cô, hỏi: "Vậy, rốt cuộc cậu học đánh lộn với ai thế?"
Sở Ân giật mình, ý thức được anh đã từng hỏi qua vấn đề này cách đây khá lâu. Đó là lần bị Phó Minh Huyên cưỡng ép giật khẩu trang ở bể bơi, sau khi cô và Phó Minh Huyên cấu xé, Lục Chẩn hỏi cô học đánh lộn với ai.
Lúc đó lớp vỏ mà cô khoác lên vẫn còn rất tốt, không ngờ qua nửa năm, lớp vỏ tốt của cô nói rơi là rơi hết!
Mị hận!!
Nhưng bây giờ không cần phải giả đò nữa, vả lại nội dung cốt truyện cũng đã lệch xa, thậm chí Sở Ân còn có loại kích động việc đã hỏng không quan tâm nữa.
Cô hời hợt đáp: "Luyện được từ việc đánh một tên khốn nạn."
Lục Chẩn hơi ngớ người, tiếp đó nở nụ cười: "Vậy hắn thảm quá nhỉ."
Sở Ân hừ thầm một tiếng—— Tàm tạm, kiếp này tên khốn kia cũng đã được trải nghiệm cơn mưa dao găm, được trải nghiệm tốc độ xe lên tới 180 dặm/giờ.
"Nhưng mà đáng đời." Lục Chẩn nói bổ sung.
...Cảm ơn, tôi đã cười!
Tên đàn ông chó tự nói bản thân đáng đời, ấy vậy mà nghe cảm thấy dễ chịu là xảy ra chuyện gì ta.
-
Sở Ân không ngờ mình tiện tay giải quyết mấy bé bia đỡ đạn lại có thể nhất chiến thành danh[1].
[1] Chiến một trận đã có tiếng tăm.
Hôm đó, khi các bạn học tới nơi thì cô đã dọn dẹp xong trận chiến nên không lưu được ảnh chụp hay video gì cả. Nhưng thực tế Sở Ân lại bị miêu tả thành bảy, tám phiên bản, được lưu truyền rộng rãi trong các diễn đàn và group chat lớn.
Ngày nào Tống Triệu Lâm cũng chuyển phát cho cô theo thời gian thực: "Chị Ân, hôm nay chị lại có thêm 18 con vợ."
Sở Ân: "..."
"Thậm chí bọn họ còn bắt đầu một cuộc chiến vì chị" Tống Triệu Lâm vừa lục nhật ký trò chuyện vừa quang quác vui cười: "—— Cuối cùng Hàn Sơ Oánh thắng vì cậu ấy có tình cảm bạn ngủ cùng phòng với chị mười ngày, những người khác đều đố kỵ muốn chết."
Sở Ân: "...Tôi thấy nhất định là bài tập các anh chị quá ít."
Tống Triệu Lâm: "Ngoài ra còn có một số fans cha, fans anh trai, fans em trai nữa, mọi người đều tay cầm tay—— À, em là người thắng trong đám này bởi vì em và chị có tình bạn cùng bàn cảm động đất trời."
Sở Ân mỉm cười: "Tình cảm cha con càng nồng đậm hơn một chút."
...Những học sinh cấp ba Oái Văn này thực sự rảnh rang quá.
Các anh chị lớp 12 đang hăng hái chiến đấu không cho các người chút cảm giác gấp gáp nào sao! Chẳng mấy chốc lớp 11 cũng thi tuyển sinh đại học đấy!
Vậy mà Sở Ân lại học được cảm giác mọi người đều say riêng mình ta tỉnh.
Thế mới nói học tập quan trọng cỡ nào!
Chỉ có điều, bởi vì làn sóng hành động đẹp trai vô bờ bến của Sở Ân nên trị số kì vọng vào bộ phim sitcom của lớp 5 đã tăng vọt tới mức chưa từng có. Mọi người đều vô cùng kích động khi hóng được tin Sở Ân sẽ thế vai trong vở kịch.
Sau khi học xong, Sở Ân thật sự cố gắng thuộc lời thoại, nghiền ngẫm cảm giác của một tên fuckboy, tranh thủ làm một tấm phông nền đạt tiêu chuẩn trên sân khấu.
