Bởi quá mức ngạc nhiên, cả lớp không một ai vỗ tay, chỉ có tiếng vỗ tay bộp bộp của giáo viên tiếng Anh vang lên.
"Mọi người đều biết bạn học Sở Ân mới chuyển từ trấn lên, trong phương diện tiếng Anh sẽ không sánh được với các em—— Nhưng! Sự thật đã chứng minh rằng, sự chênh lệch tài nguyên giáo dục không thể đọ với thành quả của sự cố gắng! Cô thường xuyên thấy bạn Sở Ân yên lặng ngồi một chỗ học bài trong lúc các em nghỉ ngơi chơi đùa..."
Đã không ai có thể nghe lọt được những lời giáo viên tiếng Anh đang nói.
Toàn thể lớp 5 đều bị sốc nặng.
Trong lòng Sở Ân bỗng cảm thấy có chút xấu hổ.
Đúng là tài nguyên giáo dục không bằng... nhưng dù gì cô cũng đã từng đọc qua sách nước ngoài.
Thật ngại ghê.
Cuối cùng tiết học kết thúc trong lời biểu dương Sở Ân của giáo viên tiếng Anh. Hết giờ học, lớp 5 cũng bùng nổ.
"Sao thế được? Các cậu cũng xem qua bảng điểm của cậu ta trước đây rồi, tiếng Anh được bao nhiêu điểm chứ? Còn chưa đạt tiêu chuẩn nữa!"
"Dù sao tôi vẫn không tin cậu ta có thể được điểm tối đa tiếng Anh, đùa tôi à?!"
Phó Minh Huyên là người có vẻ mặt khó coi nhất cả lớp. Tiếng Anh luôn là môn học khiến cô ta tự tin nhất, hơn nữa lần này cô ta cũng phát huy rất tốt. Ban nãy tất cả mọi người còn chúc mừng cô ta, ai ngờ vừa quay đầu lại lòi ra điểm tối đa——
Còn là nhỏ nhà quê dưới trấn kia nữa chứ?!
Tất cả mọi người đều nghĩ xem rốt cuộc Sở Ân đã thi như thế nào? Hầu như bọn họ đều vô thức nghĩ đến phương diện kia, nhưng không một ai nói rõ.
Phó Minh Huyên đẩy bài thi ra, cười lạnh một tiếng: "Có bản lĩnh, chép cũng đứng đầu được."
Sở Ân không nghe rõ mấy lời xì xào bàn tán trong lớp, bởi trong đầu cô đang vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống học tập:
"Ting—— Bổ sung khen thưởng nhất môn, nhận được một quyền hạn [sửa đổi từ], đã chuyển đến tài khoản kí chủ rồi ạ~"
Sở Ân không ngờ còn có thêm khen thưởng, cô vô cùng hài lòng.
...Sau này có khi sẽ cần dùng đến.
Tống Triệu Lâm ngồi bất động một lúc lâu, sau đó mới hoàn hồn trong nỗi đau khổ "Tôi đã cho rằng chúng ta đồng bệnh tương lân[1], ai ngờ cậu lại vứt bỏ tôi mà một bước lên mây".
[1] Đồng bệnh tương lân: cùng cảnh ngộ thì sẽ thông cảm lẫn nhau.
Cậu u oán nhìn Sở Ân thảm thiết: "Chị Ân, sao chị lại giỏi tiếng Anh thế."
Nhìn khuôn mặt xinh trai của cậu dần trở nên giống thím Tường Lâm[2], Sở Ân hơi buồn cười: "Tôi có nói tôi không giỏi sao?"
[2] Thím Tường Lâm: là người một người phụ nữ chăm chỉ làm ăn, thật thà, lương thiện, làm việc cần mẫn, chỉ mong bằng sức lao động của mình có thể đổi lấy quyền sống tối thiểu nhưng cả cuộc đời toàn gặp phải nạn tai, cuối cùng bị hất ra lề đường sống kiếp ăn mày và chết một cách bi thảm giữa lúc nhà nhà đang tưng bừng làm lễ cầu phúc.
Tống Triệu Lâm ngẩn người, sau đó nói: "Ừ ha?!"
