Khoảng hời gian này, Dung Hoàn đều ngủ lại trong cung, hầu như tất cả thời gian cậu đều dùng để chăm sóc tiểu công chúa, Dung Hoàn ngoài việc không thể cho tiểu công chúa bú sữa ra thì tất cả mọi chuyện đều làm cực kỳ thuận tay, tuy vẫn kém mấy bà vú ma ma, nhưng so với mấy cung nữ không rành thế sự thì tốt hơn nhiều.

Giang Nguyễn thấy biểu tình bình tĩnh của cậu dạo gần đây, tuy rằng không cười đùa nhưng khi cậu nhìn tiểu công chúa thì sắc mặt rất ôn hoà, cậu như vậy khiến Giang Nguyễn thấy được chút ít tâm tình hợp với tuổi của cậu, không giống với ngày ấy ở Tướng phủ, nàng thấy Dung Hoàn cứ như một con rối gỗ máu lạnh không có linh hồn.

Ngày nào Dung Hoàn cũng xuất hiện trước mặt nàng, Giang Nguyễn có thể trông coi cậu bên người, trong lòng cũng an tâm hơn nhiều, nghĩ tới đây, nàng lại cảm thấy tiểu công chúa của mình đến thật đúng lúc, cứ như thể đặc biệt tới đây vì Dung Hoàn.

Hơn nữa đứa nhỏ này cũng rất ý lại vào Dung Hoàn, chỉ cần có Dung Hoàn ở bên cạnh, đứa nhỏ này sẽ ngủ đặc biệt an tĩnh, chỉ cần Dung Hoàn rời đi, là nàng bắt đầu làm ầm ĩ, đứa nhỏ này cùng Dung Hoàn đúng là có duyên.

"Nương nương đang nghĩ gì vậy?" Nguyệt Cốc thấy nàng ngẩn người ngồi trên giường, không khỏi hỏi.

Giang Nguyễn lắc đầu: "Không nghĩ gì cả." Chỉ là không biết tại sao bỗng nhiên lại nhớ tới những lời mà Nhị ca nói ngày ấy, hắn nói có một số việc là mệnh, đã được trời định, nếu tới ngày đó, hy vọng nàng chớ có luyến tiếc.

Ngày đó nàng không nghĩ nhiều về sau cũng không nhớ tới, cứ như vậy mà vứt ra sau đầu, chỉ là không biết tại sao, hôm nay trông thấy Dung Hoàn trân trọng dỗ dành đứa nhỏ như vậy, trong lòng lại nhớ tới những lời kia.

"Nương nương, tiểu công chúa sắp được 10 ngày rồi, mắt vẫn còn chưa mở, như vậy có chút không ổn." Nguyệt Cốc nhíu mày, trẻ con mới sinh chưa mở được mắt là chuyện bình thường, nhưng mà cũng sắp 10 ngày rồi, sao tiểu công chúa vẫn chưa mở mắt?

Giang Nguyễn cũng vẫn luôn lo lắng chuyện này, mấy ngày trước Hoa Diễm có tới xem qua, nói là không có chuyện gì, nhưng mà cũng lâu rồi, giờ vẫn chưa mở, thật sự có chút không ổn.

Bên này Giang Nguyễn đang cùng Nguyệt Cốc nói chuyện thì cửa điện bị mở ra, Kỳ Diệp mang theo Hoa Diễm đi vào: "Ngươi vào xem Trường Nhạc đi, sao con vẫn chưa mở mắt." Kỳ Diệp cũng đang vì chuyện này mà lo lắng.

Hoa Diễm đi tới mép giường nhỏ, nhìn Dung Hoàn: "Tiểu công tử kiên nhẫn thật đấy."

Hoa Diễm cúi người nhéo nhéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, lại không nhịn được túm túm lỗ tai nhỏ của nàng, vẻ mặt tươi cười, Dung Hoàn nhíu mày: "Hoa thúc, xem bệnh đi."

"Không xem bệnh đây thì gì? Tiểu công chúa của chúng ta được chăm sóc tốt quá, trắng trắng mềm mềm." Hoa Diễm nhẹ nhàng dùng ngón tay vạch mí mắt nàng ra, tiểu công chúa giơ tay đánh cái bép lên bàn tay hắn, Hoa Diễm cười ha hả: "Nhưng mà lười quá, đến mắt cũng lười mở này."

Lười mở mắt? Lười đến mức mắt cũng không thèm mở to à?

Dung Hoàn sờ sờ đầu nhỏ của nàng: "Thông minh quá."

Đế Hậu: "......"

"Ngươi chắc chắn?" Kỳ Diệp đứng phía sau Hoa Diễm, trong giọng nói mang theo chút hoài nghi.

"Ta là ai? Ta là thần y, sao ngươi lại hoài nghi bản thần y?" Hoa Diễm cao giọng nói.

Tiểu công chúa bị giật mình, rầm rì hai tiếng, Hoa Diễm vội khom lưng: "Ai nha nha, Hoa thúc làm ngươi sợ à, nào nào, để Hoa thúc ôm một cái." Hoa Diễm ôm hài tử lên, không nhịn được mà dùng mặt cọ cọ mấy cái lên khuôn mặt trắng nõn nho nhỏ kia, hài tử oà một tiếng khóc lên.

Lần này có lẽ là lần đầu tiên mà tiểu công chúa khóc đến tê tâm liệt phế như thế, nóc Mính Tụy cung sắp bị nàng khóc tới bay luôn rồi.

Mọi người ngẩn ra, Giang Nguyễn xuống giường đón lấy con, tiểu công chúa dựa vào lòng nàng, mặt nhỏ toàn là nước mắt, ủy khuất hừ hừ.

Dung Hoàn đau lòng, không nhịn được mà đẩy Hoa Diễm ra sau một bước: "Hoa thúc, sau này người cách xa nàng ra chút đi, người làm nàng sợ rồi."

Hoa Diễm ngẩn ra, nhảy dựng lên: "Bản thần y phong thần tuấn lãng, phong lưu tiêu sái, sao lại làm tiểu công chúa sợ được, tiểu công tử chớ nói linh tinh." Mặc dù dậm chân, nhưng Hoa Diễm vẫn ép âm thanh xuống nhỏ nhất, sợ lại doạ đến bé con.

Kỳ Diệp cười nhẹ, tâm tình rất tốt, hoá ra khuê nữ nhà hắn ít nhiều gì vẫn cho hắn chút mặt mũi, so với Hoa Diễm thì hắn vẫn tốt hơn nhiều.

Một nhà bốn người bọn họ trêu đùa hài tử hi hi ha ha, còn cái người doạ tiểu công chúa sợ thì hừ một tiếng đi ra khỏi Mính Tụy cung, tâm tình khó chịu.

Hoa Diễm dạo quanh một vòng, đi ngang qua đình hóng gió, nghe thấy hai cung nữ đang dọn dẹp bàn đá trong đó đang nhỏ giọng trò chuyện: "Ngươi nói xem, Trầm Cẩm tướng quân đã có phu nhân hay chưa?"

"Hình như là chưa có, nghe nói Tiên Hoàng vẫn luôn muốn tứ hôn cho ngài ấy, nhưng đều bị ngài ấy từ chối."

"Thật sao? Vì sao vậy?"

Cung nữ mặc y phục mày tím lắc đầu: "Không biết, lúc đó Nhị công chúa coi trọng Tướng quân, khóc lóc đòi phải gả cho ngài ấy, nhưng mà Tướng quân không chịu, không có biện pháp nào khác, cuối cùng công chúa gả cho Đại học sĩ, giờ đã sinh ba đứa rồi."

"Chẳng lẽ Tướng quân đã có nữ nhân mà mình thích rồi?"

"Không phải, không phải, các ngươi đều đoán sai cả rồi." Mình giọng nói xa lạ đột nhiên chen vào, hai cung nữ bị doạ hoảng sợ, xoay người thì thấy Hoa Diễm cười tủm tỉm nhìn hai người, trong mắt hắn mang theo sự hưng phấn không che giấu được.

Hai cung nữ vội quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy: "Là do chúng nô tỳ ăn nói lung tung, mong thần y chớ trách tội." Trong cung ai cũng biết, quan hệ của Bệ Hạ, Tướng quân cùng Hoa thần y rất tốt, giao tình của Tướng quân cùng thần y chắc chắn cũng sâu, nếu để Tướng quân cùng Bệ Hạ biết đến những lời hôm nay, mạng của hai nàng cũng không còn nữa.

Hoa Diễm đưa tay nâng hai người dậy, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế, vẫy tay: "Các ngươi đều nói sai hết rồi, có muốn biết vì sao tên Trầm Cẩm du thủ du thực(1) kia không thành hôn không?"

Hai cung nữ kia sợ tới mức chân run lên, nào dám nói muốn biết.

Hoa Diễm cứ như tìm được tri kỹ thất lạc bao năm, khuôn mặt cười đến nhắn nhúm lại: "Nào nào tới đây, để bản thần y nói cho các người biết vì sao cái tên du thủ du thực kia lại không thành hôn, đó là bởi vì, bởi vì..."

Hoa Diễm còn chưa nói ra đã tự mình cười ha hả trước, hắn vội che miệng lại, tay kia thì vỗ bàn điên cuồng, thanh âm rất lớn, như sợ ngươi khác không nghe thấy: "Đó là bởi vì hắn không lên được..." Giọng nói phát ra cứ như tiếng tan nát cõi lòng.

Hai cung nữ mặt mũi trắng bệch, biết được bí mật này liệu sau này bọn họ có bị diệt khẩu không?

Hoa Diễm không hề phát giác, lau đi nước mắt vì cười quá nhiều mà chảy ra, giọng nói bi thương: "Hắn hằng năm hành quân đánh giặc, bị thương là chuyện thường ngày, bị thương ở nơi đó cũng rất bình thường, lúc ấy bản thần y còn tự mình trị liệu cho hắn..."

Hoa Diễm thở dài, giọng điệu trở nên buồn bã: "Ài, nhưng không cứu được, đời này của hắn không thể thành thân rồi..."

Sau núi giả, Thái Hậu cùng Định Quốc Công phu nhân đang đứng đó, cả hai vẻ mặt khiếp sợ, khó trách, so với Kỳ Diệp thì Trầm Cẩm lớn hơn hai tuổi, nhưng vẫn chưa thành thân, hoá ra nguyên nhân là vì vậy.

Thái Hậu thở dài: "Trầm Cẩm vì Hoàng Nhi cũng thật tận tâm tận lực, ở trong lòng ai gia hắn cũng là con của ai gia, chỉ là không nghĩ tới hắn lại bị cái bệnh này, Hoa Diễm cũng không có cách nào trị được, vậy trên đời này sợ rằng không có ai có thể trị được."

Định Quốc Công phu nhân cũng có chút đồng tình: "Trầm tướng quân văn thao võ lược, đáng tiếc..."

Diệp Chu Dật đứng phía sau hai người, cậu thăm dò nhìn cái thân ảnh mặc y phục xanh đang chạy đi xa kia, cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái? Lời trong miệng cái tên lang băm này có thể tin được sao?

Thái Hậu cùng Định Quốc Công phu nhân đi về phía Mính Tụy cung, trên đường đi Thái Hậu vẫn còn cảm khái: "Chuyện này ta phải thương lượng với Hoàng Nhi đã, không thể để Trầm Cẩm ủy khuất được, bên cạnh hắn cũng phải có nữ tử chăm lo mới được, không thể để hắn cô đơn cả đời."

Định Quốc Công phu nhân gật đầu: "Chắc hẳn sẽ có nữ tử nào đó không ngại chuyện đó."

Khoé miệng Diệp Chu Dật giật giật, hình như cậu thấy được kết cục thảm hại của Hoa Diễm rồi.

Hôm nay Thái Hậu đi cùng Định Quốc Công phu nhân tới đây thăm Giang Nguyễn, từ sau khi sinh Trường Nhạc, Định Quốc Công phu nhân chưa tới gặp lần nào, bà ấy vẫn luôn mong ngóng.

Hai người đi vào ngồi một lúc lâu mới rời đi, sau khi ra khỏi, Định Quốc Công phu nhân cáo từ với Thái Hậu, Thái Hậu trở về Vân Tuyền cung, Định Quốc Công phu nhân đưa theo Diệp Chu Dật định rời cung, phía sau truyền đến tiếng gọi: "Định Quốc Công phu nhân xin dừng bước."

Định Quốc Công phu nhân xoay người, liền trông thấy Thôi công công người bên cạnh Hoàng Thượng đang đi tới, ông ta cung kính nói: "Phu nhân, Bệ Hạ mời ngài tới nhà Thủy Tạ (2) ngồi một lát."

Định Quốc Công phu nhân không biết Kỳ Diệp tìm bà vì chuyện gì, bà nâng bước đi theo Thôi công công tới nhà Thủy Tạ.

Trong nhà Thủy Tạ, Kỳ Diệp đã chờ bà ở đó, Định Quốc Công phu nhân hành lễ: "Không biết Hoàng Thượng có gì phân phó?"

Kỳ Diệp giơ tay: "Phu nhân mời ngồi, Trẫm có một số chuyện muốn hỏi phu nhân."

Định Quốc Công phu nhân cũng không ra vẻ, ngồi xuống đối diện Kỳ Diệp: "Hoàng Thượng mời nói."

"Mẫu hậu có nói với Trẫm, phu nhân đã từng mất một nữ nhi?" Kỳ Diệp đi thẳng vào vấn đề.

Định Quốc Công phu nhân đột nhiên run lên, đôi tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, bà không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này, ngẩn người thật lâu mới nói, bà nỗ lực giữ cho giọng nói mình được trấn tĩnh: "Đúng vậy." Có một số việc bà ấy không muốn nhắc tới, một khi nhắc tới lại đau lòng.

Diệp Chu Dật đứng ở bên cạnh, đỡ lấy vai mẫu thân mình, trấn an bà, mấy năm nay trong phủ không ai dám nhắc tới tỷ tỷ cậu, mỗi khi nhắc tới, mẫu thân sẽ lại bệnh nặng, trong phủ đã phái người tìm bao nhiêu năm nay, nhưng chưa một lần có tin tức, bọn họ vẫn luôn ôm hy vọng, chỉ cần Định Quốc Công phủ bọn họ còn tồn tại, nhất định phải tìm được người.

Kỳ Diệp cũng nhìn ra tinh thần của Định Quốc Công phu nhân không ổn, hắn hơi cúi đầu: "Đã khiến phu nhân thương tâm rồi, Trẫm thật sự xin lỗi, chỉ là khi đó nghe Mẫu hậu kể lại chuyện này, Trẫm muốn hỗ trợ tìm tiểu thư giúp Định Quốc Công phủ, Trẫm muốn biết nhiều hơn về việc mất tích ngày đó của tiểu thư, để phái người đi tìm kiếm."

"Thật vậy sao?" Định Quốc Công phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Diệp, trong đôi mắt kia có nước mắt cũng có sự mong chờ, tuy bọn họ tìm kiếm nhiều năm vẫn chưa có kết quả, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng bọn họ cũng không muốn từ bỏ, mấy năm nay Hoàng Thượng ở trong thiên hạ giao hữu rộng rãi, có lẽ sẽ có biện pháp.
_______
(1): Du thủ du thực: là người chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp
(2): hình ảnh nhà Thủy Tạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play