Áp lực Tống Triệu Lâm càng lớn hơn—— Cậu chính là nam diễn viên chính! Nhất định không thể để vai diễn trái giới tính của chị Ân đạp xuống được!
Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu cảm thấy mình vẫn có ưu thế. Dù sao cậu có thể không cần học, trong khi Sở Ân chỉ có thể bớt chút thời gian để tập luyện~ Hơn nữa, đến lúc chị Ân đội tóc giả, mặc đồ nam, tạo hình nhất định không đẹp bằng cậu.
Thế là Tống Triệu Lâm thẳng thừng quẳng bài vở đi, ngày đêm tập luyện kịch bản.
Buổi tối ở nhà, Tống Diên Xuyên vừa gọi điện thoại xong, mi tâm nhíu lại, ra khỏi ban công thấy Tống Triệu Lâm đang học thuộc lời thoại, hỏi một câu để giải sầu: "Làm thứ gì vậy?"
Tống Triệu Lâm cực kì mong ngóng khán giả, lập tức hào hứng phô bày một chút kỹ thuật diễn xuất của mình.
Tống Diên Xuyên cẩn thận lắng nghe nội dung lời thoại, gì mà "Anh sẽ bảo vệ em mãi mãi" "Trần thế rối ren mà em thì trong trẻo tựa mưa sương", buồn nôn đến độ ông anh nóng nảy suýt nữa đánh người.
"Rốt cuộc mày diễn thứ gì?!"
Tống Triệu Lâm hất tóc, nở nụ cười phong lưu phóng khoáng: "Em diễn vai một nam chính đẹp trai phong độ."
Tống Diên Xuyên: "..."
Anh nhìn thử khuôn mặt thằng em trai ngốc nghếch rồi tiếp tục đánh giá khí chất trên người cậu.
Tống Diên Xuyên bình luận đúng trọng tâm: "Vậy mày phải gắng sức lên một chút."
Tống Triệu Lâm:?? Sao em cảm thấy như anh đang xỏ xiên em vậy nhỉ?
-
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tổng duyệt chương trình.
Mỗi lớp biểu diễn hai tiết mục, tất cả người diễn đều ngồi trong hội trường lớn, nhìn ra có rất nhiều người.
Để diễn tập hiệu quả, nhiều người đã thay trang phục biểu diễn. Như điệu múa của nhóm Phó Minh Huyên, các cô gái mặc váy lông vũ màu trắng, trang điểm tinh tế, nhìn xa như thể tiên khí bay trong gió, vô cùng bắt mắt.
Phó Minh Huyên liếc nhìn những người diễn bộ sitcom trong lớp, bọn họ đều ăn mặc rất bình thường, Sở Ân ngay cả đồng phục cũng không thay, cả người xám xịt.
Quả thực chẳng nổi bật tẹo nào, Phó Minh Huyên không khỏi đắc ý nghĩ, xem ra bình xét tiết mục của lớp vẫn để cô phải gánh team rồi.
Sở Ân ngồi trong góc, trước mặt bày bài thi. Trình diễn dựa theo thứ tự giới thiệu chương trình, tổng duyệt xong là có thể đi, Sở Ân rất hâm mộ người phía trước, bởi vì bộ sitcom của các cô ở gần như cuối cùng.
Mấy tiết mục múa hát đều biểu diễn trước, nhóm Phó Minh Huyên thoắt cái đã lên sân khấu, bắt đầu nhảy múa theo tiếng nhạc đệm. Bọn họ đều chưa từng học múa chuyên nghiệp, điệu bộ trung bình, nhưng thắng ở chỗ trang phục thống nhất và biểu cảm xuất thần, nhìn qua vẫn khá đẹp mắt.
Trần Thanh Dao và một hai giáo viên dưới đài quan sát đánh giá, sau khi biểu diễn xong thì sẽ cho bọn họ một số ý kiến.