Sở Ân là học sinh đội sổ, Sở Ân giả vờ làm học sinh giỏi, Sở Ân nghe không hiểu tiếng Anh... Tất cả những điều này đều là tin đồn, đều là người khác nói, cơ bản chưa từng được chứng thực!
Tống Triệu Lâm bỗng có một loại suy đoán đáng sợ: "Vậy không phải các môn khác của chị..." cũng cao như thế chứ?
Sở Ân cười cười.
"Chưa biết được."
Tiết tiếp theo là ngữ văn.
Giáo viên ngữ văn không thừa nước đục thả câu, phát thẳng bài thi cho tất cả mọi người.
"Khương Nghiên được 138 điểm văn! Shit——" Có người kinh ngạc thốt lên.
Lấy kinh nghiệm từ tiết học trước, các bạn học lập tức hỏi: "Cô ơi, 138 là điểm cao nhất ạ?"
Giáo viên ngữ văn mỉm cười: "Đúng vậy, còn là điểm cao nhất khối, rất tốt!"
Mọi người bỗng cảm thấy nhẹ nhõm khó tả.
Hình Lan thi được 128 điểm, cô ta chọc chọc Phó Minh Huyên: "Thế nào rồi Huyên Huyên?"
Phó Minh Huyên được 132 điểm, cũng rất cao. Cô ta xoay người liếc nhìn Sở Ân đang cúi đầu, không thấy có gì vui mừng, lập tức cười lạnh một tiếng, nỗi khó chịu trong lòng cũng tản đi không ít.
Sở Ân nhìn bài thi ngữ văn của mình, 135 điểm. Ừm, trong phạm vi dự đoán của cô.
Bàn về bài thi ngữ văn được một nửa thì hết giờ, bầu không khí ra chơi lần này thoải mái hơn nhiều, mọi người tụ tập lại một chỗ tán gẫu về điểm số, thỉnh thoảng vô tình hoặc cố ý liếc nhìn Sở Ân.
Kế tiếp là tiết lịch sử, giáo viên lịch sử trực tiếp cầm kết quả ba môn xã hội đến.
Giáo viên nam rất thoải mái, sau khi phát xong bài thi thì nhìn mọi người lớp 5 bằng ánh mắt kì vọng, thẳng thắn thông báo thành tích ba môn cho bọn họ:
"95 là điểm cao nhất môn lịch sử! Chính trị... thầy nhớ cô Tống nói điểm cao nhất lớp các em là 98, địa lý cao nhất là 94. Không tệ, các em thi rất tốt!"
Mỗi môn thầy nhắc đến, phía dưới lại có người reo hò.
"Tôi là người cao nhất môn Sử!" "Địa là tôi hahaha!" "Oa, chính trị là tôi nè!"
Trong đó, không một tiếng nào là giọng Sở Ân.
&nbnbsp;
Lần này mọi người trong lớp 5 mới hoàn toàn yên tâm.
Mấy môn chữ lít nha lít nhít như ngữ văn, xã hội căn bản không thể chép được, không phải người nào đó lộ nguyên hình rồi chứ? Cũng chỉ tiếng Anh mới có sơ hở để cậu ta lợi dụng!
Phó Minh Huyên cũng cảm thấy yên tâm, cô ta cao nhất môn lịch sử, kết quả hai môn khác cũng không kém, đoán chừng xã hội lần này có thể xếp trong top 3 của lớp. Lại tính thêm điểm tiếng Anh... chỉ cần môn Toán vẫn phát huy bình thường, cô ta sẽ cầm chắc hạng nhất lớp.
Giáo viên lịch sử giảng bài rất dí dỏm, bầu không khí cả tiết vô cùng tốt, mãi đến tận lúc tan học mới có nam sinh nhớ tới hỏi thầy:
"Vậy thầy Lưu à, điểm tổng là ai đứng hạng nhất vậy ạ?"
"Hả? Thầy chưa nói sao?" Giáo viên lịch sử cởi mở nở nụ cười: "Lớp các em có một bạn học, tuy ba môn sử địa chính trị đều xếp thứ hai, nhưng điểm tổng lại cao hơn người thứ hai tận mười mấy điểm!"
"Vãi, ai vậy ạ?!!"
Ánh mắt giáo viên lịch sử tìm kiếm gì đó: "Thầy cũng muốn nhìn mặt bạn học này một chút—— Bạn học Sở Ân đang ngồi chỗ nào nhỉ?"
Tiếng nói vừa dứt, cả lớp rộ lên!
Tất cả mọi người đều lũ lượt quay đầu lại, mạnh đến mức suýt gãy cổ.
Mà người trong cuộc chỉ bình tĩnh thu bài thi vào, giơ tay lên, điềm tĩnh đáp: "Chỗ này ạ."
Linh cảm của Tống Triệu Lâm trở thành sự thật, cậu ôm ngực, nhìn cô ngầu đến mức chảy cả nước mắt.
Tiết toán là tiết cuối cùng, vốn dĩ mọi người đều cực kì mong đợi, nhưng bây giờ bọn họ bỗng sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Lỡ như... nhỏ nhà quê mà bọn họ vẫn luôn xem thường kia thật sự là học sinh giỏi thì sao? Xét về điểm số hiện tại, tổng điểm xã hội và tiếng Anh của cậu ta đã cao xuất xắc, nếu như điểm toán của cậu ta cũng không quá kém...
Tâm trạng Phó Minh Huyên đã sắp sụp đổ.
Cô ta thầm tính toán trong lòng, trước mắt Sở Ân cao hơn cô ta ít nhất hai mươi điểm, hai mươi điểm!! Sao có thể như thế được?!
Phó Minh Huyên làm thế nào cũng không kìm nén được sự uất ức, bất luận ra sao cũng không thể chấp nhận được sự thật này, vậy nên khi cô ta quay lại nhìn Sở Ân, thấy cô đang lén lút gấp thứ gì đó nhét vào cặp sách, cả người kích động đến mức muốn điên lên.
Cô ta sôi máu não chạy đến kéo cặp Sở Ân: "Có phải cậu gian lận hay không?"
Sở Ân đã sớm đoán được cô ta sẽ giở trò quỷ, nhưng không ngờ lại đến đột ngột như vậy.
Cô vừa gọi hệ thống tải thêm kịch bản, vừa kéo cặp mình lại: "Bỏ tay ra."
Mọi người lớp 5 đang hoài nghi cuộc đời, vừa nghe thấy động tĩnh, ánh mắt lập tức dồn đến.
Sở Ân xem qua kịch bản:
【Phó Minh Huyên không buông tay, quay đầu lớn tiếng nói với cả lớp: "Tôi vừa nhìn thấy cậu ta lén lút giấu thứ gì đó!"
Các bạn học vừa nghe xong thì lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Phó Minh Huyên tiếp tục ép hỏi Sở Ân: "Thành tích của cậu dị thường như vậy, có phải do làm phao hay không? Để tôi lục thử cặp xem nào!"】
Nếu có phao thì ai thèm giữ đến tận bây giờ?? Sở Ân thực sự muốn cho đoạn tình tiết thiểu năng này một tràng vỗ tay: "Tôi chỉ cất tờ..."
Phó Minh Huyên lập tức hùng hổ dọa người: "—— Cậu thừa nhận đi!!"
Sở Ân sững sờ, tức giận đến bật cười: "Não cậu không bị bệnh chứ?"
Thứ cô gấp vào là một tờ giấy ghi chép, trên đó quả thật có ghi những điểm quan trọng nhất trong bài kiểm tra các môn xã hội, vốn dĩ lấy ra cũng chẳng sao, cùng lắm chỉ tốn nước bọt giải thích, nhưng vào lúc này, Sở Ân đột nhiên thay đổi chủ ý.
—— Cô quyết định đích thân cộp mác não tàn cho Phó Minh Huyên, một lần và mãi mãi.
【Phó Minh Huyên cương quyết giành lấy cặp sách từ tay cô, lấy một tờ giấy gấp từ bên trong ra, lớn tiếng nói: "Nhìn đi! Chính là cái này! Trên này còn có mấy câu trong kì thi lần này!"】
↑
Sở Ân di bút ánh sáng, sửa lại một từ trong đoạn đó.
Ngay sau đó, Phó Minh Huyên cướp được cặp sách của cô, lục đi lục lại bên trong.
Ánh mắt sáng quắc của mọi người nhìn chằm chằm cô ta.
Mấy giây sau, Phó Minh Huyên móc ra từ trong cặp một tờ—— bánh nướng.
"Nhìn đi! Chính là cái này!"
Mọi người: "...?"
Cái này không phải chỉ là một cái bánh bột ngô cỡ lớn thôi sao.
Lần này, ánh mắt nghi ngờ lại chuyển lên người Phó Minh Huyên. Trong tình cảnh này, nhìn thế nào cũng thấy giống một trò hề mà Phó Minh Huyên tự biên tự diễn dưới sự ghen tị.
Sở Ân lấy đồ về, chân thành nói: "Có bệnh thì nhanh đi chữa đi."
Sắc mặt Phó Minh Huyên xanh mét.
Nhiệt độ đầu óc giảm dần, cô ta nhìn ánh mắt của các bạn học, bỗng nhiên ý thức được hành vi của mình khác người đến thế nào.
Miệng Phó Minh Huyên ngập ngừng hai lần, đang muốn thanh minh thì giáo viên Toán ôm bài thi bước vào.
Trong giờ phút quan trọng này, ánh mắt cả lớp gần như đều kinh hồn bạt vía.
"Vẻ mặt sao thế này? Lần này các em đều thi rất tốt!"
"Đặc biệt có một bạn học đã khiến cô có một sự thay đổi rất lớn ——"
Trong lòng Phó Minh Huyên và toàn thể mọi người lớp 5 bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Bây giờ, từ mà bọn họ cực kì không muốn, không muốn nghe nhất chính là từ thay đổi!
Nhưng một giây sau, giọng nói của giáo viên toán vẫn vang lên rõ ràng: "Bạn học Sở Ân—— đạt điểm tối đa môn Toán! Tuyệt vời!!"
Đầu Phó Minh Huyên như bị đánh một cái.
Trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ: Vị trí đứng đầu của cô ta đã không còn, không còn...
Tâm trạng Phó Minh Huyên hoàn toàn sụp đổ, mấy giây sau liền khóc lóc chạy ra khỏi lớp.
...
"Tôi vừa thấy Phó Minh Huyên khóc lóc chạy ra ngoài, có vẻ là thi kém."
Một cô gái lớp quốc tế trở lại chỗ ngồi, mỉm cười nói chuyện với Sở Thu Thu.
Sở Thu Thu lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng lại mừng thầm.
Hôm nay lần lượt ra điểm, cô ta thi rất tốt, toán và tiếng Anh đều trên 104, không chỉ bảo vệ được thứ hạng, thậm chí còn có thể tăng lên vài bậc, cha mẹ nhất định sẽ rất hài lòng.
Sở Ân có thể được mấy điểm chứ? Đợi lát nữa có xếp hạng, cô ta sẽ tìm kỹ. Lúc đó sẽ đưa cả thảy cho cha mẹ xem, để họ thấy được sự tương phản rõ ràng~
Cô ta chưa chờ được bao lâu thì có người chạy trong hành lang hô to: "Có xếp hạng rồi!!"
Các thành viên lớp quốc tế nhanh chóng mở đa phương tiện lên, đăng nhập account tra bảng thành tích.
"Mau tra xem lần này Thu Thu của chúng tôi có đạt top 5 cả khối không?" Bên dưới có mấy người bạn thân thúc giục.
"Được rồi, được rồi, vậy tìm phía trước nhé, để tôi xem một chút——"
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hình chiếu trên màn hình, trong khi đang lướt lên trên, Sở Thu Thu bỗng láng máng trông thấy một cái tên quen thuộc.
Sau khi ngừng lướt, xếp hạng dừng lại ở top 10 cả khối, Sở Thu Thu đứng vị trí thứ 7, tổng 661 điểm.
"Điểm Thu Thu cao quá!"
"Thứ 7 cả khối tuyệt ghê, nếu tớ mà được điểm như vậy, chắc cha tớ phải vui chết mất!"
Còn chưa nói được mấy câu, sự chú ý của mọi người đột nhiên bị thứ khác thu hút——
Có người kinh hãi nói: "Má nó, người đứng đầu này là ai vậy? Quái vật à?"
"Tổng 713 điểm! Người thứ hai mới chỉ có 702 điểm!"
"Lớp nào vậy? Lớp 5 à?"
Im lặng vài giây, trên bục giảng nổ ra một tiếng rống cực lớn: "Người đứng đầu, Sở Ân!"
Trong một góc phòng học, Lục Chẩn vốn đang cúi đầu nghịch điện thoại, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
"Mẹ nó, đây không phải là người có bảng điểm——"
"Đúng thế! Không phải thành tích của cậu ta nát lắm sao??"
Đàm Khoa cũng ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn tên người đứng đầu khối, líu lưỡi nói: "Trời đựu, bạn ngồi cùng bàn của Lâm Tử đúng giấu nghề."
Lục Chẩn hơi nâng cằm lên, yên lặng nhìn bảng điểm, hồi lâu sau thì mỉm cười.
Đàm Khoa: "Anh Chẩn, anh cười gì vậy?"
Lục Chẩn cười lắc đầu.
Con mọt sách nhỏ đúng thật là học sinh giỏi ha.
Vậy nên mới... ghét anh, vì anh là học sinh hư bỏ thi sao?
Sắc mặt Sở Thu Thu trắng bệch, cô ta bị tin tức này làm hoang mang, đứng lên với vẻ mặt không thể tin được: "Không thể nào!"
Cô bạn thân bên cạnh cũng sợ hết hồn: "Cậu làm sao vậy, Thu Thu?"
"Nhỏ nhà—— chị tôi học ở dưới trấn rất kém, chị ấy căn bản không có khả năng đạt điểm cao như vậy!"
Quả thật, ai chưa từng xem tấm bảng điểm kia chứ? Không một môn nào trong sáu môn có thể coi được.
"Ý cậu là, lẽ nào cậu ta..."
"Mẹ kiếp, không thể nào! Điểm cao như vậy chẳng lẽ là đi chép?"
Sở Thu Thu lấy lại bình tĩnh, mở miệng: "Nếu chị ấy thật sự làm ra chuyện như vậy, vì tính chất công bằng của cả lớp, tôi nhất định sẽ..."
Cô ta còn chưa nói hết, dưới phòng học bỗng có người đá bàn.
Tiếng chân bước trên mặt đất phát ra mấy tiếng "xoẹt xoẹt", cả lớp ồn ào chợt im bặt.
"——Câm miệng."
Trong nháy mắt, mọi người trong lớp đều nhìn sang——
Sắc mặt Sở Thu Thu rất khó coi, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Lục Chẩn, cô ta mới nhận ra chân mình ấy vậy mà lại đang run lẩy bẩy.
Lục Chẩn mở miệng, từng câu từng chữ rất rõ ràng: "Cậu ấy ở phòng thi cuối cùng, đằng trước không có ai, đằng sau là tôi, hai bên trái phải cũng chỉ có 200 điểm."
Môi thiếu niên nhếch lên, mỉm cười châm biếm.
"Cậu ấy chép ai? Chép tôi à?"
Sắc mặt Sở Thu Thu xanh trắng lẫn lộn.
Không ai trong lớp quốc tế dám nói thêm một câu nào nữa.
Mà lúc này, trong phòng học lớp 5 cũng công khai xếp hạng.
Người đứng đầu trên bảng xếp hạng cả khối, Sở Ân, tổng 713 điểm.
Toán, tiếng Anh đều đạt điểm tối đa, tổng bốn môn còn lại là 37 điểm, hơn người đứng thứ 2 tận 23 điểm.
Mọi lời giải thích dư thừa đều không cần nữa.
Ai có thể chép đến đứng đầu khối được chứ?
Cô chép ai?
Sở Ân nhìn xếp hạng, nghe âm thanh nhắc nhở tươi đẹp của hệ thống trong đầu:
"Ting—— Nhiệm vụ top 1 cả khối hoàn thành! Chúc mừng kí chủ nhận được quyền hạn [sửa đổi một câu], và phần thưởng đạo cụ đặc biệt [thẻ thay thế]~"
—— Cảm ơn, cô đã cái nư lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT