Hai người đầu tựa đầu thân mật lời qua tiếng lại một hồi lâu, Giang Nguyễn chợt nhớ tới hỏi hắn: "Sao hôm nay tướng công về sớm vậy?"

Kỳ Diệp nhìn nàng một lúc, chậm rãi nói: "Ta đã để Nguyệt Cốc nói với nàng rằng tối nay ta sẽ về bồi nàng dùng bữa tối, Nguyệt Cốc không nói với nàng..." Kỳ Diệp nhíu chặt mày lại: "Hay có nói nhưng mà nàng đã quên mất rồi?"

Giang Nguyễn ngẩn người, bởi vì Giang Tĩnh Liễu đến nàng rất vui, cho nên đúng là chuyện này nàng đã quên không còn một mảnh nào.

Kỳ Diệp nhìn sắc mặt nàng, lập tức biết mình đã đoán đúng tám chín phần, biểu cảm hắn có chút phức tạp, nàng dường như đã quen với việc hắn làm Hoàng Đế, không có hắn ở bên cạnh, nàng cũng vui vẻ quá rồi.

Giang Nguyễn nhận thấy hắn hình như lại bắt đầu giận dỗi, vội vàng ôm lấy cổ hắn: "Tướng công, chàng nghe ta nói, đều do con quá ầm ĩ..." Tuy rằng nàng không biết hắn dỗi cái gì, nhưng dỗ thì vẫn nên dỗ.

"Mới vừa rồi nàng còn nói nó rất ngoan..." Giọng nói Kỳ Diệp càng thêm mờ mịt.

Cách này không dùng được à? Giang Nguyễn ho khan.

"Nương tử đã dùng cơm tối chưa?" Kỳ Diệp hỏi.

"...Ăn rồi, lúc nãy ở chỗ Tĩnh Liễu, ta đói...con đói, cho nên ta đã ăn một chút..."

Giang Nguyễn thấy biểu cảm của hắn càng lúc càng khó coi, vội nói: "Nhưng mà ta nhớ tướng công, cho nên cũng không ăn được mấy miếng, ta nhớ phải về dùng bữa với tướng công."

"Đúng vậy." Giang Nguyễn chắc chắn gật đầu: "Ta nhớ là phải về dùng bữa tối cùng với tướng công." Giang Nguyễn nói, nhanh chóng đứng dậy, vỗ vỗ lại y phục, cao giọng nói: "Thôi công công, có thể truyền bữa tối rồi."

Thôi công công đứng ở góc cửa nghe nửa ngày trời thở dài nhẹ nhõm.

Trong ngực mất đi hơi ấm, Kỳ Diệp có chút hụt hẫng, từ sau khi hắn làm Hoàng Đế, hắn cảm thấy nàng không còn để ý hắn như trước đây nữa, trước đây trong mắt nàng chỉ có hắn, hiện giờ trong mắt nàng có rất nhiều người...Trước đây nàng rất để ý đến việc ăn uống của hắn, đặc biệt là khi mắt của hắn còn chưa khỏi, nàng coi hắn cứ như châu như bảo, giờ thì, đến cả việc cùng hắn ăn một bữa tối mà nàng cũng quên.

Trước khi ngủ, Kỳ Diệp ngồi trước bàn phê tấu chương, Giang Nguyễn ngồi bên cạnh thêu yếm cho hài tử, Kỳ Diệp thỉnh thoảng sẽ ngước mắt nhìn nàng, ngồi ở đây phê tấu chương quả nhiên tốt hơn ngồi ở Sùng Hoa Điện với Thôi Thuyền, tóm lại như này sẽ khiến hắn có cảm giác giống như khi còn ở cửa hàng son phấn, sau khi vào hoàng cung, nơi hắn hoài niệm nhất là cửa hàng son phấn, nơi đó tuy nhỏ, tuy cũ, nhưng lại khiến hắn quyến luyến.

Giang Nguyễn ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời, buông việc trong tay đứng lên đi ra ngoài, Kỳ Diệp lập tức nhìn qua: "Nàng đi đâu?"

Giang Nguyễn hơi đỏ mặt: "Ta...đi...tắm gội." Con càng lớn tháng, nàng tắm gội càng lúc càng không tiện, trước đó còn có thể miễn cưỡng tự mình tắm, nhưng mấy ngày nay ngồi xổm thôi cũng thấy khó khăn, cho nên nàng muốn tìm Li Nhi để cô nàng giúp nàng tắm gội.

Kỳ Diệp đứng dậy: "Ta giúp nàng, nàng có thai, không tiện."

"Không cần, không cần, không cần." Giang Nguyễn nói đến ba lần, mặt hoảng loạn, tuy rằng hai người đã từng làm chuyện thân mật nhất, con cũng có rồi, nhưng mà giúp nhau tắm thì chưa từng, chỉ có duy nhất một lần nàng giúp hắn tắm cách đây không lâu, với lại lúc đó người không mặc y phục là hắn.

Ở trước mặt hắn không tấc vải tắm giặt thì chưa từng có.

Kỳ Diệp nhíu mày: "Không cần ta giúp, nàng tính tìm ai?"

“Li Nhi...”

Kỳ Diệp đen mặt: “Không được.”

Giang Nguyễn: "......" Tắm rửa thôi mà, làm gì cầm phải phản ứng lớn thế.

Cuối cùng Giang Nguyễn cũng không thể thắng được Kỳ Diệp, nàng bị hắn ôm vào bồn tắm nước nóng phía sau tẩm điện, bồn tắm này ở phía trong Mính Tụy cung, cả một phòng lớn như hồ, sương khói lượn lờ, có những cánh hoa lúc ẩn lúc hiện, ngày đầu tiên nhập cung vào Mính Tụy cung Giang Nguyễn đã phát hiện ra chỗ này, nàng vẫn luôn muốn tới đây thử cảm giác tắm rửa, nhưng mà thân thể hiện giờ không cho phép, nàng không dám thử, sợ đi một mình thì sẽ ngã, lần này Kỳ Diệp mang nàng tới đây, nàng thấy khá là phấn khích, vào đó ngâm mình chắc chắn rất thoải mái.

Cái bồn tắm nước nóng này, ngay ngày đầu tiên Kỳ Diệp tới đây cũng đã phát hiện, suy nghĩ của hắn cùng Giang Nguyễn giống nhau, chỉ là điều hắn muốn so với Giang Nguyễn thì... Phức tạp hơn nhiều.

Sau khi thấy cái bồn tắm nước nóng này hắn đã tới hỏi Hoa Diễm, Hoa Diễm nói thai phụ có thể ngâm một lát, nhưng không thể ngâm quá lâu, độ ấm cũng không được quá cao, nhiệt độ của bồn tắm này cũng không quá cao, chỉ cao hơn nước tắm bình thường một chút thôi.

Hai người ngâm mình trong nước nóng, cơ thể được thư giãn, Kỳ Diệp một tay ôm Giang Nguyễn, một tay sờ soạng làn da mịn màng của nàng.

Giang Nguyễn đè tay hắn lại, hơi thở dốc: "...Tiên sinh, chàng làm gì vậy?" Nàng có thai cho nên thân thể mẫn cảm, không chịu nổi việc hắn lơ đãng vỗ về chơi đùa.

Kỳ Diệp cảm nhận sự mềm mại trong tay, cảm khái: "Khó trách nàng lại tên A Nguyễn, thân thể nàng thật sự rất mềm(1)..." Thân thể nam nhân cùng nữ nhân đúng là khác nhau quá.
(1): 阮 trong A Nguyễn cùng 软trong mềm mại có phát âm giống nhau.

Giang Nguyễn đỏ bừng mặt, sao tiên sinh nhà nàng lại nói như vậy, càng ngày càng không đoàng hoàng.

Giang Nguyễn muốn đẩy hắn ra, Kỳ Diệp sao có thể theo ý nàng, hắn nói bên tai nàng: "Nàng mang thai, cẩn thận không ngã."

Đến lúc này, Kỳ Diệp mới bắt đầu hối hận, cái gì gọi là làm bậy thì không thể sống, nàng có thai, hắn không thể thật sự đè nàng ra làm như vậy trong bể tắm nước nóng được, chỉ có thể nhìn không thể ăn, hắn suy nghĩ lâu như vậy nhưng mà chỉ có thể là phù dung sớm nở tối tàn, cảnh đẹp ở đây, nhưng không ngửi được mùi hương.
*
Sáng sớm hôm sau, khi Giang Nguyễn thức dậy, Kỳ Diệp lại lên thượng triều sớm, Giang Nguyễn cảm thấy áy náy với Kỳ Diệp, sau khi có thai, nàng đúng là đã bỏ bê hắn.

Giang Nguyễn ngồi dậy, ngẩn người, trên màn lụa treo một mảnh giấy, trên đó viết: "Buổi tối vi phu sẽ trở về dùng bữa cùng với phu nhân, phu nhân chớ có quên."

Giang Nguyễn: “......”

Giang Nguyễn xuống giường, cung nữ bưng thau đồng tới, trên thau đồng cũng có một mảnh giấy: "Buổi tối vi phu sẽ trở về dùng bữa cùng với phu nhân, phu nhân chớ có quên."

Giang Nguyễn ngồi trước bàn bắt đầu trang điểm, trên gương đồng dán một mảnh giấy: "Buổi tối vi phu..."

Giang Nguyễn quay đầu, trên chiếc bình cắm hồng mai có một tờ giấy: "Buổi tối vi phu..."

Giang Nguyễn ngoái đầu nhìn lại, trên song cửa sổ có một tờ giấy: "Vi phu..."

Vi phu...

Vi phu...

Vi phu...

Giang Nguyễn cong khoé miệng cười mỉm, Nguyệt Cốc cũng không nhịn được mà khẽ cười: "Bệ Hạ sợ nương nương quên việc dùng bữa với ngài ấy cho nên trước khi đi đã viết mấy tờ giấy này, ngài còn tự mình dán..."

Người ta thường nói bề ngoài nam nhân dù có cao lớn dũng mãnh như thế nào thì nội tâm cũng chỉ là đứa trẻ, Giang Nguyễn nghĩ, trong lòng tiên sinh nhà nàng hẳn là đang có một đứa trẻ rồi, hài tử trong bụng nàng còn chưa sinh ra, hài tử của hắn đã rục rịch chui ra rồi...

"Đúng rồi, nương nương, phế Thái Tử phi tới thỉnh an nương nương, đã quỳ ở ngoài điện từ sớm rồi ạ." Nguyệt Cốc như đột nhiên nhớ tới nói.

"Phế Thái Tử phi?" Giang Nguyễn nhíu mày: "Giang Tĩnh Nhàn?" Phế Thái Tử bị giam bên trong phủ Thái Tử, không được ra khỏi cung, phế Thái Tử phi sao có thể muốn tiến cung là có thể tiến cung được?

Nguyệt Cốc nhìn ra nghi vấn trong lòng nàng, bèn giải thích: "Bệ Hạ nói, người ta làm Hoàng Hậu, mỗi buổi sáng đều có các phi tần tới thỉnh an, nhưng mà trong cung chúng ta không có phi tần nào, Bệ Hạ sợ nương nương..." Nguyệt Cốc dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Bệ Hạ sợ nương nương buồn chán, cho nên ngài nói để phế Thái Tử phi mỗi ngày tới đây thỉnh an nương nương."

Giang Nguyễn cảm thấy kỳ lạ, có lẽ là do ở cùng với Kỳ Diệp lâu rồi, biết rõ tính tình của hắn, cho nên nàng cảm thấy Nguyệt Cốc vẫn còn lời giấu giếm: "Cô cô, nguyên văn lời của Bệ Hạ là gì?"

Nguyệt Cốc thấy hơi xấu hổ, lại không dám giấu giếm, đem nguyên văn lời Kỳ Diệp nói, nói lại không sót một chữ: "Bệ Hạ nó, không có phi tần nào tới thỉnh an, ngài sợ nương nương sẽ không cảm nhận được thú vui khi làm Hoàng Hậu, cho nên để phế Thái Tử phi đến đây thỉnh an người, nương nương có thể... Nương nương muốn làm gì thì làm..."

Muốn làm gì thì làm? Giang Nguyễn cảm thấy kiến thức của mình hạn hẹp, không có cách nào hiểu được ý của năm chữ này, chẳng lẽ nàng nên học theo Hoàng Thượng, một lời không hợp thì chén đầu Lễ Bộ thượng thư, nhìn không thuận mắt thì nhốt Thừa tướng vào đại lao sao?

Li Nhi đứng ở bên cạnh, đột nhiên vỗ đầu một cái, lấy từ trong ngực ra hai quyển sách đưa cho Giang Nguyễn: "Đúng rồi nương nương, sáng nay trước khi Bệ Hạ đi có đưa cho em hai thoại bản, Bệ Hạ nói nếu nương nương có gì không hiểu thì có thể học hỏi trong này, bên trong có dạy người cách làm Hoàng Hậu."

Thoại bản? Giang Nguyễn càng thêm khó hiểu, còn có cả chuyện này sao? Trong sách có dạy cả cách làm Hoàng Hậu? Mấy thứ sách bút này, trước mặt người một bụng chữ như tiên sinh nhà nàng thì nàng đúng là không có học thức.

Giang Nguyễn nhận thoại bản kia, bìa sách ố vàng, có vẻ đã rất nhiều năm rồi, trên mặt có thể nhìn thấy bốn chữ mờ mờ 'Hoàng Gia Bí Văn', Giang Nguyễn tò mò mở ra, còn chưa kịp xem, Nguyệt Cốc đã dậm chân nôn nóng nói: "Sao Hoàng Thượng có thể để cho nương nương xem mấy thứ này được chứ."

Giang Nguyễn tò mò, giơ quyển sách trong tay: "Cô cô biết đây là gì sao?"

"Mười mấy năm trước, khi Thái Hậu còn chưa bị đày vào lãnh cung, ngài ấy có mua một ít thoại bản bên ngoài vào cung, để cho các phi tần cùng nhau xem, phần lớn là những chuyện xưa về tình tình ái ai, Tiên Hoàng cảm thấy không ảnh hưởng gì đến toàn cục cho nên cũng không quản ngài ấy."

"Sau đó sách này cứ thế mà truyền vào trong cung, trong sách này chủ yếu viết về một nha đầu bán đồ ăn ở đầu đường vào cung làm cung nữ sau đó được lên làm Hoàng Hậu, cung nữ kia tâm cơ thâm sâu, nịnh nọt các kiểu với Hoàng Thượng, sau khi lên làm Hoàng Hậu, bốn phương tám hướng làm hại phi tần của Hoàng Đế, sau này còn hủy dung, đánh gãy chân, hạ độc mấy nữ tử có ý định tiếp cận Hoàng Thượng, sau khi Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thấy sách này, nổi trận lôi đình, Tiên Hoàng cũng tức giận, muốn truy nã người viết sách này, nhưng mà thiên hạ rộng lớn, ai biết đây là ai viết, cuối cùng vẫn không bắt được, không thể giải quyết, nhưng sau đó sách này trở thành sách cấm, thiêu hủy tất cả, không được lưu truyền."

"Trong tay Bệ Hạ sao lại có mấy quyển sách này, lại còn đưa cho Hoàng Hậu nương nương xem nữa." Nguyệt Cốc thật sự không thể hiểu được.

Giang Nguyễn cầm bản thoại kia trong tay, nàng thấy mình như đang cầm một cục than đỏ nóng đến phỏng tay, trong giây lát ấy, nàng hiểu được ý tưởng kinh hãi của tiên sinh nhà nàng...
_______
Editor: Con tui thành niên rồi bà con ạ, đi được nửa chặng đường rồi đó. Tui xin nghỉ tuần nhé hihi, tui mới hết tuần ôn thi, tuần này thi nên xin phép nghỉ nhé ông bà😘, chủ nhật gặp lại❤️

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play