Phó Minh Huyên tự tin lướt nhanh qua toàn bộ hội trường, tiếp đó mỉm cười xuống sân khấu. Tiết mục kế tiếp vừa khéo là Sở Thu Thu, hai chị em cây khế vừa gặp nhau dưới sân khấu lại bắt đầu nói mát nhau.
"Huyên Huyên, tiết mục nhảy múa của các cậu thần tiên quá đi~ Đôi mắt Sở Thu Thu lóe sáng óng ánh hệt như hết sức hâm mộ: "Tôi cảm thấy người đã từng học đàn tranh cũng không tiện khoe ra!"
Nghĩa bóng: cô ta học đàn tranh chuyên nghiệp còn tụi Phó Minh Huyên bọn họ đều là nghiệp dư.
"..." Lòng Phó Minh Huyên thầm trợn trắng mắt, trên mặt nở nụ cười giả tạo: "Thu Thu đừng sợ, đàn tranh cấp sáu của cậu rất lợi hại! Mặc dù Lương Nguyệt Kỳ là cấp chín nhưng tôi tin cậu sẽ không bị cậu ấy cho nốc ao!"
Tuy Phó Minh Huyên không muốn khen Lương Nguyệt Kỳ, cơ mà chỉ cần có thể làm Sở Thu Thu khó chịu là được.
Sở Thu Thu: "..."
Tiết mục này cô ta đánh cùng Lương Nguyệt Kỳ, trình đàn tranh của Lương Nguyệt Kỳ cao hơn cô ta rất nhiều, không biết Phó Minh Huyên nghe ngóng được từ chỗ nào.
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện, Sở Thu Thu và Lương Nguyệt Kỳ đi lên sân khấu, ngồi xuống phía sau hai chiếc đàn tranh ở hai bên.
Mặc dù đàn tranh của Lương Nguyệt Kỳ lợi hại hơn cô ta, nhưng tài nghệ của bản thân cô ta cũng đủ xem.
Cả khối giờ đây đều đang ngu ngốc tung hô chị gái, Sở Thu Thu dò la ra Sở Ân thực sự không biểu diễn được tiết mục gì, chỉ nhận một vai phông nền trong bộ sitcom lớp bọn họ.
Điều này càng khiến Sở Thu Thu dâng lên một cảm giác thượng đẳng—— đến cùng thì Sở Ân cũng là con nhà quê thôi.
Kết thúc ca khúc, khán giả vỗ tay tán thưởng, Sở Thu Thu liếc nhìn Sở Ân trong góc lớp 5, mỉm cười tao nhã.
Lương Nguyệt Kỳ đứng cạnh lườm Sở Thu Thu một cái, đáy lòng thầm cười nhạo. Tuy cô ta cũng khó chịu Sở Ân, có ý dùng tài nghệ đánh phủ đầu cô—— nhưng người tên Sở Thu Thu này là cái thứ gì? Đánh đàn thành ra như vậy mà còn giả vờ cứ như là bậc thầy.
Sở Ân ngồi dưới sân khấu hoàn toàn không biết sóng ngầm phun trào giữa những cô gái này, cô chú tâm hoàn thành cả bộ bài, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện tiết mục phía trước cơ bản đã diễn tập xong, hội trường lớn gần như trống trơn.
"Hiện tại không vận chuyển được dương cầm đến đây, đáng ra anh Chẩn định chơi dương cầm!"
Mấy nữ sinh lớp 5 xung quanh cũng bày ra vẻ mặt tiếc hận.
Sở Ân hơi sững sờ, ngược lại chợt nhớ tới chuyện kiếp trước.
...
Lục Chẩn quả thực đã biểu diễn piano trước công chúng, ca khúc là cô chọn.
Lúc đó cô đâu biết gì về nhạc piano, Lục Chẩn nhất định ép cô chọn, Sở Ân liền chỉ vào một bài trong danh sách nhạc.
Sau khi về nhà cô lén tra thử, bài cô tiện tay chọn là op.106, bản piano sonata khó nhất của Beethoven.
Vốn nghĩ anh sẽ bỏ cuộc, nhưng đến ngày biểu diễn, không ngờ Lục Chẩn vẫn đánh khúc nhạc này.
Hôm đó, nữ sinh cả trường đều phát cuồng.
Một ngày rất lâu sau đó, Lục Chẩn ôm cô, nói cho cô hay lúc đó anh đã không ngủ không nghỉ, luyện bản nhạc này cực kì lâu.
Thế nhưng khi đấy đã có quá nhiều chuyện biến chất. Lục Chẩn nói xong, Sở Ân cũng không nói cho anh biết rằng hôm đó anh chơi dương cầm rất đẹp trai mà chỉ đạp anh một cước, bảo anh cút ngay.
Bây giờ nhìn lại, quả thật cảm giác như cách trở cả một đời.
...
"Nghĩ gì vậy chị Ân? Đến chúng ta rồi đấy!" Tống Triệu Lâm chọc chọc cô.
Sở Ân lấy lại tinh thần, cùng người lớp 5 lên sân khấu. Trong hội trường bây giờ đã trống tuếch, Triệu Thanh Dao thấy bọn họ lên đài, lập tức tỏ vẻ chờ mong và khích lệ.
Số lần Sở Ân lên sân khấu rất ít, phần lớn thời gian đều đứng cạnh chờ lên diễn, xem Tống Triệu Lâm thoả thuê giải phóng hormone trên đài.
Nói thật, Lâm Lâm - chan thể hiện rất tốt. Do có khí chất diễn viên hài nên các giáo viên dưới sân khấu đều bị cậu chọc cười.
Sở Ân cẩn thận hoàn thành phần của mình, bây giờ em gái diễn cùng cô cuối cùng đã có thể ngừng đỏ mặt, thực sự rất đáng mừng.
Đến khi họ xuống sân khấu, toàn bộ buổi diễn tập cơ bản đã kết thúc, Sở Ân xách cặp định về nhà học bài, song đột nhiên bị Hàn Sơ Oánh lao từ đâu ra ngăn cản.
"Ân Ân, tớ quyết rồi!" Đôi mắt lờ mờ của cô nàng tỏa sáng.
"Quyết gì cơ?"
"Tớ nhận làm stylist tiết mục hôm đó cho cậu!" Hàn Sơ Oánh nắm tay lại: "Tớ nhất định phải biến cậu trở thành một gã fuckboy đẹp trai nhất!"
Sở Ân:... Cũng không cần thiết nhỉ?
Vừa nãy Hàn Sơ Oánh ngồi dưới sân khấu đã vô cùng động lòng! Tại sao Sở Ân nói ra những lời thoại rõ ràng rất cặn bã và thiếu đứng đắn kia lại công kích, thả thính như vậy chứ!
Ngày biểu diễn cô nhất định phải đưa chị đi debut! Nhất định!
-
Bước vào tháng tư, khí trời hoàn toàn trở nên ấm áp, tiết mục văn nghệ trường Oái Văn rốt cuộc cũng bắt đầu.
Hàng ghế đầu trong hội trường lớn là vị trí của lãnh đạo trường và lãnh đạo thành phố, đằng sau ngồi đầy học sinh lớp 10, lớp 11, các khán giả đều vô cùng hào hứng.
Sở Ân bị Hàn Sơ Oánh kéo đến một căn phòng nhỏ, bắt đầu làm tạo hình cho cô.
Hàn Sơ Oánh cẩn thận từng li từng tí móc một bộ tóc giả trong túi xách ra: "Cái này là em đã tiêu một khoản tiền khổng lồ để mua mà luôn không nỡ lấy ra! Nhưng chị xứng đáng!"
Ngoài việc học bình thường, cô nàng còn tiếp xúc một ít với giới cos, chung quy là trong giới có rất nhiều chị gái xinh đẹp. Bộ tóc giả trong tay này tận mấy nghìn USD, Hàn Sơ Oánh cảm thấy chỉ có khuôn mặt Sở Ân mới phù hợp với nó!
Sở Ân: "Mắc vậy thì hay là không cần..."
Hàn Sơ Oánh nói như đinh đóng cột: "Cần cần!"
Tiếp đó bắt đầu một loạt các thao tác mạnh mẽ.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, Hàn Sơ Oánh sửa sang xong bộ tóc giả, cô nàng lùi lại một bước, nhìn khuôn mặt Sở Ân, cảm giác mình không thở nổi.
CHỊ! ĐẸP! TRAI! QUÁ!! AAAAA
Bộ tóc giả cao cấp hoàn toàn có thể lấy cái giả làm rối cái thật, trong màu tóc đen óng pha thêm chút xanh đậm, không hề khoa trương mà ngược lại còn rất hợp với làn da trắng nõn của Sở Ân. Tóc mái lòa xòa phủ trên trán, đuôi tóc dài đến cổ, nhìn qua trông hệt như một thiếu niên xinh đẹp quá đáng!
Sở Ân soi gương, bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi hứng thú, thế là liền mặc cô nàng lăn qua lăn lại.
Hàn Sơ Oánh makeup sương sương cho Sở Ân, thông qua việc tạo khối và highlight khiến ngũ quan vốn mềm mại của cô thêm góc cạnh, càng có cảm giác nam tính hơn.
Cuối cùng, Sở Ân thay chiếc áo sơ mi trắng kinh điển của một tên fuckboy, cà vạt đen thắt lỏng, cổ áo mở hai nút.
Lúc cô thay quần áo xong rồi bước ra ngoài, Hàn Sơ Oánh trực tiếp véo mình một cái.
"Cứu mạng, tớ không xong rồi aaaaaa—— "
Thậm chí còn quá đáng hơn, loại hình chị gái chính diện x tôi gì đó cô nàng cũng hét lên không biết xấu hổ.
Sở Ân đưa tay quệt chóp mũi mình.
Đây là lần đầu tiên cô hóa trang thành đàn ông, lúc đầu không mấy dễ chịu, nhưng sau khi soi gương một lúc thì cũng thấy ổn.
Hàn Sơ Oánh kích động: "Cậu nhất định phải xuất hiện muộn tí! Thực sự sẽ rất bùng nổ đấy!"
Còn cần gì nam vương học đường nữa, fuckboy Ân chẳng "ngon" hơn à!!
Sở Ân bất đắc dĩ nở nụ cười: "Biết rồi."
Hàn Sơ Oánh tạo hình cho cô xong lại phải đi giúp đỡ Triệu Thanh Dao. Sở Ân nán lại một mình một lúc rồi chạy đến hậu trường xem biểu diễn.
Mới đi vào hành lang, cô đã nghe thấy tiếng đàn piano.
"Anh Chẩn đẹp trai quá huhuhuhu..."
"Đúng là chồng tui có khác aaaaaa! Tui muốn làm cái đàn piano!"
Sở Ân dựa vào tường lắng nghe một lát.
Kiếp này anh không đánh bài op.106, thay vào đó là một bản nhạc rất du dương, tiếng đàn như một lời thổ lộ sâu kín nào đó.
Cô nhìn khán phòng qua màn sân khấu, nhận ra các nữ sinh vẫn điên cuồng hệt như kiếp trước.
Lục Chẩn ngồi trước cây piano, cũng là chiếc áo sơ mi trắng nhưng anh mặc rất chỉnh tề, trên ngực cài một cây trâm hình cành hoa bằng bạc, cúi đầu đánh đàn, ngón tay thon dài tung bay.
Kết thúc nhạc khúc, Sở Ân theo sau dành cho anh một tràng pháo tay.
Thấy gần đến tiết mục của lớp, Sở Ân quay đầu đi tìm đám Tống Triệu Lâm.
Mọi người chạy đi xem Lục Chẩn đánh đàn, trên đường không gặp được người nào.
Mãi đến khi cô tới khu cánh gà của lớp 5, tất cả mọi người bất thình lình im bặt, đờ đẫn nhìn cô.
Sở Ân mím môi, giơ tay lên: "...Hây?"
Đồ đạc trong tay mấy nữ sinh lạch cạch rơi xuống đất.
Tống Triệu Lâm khoa trương trợn to hai mắt—— anh đẹp trai là ai vậy???
Sở Ân bị nhìn đến phát ngại, cô đưa tay lên quệt chóp mũi lần nữa: "Lố quá à."
Bấy giờ Tống Triệu Lâm mới lấy lại tinh thần, "gào" một tiếng: "Phạm quy aaaaa!"
CẬU THUA RỒI! NAM CHÍNH LÀ CẬU! THUA RỒI!
Đây là đại thần giả trai gì?! Một cô gái thật sự có thể thành đẹp trai như vậy sao?!!
Lúc này, mấy nhân vật nữ sẽ diễn cùng gã Sở fuckboy đã đỏ mặt đứng dậy.
—— Thật sự không chịu được aaaa! Hoàn toàn không muốn đẩy fuckboy ra, chỉ muốn hét to "em có thể"!
Bởi tạo hình đẹp hú hồn siêu tuyệt vời của Sở Ân nên toàn bộ nhóm diễn hưng phấn dị thường, trạng thái mọi người nháy mắt được kéo lên hết công suất, hận không thể lên sân khấu ngay lập tức!
Cuối cùng, MC cũng giới thiệu đến bộ sitcom của lớp 5, trong khán phòng vang lên tiếng hào hứng.
Phó Minh Huyên, Sở Thu Thu và Lương Nguyệt Kỳ đã biểu diễn xong, giờ phút này đang ngồi ở ba vị trí khác nhau, cùng chờ đợi Sở Ân lên sân khấu.
Không diễn được, hoặc diễn cứng nhắc đều sẽ bị trào phúng chế giễu.
Ánh đèn sân khấu mờ đi, sau đó lại sáng lên lần nữa. Lấy Tống Triệu Lâm làm khởi đầu, bắt đầu bộ hài kịch tình cảm đô thị này.
Tình tiết vở kịch chẳng hề phức tạp nhưng diễn viên hài Tống Triệu Lâm thể hiện năng lực quá mạnh, những người bên dưới thỉnh thoảng bật cười.
Đàm Khoa ngồi trong khán phòng cười ha ha: "Đệt, sao Lâm Tử diễn thiếu đánh vậy, tao cười chết mất!"
Khóe môi Lục Chẩn cũng vẽ lên một nụ cười.
Nam chính Tống Triệu Lâm và một em gái nữ chính khác từ việc quen biết trong hiểu lầm đến việc tình cảm ấm lên trong hài hước, ngay khi mối quan hệ của họ sắp sâu sắc hơn một mức—— fuckboy xuất hiện.
Sở Ân chậm rãi bước lên sân khấu theo nhạc nền của mình.
Dưới đèn pha, thiếu niên tóc ngắn khôi ngô tuấn tú, lười biếng tiến vào tầm nhìn của khán giả.
Áo sơ mi trên người thiếu niên lơi lỏng, chiếc cà vạt đen khẽ đung đưa, vừa thờ ơ vừa kéo theo một chút quyến rũ.
Toàn bộ hội trường rơi vào yên tĩnh.
Trong góc, Lục Chẩn nhìn cô không chớp mắt, vô thức nín thở.
Sở Ân thiếu tự tin một giây, song lại ép mình vào tình tiết vở kịch. Cô bước đến trước mặt nữ chính, nghiêng đầu cười nhẹ, đọc thoại.
"Thằng nhóc nghèo kia thì có cái gì, nhìn tôi không tốt sao?"
Vừa dứt lời, nữ chính còn chưa kịp tiếp lời, trong hội trường đột nhiên vang lên một tiếng hét: "Tốt ạ!!!!——"
Bởi vì quá kích động, âm thanh trực tiếp tách ra, tan nát cõi lòng vang vọng trên không.
Toàn trường cười phá lên.
Nhưng ngay sau đó lại có người tre già măng mọc hét "Em có thể!" "Em cũng bằng lòng!", một lúc lâu sau mới ổn định trở lại.
Sở Ân: "..."
Sự nghiệp diễn xuất lần đầu tiên của cô, thất bại thảm hại không thể cứu vãn.
