“Làm cách nào căn hầm kia bị phát hiện?” An Sinh hỏi.

Huyết Mộ đáp. “Trước khi cứu bọn nhóc ngươi, chúng ta đã dùng đá thu hình, sau lại cho người đưa đá này đến Thành chủ. Chuyện này cũng được đưa ra ánh sáng.”

Nói đoạn, Huyết Mộ không khỏi cảm thấy tức giận. “Nhưng cũng chính vì vậy, Vương Dã có cơ hội chạy thoát.”

Linh Nhạc tò mò. “Nếu giả thiết, người đưa tin bị phát hiện. vậy không phải chúng ta bị bại lộ? Địch trong tối, ta ngoài sáng không phải rất nguy hiểm hay sao?”

Huyết Mộ nhìn Linh Nhạc.

“Đúng, vì dù gì có giấu cũng không giấu được người của Vương Dã. Hắn chắc chắn sẽ quay lại báo thù.”

Nói xong, Huyết Mộ cũng đánh giá lại hai đứa nhỏ trước mắt. Rõ ràng tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ lại trưởng thành hơn nhiều.

An Sinh cùng Linh Nhạc cũng không phải là cùng huyết thống, nhưng ánh mắt kia chỉ cần nhìn đối phương liền có thể tâm ý tương thông. Thật là kỳ lạ.

Hắn im lặng đợi hai người trao đổi, một lúc sau mới nghe tiếng An Sinh. “Chúng ta đã hiểu rồi, vậy việc thứ hai là gì?”

Huyết Mộ tiếp lời. “Chuyện này cũng không có gì quan trọng, chỉ là kỳ tuyển chọn Thánh Tử đã kết thúc. Không biết hai đứa là Hồn lực gì? Từng có ý định tham gia?”

Linh Nhạc cùng An Sinh nghe vậy, nhất thời không hiểu gì. Linh Nhạc cũng buông một câu.

“Ngài nói vậy là có ý gì? Bọn ta không có Thánh lực ánh sáng.”

Huyết Mộ kiên nhẫn mà giải thích.

“Không phải chỉ cần Thánh lực là có thể vào, Thánh điện cũng mở rộng đào tạo những học viên có Hồn lực khác. Chỉ là không được nêu cao hay có danh phận cao quý như các Thánh tử. Bọn họ sẽ được chọn là người bảo hộ cho Thánh Tử gọi là Hồn Vệ.”

Nghe đến đây cả hai mới đồng thời ồ một tiếng, hóa ra còn có chuyện như vậy.

Linh Nhạc khẳng định. “Bọn ta không thích Thánh điện.” An Sinh cũng phụ họa gật đầu theo cô.

Nghe được đáp án này, Huyết Mộ hài lòng gật đầu. Bản thân hắn cũng không thích cái Thánh điện gì đó. “Vậy sau này các ngươi có dự định gì?”

Linh Nhạc cùng An Sinh bị hỏi vậy cũng nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Mục đích của họ ban đầu là kiếm tiền, chọn học viện tốt mà theo học.

Nhưng vì chuyện ngoài ý muốn mà đã lỡ mất ba tháng. Thấy cả hai khó xử, Huyết Mộ lên đề nghị. “Mặc dù không biết nhóc con ngươi có quan hệ gì với người ta quen hay không. Tuy nhiên lần gặp mặt này cũng xem như là duyên phận.”

Nói đoạn, Huyết Mộ hướng hai người cười hỏi. “Nếu được, hai nhóc có thể ở lại gia tộc của ta cho đến năm mười tuổi. Đủ mười tuổi, các ngươi muốn đi đâu liền có thể đi.”

Huyết Mộ nhìn biểu cảm của An Sinh và Linh Nhạc tiếp tục nói. “Hoặc ngay bây giờ ta sẽ cho hai đứa kinh phí, cũng giới thiệu cho hai đứa đến học viện tốt. Chọn đi.”

An Sinh nghe điều kiện, sau âm thầm cân nhắc. Nếu bọn họ chọn ở lại đây hay đi thì cũng đã nợ người trước mắt một khoản lớn.

Cả hắn và Linh Nhạc đều có điểm chung là không muốn mang nợ người khác, lại ngay trong tình thế lúc này không biết nên làm gì cho phải. An Sinh nhìn Huyết Mộ.

“Mong ngài cho bọn ta một ngày suy nghĩ.”

Huyết Mộ nhìn vào hai đứa trẻ trước mắt, sau cũng gật đầu rồi đi ra ngoài.

Khi căn phòng không còn người nữa, Linh Nhạc cùng An Sinh đều lộ vẻ mệt mỏi.

Nhìn nhìn trần khung giường, cả căn phòng bài trí xa hoa, lại đồ vật gì cũng có. Chăn đệm là loại thượng hạng do một loại tằm nhả tơ vàng mà làm ra, thích hợp dùng cho mọi loại thời tiết.

Lúc này, đồ ăn bên ngoài cũng được mang lên. Cả hai người ngồi vào bàn cũng bị một mâm mùi tiền đập vào mặt. Cá Tuyết Ly, gà Hỏa Diệm, tôm Ôn Lạc, thịt Dị thú cấp sáu, Dược Sâm Sinh...

Chỉ nhìn vào món ăn thôi đã có thể thấy độ giàu của người này. Thật không hiểu nếu nhận nhầm người thì Huyết Mộ lỗ một vố lớn rồi.

Linh Nhạc không khách khí nữa mà ăn thực nhiệt tình. An Sinh nhìn cô vui vẻ, tâm tình cũng thoải mái hơn ngồi vào cùng ăn. Cũng lâu rồi hai người bọn họ mới ăn được bữa ngon như thế này.

Giải quyết xong bữa ăn, Linh Nhạc cùng An Sinh cùng đi ra bên ngoài tiêu thực. Khu họ ở là một khu gần chính điện nơi chủ nhân của Gia tộc nghỉ ngơi.

Có thể thấy là hai người được đãi ngộ rất tốt. Hạ nhân xung quanh thấy họ cũng cung kính cúi người chào, gọi họ tiểu chủ tử.

Linh Nhạc thắc mắc sau lại bắt một người lại hỏi mới biết danh xưng này do Huyết Mộ yêu cầu, nhất thời cũng không biết nói gì.

Linh Nhạc hơi nhăn nhó mặt. “Cậu nói xem, tại sao lại xem trọng chúng ta vậy. Chỉ vì cậu có chút giống người quen của ông ấy thì cũng không đáng.”

An Sinh không nói gì chỉ lắc đầu tỏ vẻ cậu cũng không biết. Hai người lại đi thêm vài vòng, nhưng vì phủ quá rộng cả hai liền bị lạc. Hậu quả là không nhớ đường về phòng chính.

Linh Nhạc nghĩ nghĩ liền định tìm hạ nhân chỉ đường, đúng lúc này một tiếng hô vang lên. An Sinh cùng Linh Nhạc thấy lạ liền tiến hướng có tiếng mà đi.

Không xa lắm, Linh Nhạc cùng An Sinh tiến đến một khu luyện tập. Bên trong có sàn đấu lớn nhỏ, cũng có nhiều người tập trung lại đây luận bàn với nhau.

Trên bục cao nhất còn có một vị tỷ tỷ khá xinh đẹp, thi thoảng còn cười cười nói nói với một thiếu niên tóc đỏ, mắt đỏ bên cạnh. Nhìn thấy người này, cả Linh Nhạc và An Sinh đều nghĩ ngay đến Huyết Mộ.

Linh Nhạc cùng An Sinh đang mơ hồ trong suy nghĩ, bỗng một sức nóng cùng dao động hồn lực mạnh lao về phía hai người.

Hai người nhanh nhẹn tránh thoát, cả hai đồng thời nhìn về một phía. Kẻ giương cung vẫn đang đứng đó, mắt sắc lạnh nhìn về phía hai người.

Cả khu tập cũng vì một biến cố này mà đồng thời dừng lại, tất cả nhìn ra hướng ngoại môn mà tò mò.

An Sinh nhìn ba đạo mũi tên đang bốc cháy một mảng ở dưới thì không khỏi cảm thán. Người này bắn cung nhưng không phát ra tiếng, nếu không phải bọn họ cũng tiến vào cấp độ nhất định, ba đạo mũi tên kia chắc chắn không tránh được.

Đặng Viêm có chút bất ngờ, không nghĩ đến còn có kẻ tránh được đường cung của hắn. Linh Nhạc nhìn Đặng Viêm, lạnh giọng. “Chào đón như vậy không tốt đâu.”

Đặng Viêm chưa lên tiếng, một kẻ khác đã hét lớn. “Kẻ nào dám gây rối khu luyện?” Linh Nhạc đáp lại giọng không mấy vui vẻ. “Bọn ta chỉ đi ngang qua.”

Kẻ kia cười khinh nói. “Đi ngang qua cũng không có đứng đến một khắc như vậy.”

An Sinh nhìn Đặng Viêm. “Vậy cũng không phải chỉ đi ngang qua liền đòi chém giết người khác.” Kẻ kia tức giận định nói gì nhưng Đặng Viêm giơ tay lên, ý chỉ hắn im lặng.

Thiếu niên tóc đỏ nhẹ nhàng nhảy xuống bậc rồi phi nhanh đến chỗ An Sinh cùng Linh Nhạc. An Sinh thấy không ổn liền nhanh nhẹn tiến lên phía trước chặn lại cú đánh. Hồn lực xung đột xung quanh cũng vì thế mà dao động lớn.

Đặng viêm thấy An Sinh đỡ được đòn đánh lại được một phen ngạc nhiên. Đoạn như thờ ơ nhìn chằm chằm An Sinh và Linh Nhạc. “Hai người các ngươi là người Gia chủ đem về?”

Linh Nhạc cùng An Sinh không đáp lại, Đặng viêm cũng không thực sự cần nghe câu trả lời, hắn hứng thú đề nghị. “Vậy được, vào đây cùng ta luận bàn.”

An Sinh cùng Linh Nhạc đồng thanh từ chối. Đặng Viêm có chút tự mãn, không nghĩ đến lại bị từ chối nhất thời ngơ người mất một lúc. Chưa đợi Đặng Viêm đáp lại, vị tỷ tỷ xinh đẹp kia đã bước tới.

Cô ta nhìn Linh Nhạc cùng An Sinh, khuôn mặt tươi cười chào đón.

“Hai vị tiểu hữa, ta thay mặt thiếu chủ Đặng Viêm tạ lỗi về việc vừa rồi.” Nói đoạn, cô ta hơi cúi đầu tỏ lòng thành tâm.

“Ở đây cũng là đấu trường, mọi người đều cùng nhau luận bàn. Ta thấy hai vị cũng có hứng thú, chi bằng cùng luận bàn vài chiêu cho chúng ta mở mang tầm mắt.”

An Sinh nhìn cô ta không nói. Đây là làm vẻ cho ai xem, nếu không phải lời nói. Hắn còn tin người trước mắt là một dạng đơn thuần.

Linh Nhạc nhìn An Sinh. Thấy cậu gật đầu, cô cũng không e dè, tự tin bước lên sàn đấu.

An Sinh nhìn Đặng Viêm làm thủ thế mời, Đặng Viêm gật đầu với cậu.

Cả đám xung quanh nghe thấy, đầu tiên là yên tĩnh sau đó bỗng chốc cả khu đấu đều vang lên tiếng cười lớn.

“Bọn này có bị ngu không vậy, gan cũng thật lớn.”

“Đúng là trẻ con, bọn chúng ỷ vào sự may mắn mà dám thách đấu thiếu chủ.”

“Cái cơ thể nhỏ bé kia thì làm được gì?”

Từng lời từng lời khinh miệt nói đến to và rõ ràng. Thính lực hai người còn yếu nhưng không có nghĩa là không nghe rõ.

An Sinh và Linh Nhạc cũng không quan tâm, hai người im lặng bước lên sàn đấu. Họa lão sư nhìn Đặng Viêm một bước nhảy lên sàn đấu cũng khinh thường An Sinh và Linh Nhạc.

Bà ta thích nhất là thiên tài, có vậy mới xứng đáng với danh hiệu lão sư của bà ta. Lại nói, những người không có năng lực, bà ta cũng không để vào mắt.

Để bà ta phải dạy dỗ bọn phế vật đó thà giết bà ta đi còn hơn. Thật cực cười, vậy mà bọn nhóc này cũng không biết điều. Lát nữa bọn nó thua, chính bà sẽ ra tay xử phạt.

An Sinh cùng Linh Nhạc đứng trên sàn đấu, Hồn lực bắt đầu vận chuyển chuẩn bị vào trận. Đặng Viêm bấy giờ mới làm theo quy tắc sàn đấu, thủ thế hơi cúi chào.

“Đặng Viêm. Gia tộc Đặng.”

“Linh Nhạc.”

“An Sinh. Không có gia tộc.”

Những người xem xung quanh cũng bắt đầu cười thầm khinh miệt.

Chào đối thủ xong, hai bên cũng xuất Hồn dạng. Đặng Viêm cầm chiếc cung bạc nhìn nhìn đám An Sinh. Không thua kém, chiết phiến nghe lệnh xoay một vòng rồi mới về tay chủ nhân. Linh Nhạc vẫn như cũ đứng im mà không biểu hiện gì.

Người vây xem thấy Hồn cụ của An Sinh cũng cười lớn.

“Vậy mà chỉ là một chiếc quạt?”

“Buồn cười, hồn cụ cũng yếu ớt y hệt chủ nhân của nó.”

“Gì kia? Không có Hồn dạng?”

“Đúng là không biết lượng sức.”

Dưới sàn đấu sôi nổi như vậy nhưng không khí trên sàn lại tỏa ra căng thẳng. Hai bên mới đầu chọi mắt sau đó rất nhanh đều lao về phía đối phương.

Hết chương 14: Chương sau có biến kìa:))))

Hắc Liên Hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play