Sở Ân kiên cường duy trì bản sắc fuckboy của mình, hoàn thành phần diễn trong sắc mặt đỏ như sắp nổ của em gái đối diện, tiếp đó đi xuống sân khấu, vịn vào tường, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Phải chăng tại chỗ biểu diễn giả trai đã làm ra điều gì sai sót?
Mà vào lúc này, tất cả các nhóm chat QQ, wechat đều bùng nổ.
[Aaaa khuôn mặt hôm nay Sở Ân dùng đã giết người rồi!]
[Chị gái chơi đùa em đi, chơi đùa em đi! Chơi đùa em được không, em có thể!!]
[Trời xanh trong đợi chờ cơn mưa phùn, còn em chờ đợi top[2], chị ơi nhìn em đi QAQ!]
[2] Gốc là '1', trong một mối quan hệ thì 1 đại biểu cho người nam, còn 0 đại biểu cho người nữ. 1 và 0 không có nghĩa là đàn ông hay phụ nữ, nó chỉ đại biểu vai là nam hay nữ, thường thì dùng trong cộng đồng LGBT+, có thể hiểu 1 là top 0 là bot.
[Tôi xin tuyên bố, tôi sẽ bầu Sở Ân trong cuộc thi nam vương học đường sau! Anh Chẩn, thành thật xin lỗi!!]
Vẻ mặt đám Sở Thu Thu vô cùng phức tạp.
Bọn họ cho rằng kỹ năng diễn xuất của Sở Ân có thể không tốt, lời thoại vụng về, cũng cho rằng cô có thể thể hiện tốt, nhưng tuyệt đối không ngờ cô thế mà lại hot trở lại theo cách như vậy.
Suốt buổi biểu diễn sau đó, cả trường nhiệt tình hơn bao giờ hết, có thể nói là bầu không khí tuyệt vời nhất ngày hôm đó.
Màn chào cảm ơn cuối cùng, tất cả diễn viên dàn hàng khom lưng, toàn bộ hội trường reo hò ầm ĩ.
Đàm Khoa líu lưỡi cảm thán: "Cmn, rõ là đỉnh, nhất định có ý ỷ vào xinh đẹp để hành hung."
Cậu ngoảnh lại nhìn Lục Chẩn, anh đang dựa lưng vào ghế khẽ cười.
"Anh Chẩn, anh cười gì đấy?"
Lục Chẩn cười, nhỏ giọng nói: "Đúng là có thể làm cha."
Đầu óc Đàm Khoa mờ mịt: "Hả??"
Lục Chẩn không giải thích, mỉm cười nhìn theo Sở Ân xuống sân.
Thật sự đẹp trai.
-
Ngay ngày hôm ấy, tổng số phiếu bầu của tiết mục văn nghệ, bộ phim sitcom đứt đoạn của lớp 5 hạng nhất.
Số phiếu bầu cao hơn hàng trăm phiếu so với màn độc tấu piano đứng thứ hai của Lục Chẩn.
Lớp 5 nhận được tiền thưởng cao nhất, sức hot mấy ngày liền vẫn chưa tản đi. Không chỉ có lớp bọn họ, hình ảnh hôm biểu diễn của Sở Ân được lưu truyền rộng rãi trong trường, Tống Triệu Lâm nhìn thấy mọi người đều dùng làm ảnh nền điện thoại, desktop.
Cậu càng cảm thấy địa vị nam vương học đường của anh Chẩn khó giữ được, còn chị Ân của cậu thì gánh vác cả cỏ lẫn hoa (nam vương & hoa khôi học đường).
Sở Ân cho rằng tiết mục văn nghệ kết thúc thì cô rốt cuộc cũng có thể học hành đàng hoàng.
Nhưng cô không ngờ, dư vị của tiết mục văn nghệ lớn hơn cô tưởng tượng.
Đầu tiên là những bức thư tình màu hồng bắt đầu xuất hiện trong ngăn bàn.
Sau đó bắt đầu nâng cấp thành các món quà đáng yêu mà các thiếu nữ thích.
Nhìn nét chữ bên trên, mẹ nó, có một số lại còn là con trai viết.
Sở Ân ra ngoài lấy nước có thể bắt gặp vài nữ sinh nũng na nũng nịu đỏ mặt đến gần bắt chuyện trên hành lang.
Điều này vẫn nhịn được, dù sao cũng là con gái.
Nhưng rất nhanh cô đã đụng phải thứ khiến cô không thể nhịn được nữa——
Sở Ân đứng ở cửa wc nữ, nhìn em trai lớp 10 lẳng lơ cao ngất trước mắt, khuôn mặt bình tĩnh.
"Có chuyện gì à?"
Em trai đứng kiểu 八, ngượng ngùng nhìn Sở Ân: "Em luôn nghĩ rằng, mình là cong."
Gần đây Sở Ân vừa tan học đã trốn về nhà, không dám ở lại trường lâu hơn, bằng không sẽ gặp phải mấy người theo đuổi cổ quái kỳ lạ.
Ý định ban đầu của cô là làm một tấm phông nền cho tiết mục văn nghệ, ai ngờ cuối cùng diễn biến lại thành ra thế này.
...Cô khó khăn quá!
Hoàn thành nhiệm vụ học tập hôm nay xong, Sở Ân định mở khóa kịch bản để đề phòng trước mấy người không bình thường như em trai lớp 10.
Kết quả sau khi mở ra, cô chợt nhìn thấy suất diễn của Lục Chẩn.
【Lục Chẩn đi ngang qua cửa hàng thú cưng, không biết nghĩ đến gì đó, đứng bên ngoài cửa kính một lúc. Tiếp đó anh đi vào cửa hàng thú cưng, đùa giỡn những con vật nhỏ trong lồng sắt...】
【...Cuối cùng Lục Chẩn mua một con mèo, muốn tặng người nào đó.】
Sở Ân xem xong, đột nhiên nhớ tới một chuyện——
Kiếp trước Lục Chẩn cũng... tặng cho cô một con mèo.
Đó là món duy nhất Sở Ân không kháng cự trong tất cả những thứ anh tặng. Bởi vì bé mèo kia rất nhỏ, rất hung dữ, khá giống bản thân cô hồi vừa được nhận từ nông thôn về.
Khi đó Sở Ân cố gắng muốn nuôi dưỡng bé mèo thật tốt, nhưng trên mu bàn tay luôn luôn có một vài vết cào mới.
Về sau Lục Chẩn đã mang mèo đi, tự mình nuôi dưỡng rất nhiều năm.
Vậy, cái "người nào đó" này, là cô ư?
Tên đàn ông chó đang chạy theo mốt, hay thật sự có ý đồ gì không an phận?!
Aaa không cho phép tặng, không cho phép tặng, không cho phép tặng!
Sở Ân suy nghĩ hai giây, sau đó quyết định động vào quyền hạn quý giá, dùng tay khiến tên chó không thể tặng đi được!!
Ngay sau đó cô bèn gạch xoẹt một chữ.
...
Buổi tối đầu xuân, gió đêm dịu dàng.
Lục Chẩn vô tình đi ngang qua một cửa hàng thú cưng.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều ngày, muốn tặng một thứ gì đó cô có thể yêu thích.
Thấy con mèo nhỏ đang kêu rất dữ dội trong cửa kính, lòng Lục Chẩn khẽ lay động.
Thiếu niên đẩy cửa cửa hàng thú cưng ra, tiếng chuông gió khẽ vang lên.
Hai mươi phút sau, cửa kính lại đẩy ra lần nữa, giọng nói đầy nhiệt tình của chủ quán vọng ra từ trong nhà.
—— "Hoan nghênh quý khách lần sau ghé thăm!"
Lục Chẩn đi ra, lòng bàn tay ôm cơ thể ấm áp, gió đêm lẳng lặng thổi một lúc.
Con vật nhỏ trên tay thân thiết cọ cọ cánh tay anh, khiến người ta mềm lòng.
Sau đó, "éc"——
Tiếng heo lanh lảnh vang lên.
Một hồi lâu sau.
Lục Chẩn mặt mày vô cảm buông mắt xuống, nhìn thứ đồ trong lồng ngực mình.
Tại sao, anh, lại, mua một con heo?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT