Trăng lên đầu cành liễu, bóng đêm như nước, trong cung lâm vào cảnh yên tĩnh.

Hoàng Đế ngồi trước án thư, mày nhíu lại, suy nghĩ về chuyện gì đó.

Thôi Thuyền bưng lên cho ông ta một chén trà nóng, nhẹ nhàng nói: "Hoàng Thượng, đêm đã khuya, nghỉ ngơi thôi ạ."

"Bên Vân Tuyền cung thế nào rồi?"

"Tiểu Hạ Tử vừa tới bẩm báo, nói rằng Li phi nương nương cảm xúc quá kích động, ăn không vào, thân thể mệt mỏi, Tam hoàng tử vẫn luôn bồi bên cạnh, hiện giờ Li phi nương nương đã ngủ rồi ạ."

"Tam hoàng tử? Ngươi gọi hắn là Tam hoàng tử?" Hoàng Đế nhìn qua Thôi Thuyền: "Ngươi cảm thấy hắn đúng là Thiên Kỳ sao?"

Thôi Thuyền cuống quýt quỳ xuống: "Hoàng Thượng thứ tội, nô tài lỡ lời."

Hoàng Đế tức giận: "Chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, ngươi sợ hãi như vậy làm gì? Nơi này không có người khác, có nói gì thì Trẫm cũng không trách phạt ngươi."

Thôi Thuyền lau đi tầng mồ hôi trên trán, thở dài một hơi: "Nô tài chỉ là cảm thấy trong lòng Hoàng Thượng đã nhận định vị Kỳ công tử này rồi, cho nên mới cả gan gọi một tiếng Tam hoàng tử."

Hoàng Đế xua tay cho hắn đứng lên: "Mặt mũi của hắn có mấy phần giống với Li phi, nhìn kỹ thì cũng nhìn ra được hình bóng thời thiếu niên, Trẫm không nghi ngờ thân phận của hắn, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì ạ?" Thôi Thuyền lặng lẽ quan sát biểu tình của Hoàng Đế, trên gương mặt đó tựa buồn rầu tựa hoài nghi.

"Chỉ là, biểu hiện hôm nay của Kỳ nhi cho thấy hắn biết rõ thân phận của mình, nhưng vì sao nhiều năm như vậy mà hắn không tới tìm Trẫm? Lần này Li phi vừa mới ra khỏi lãnh cung thì hắn lại xuất hiện? Còn nữa, chuyện hôm nay hắn tự tiện xông vào phủ Lộ Quốc Công, tuy rằng có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng mà quả thực hắn cùng với tên Ngự sử tuần thành kia có quan hệ không đơn giản, hắn đã rời khỏi triều đình nhiều năm như vậy, sao lại có quan hệ với mệnh quan triều đình?"

Thôi Thuyền che miệng cười.

"Ngươi cười cái gì? Điều Trẫm nói có gì đáng cười sao?" Hoàng Đế không hề tức giận, Thôi Thuyền đã ở bên cạnh ông ta hai mươi mấy năm, làm Hoàng Đế đứng ở trên cao, có quá ít người có thể hiểu ông ta, có một vài lời ông ta chỉ có thể nói với một mình Thôi Thuyền.

"Nô tài thấy Hoàng Thượng đã suy nghĩ nhiều rồi, có câu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã thông, nô tài là người ngoại cuộc, lại cảm thấy mọi chuyện thật sự rất đơn giản?"

"Đơn giản như thế nào?" Hoàng Đế khó hiểu nhìn hắn.

Thôi Thuyền hơi khom lưng, chậm rãi nói: "Hoàng Thượng chắc ngài còn nhớ, giữa sự việc hỗn loạn năm đó, Li phi nương nương thần trí không rõ ràng đưa Tam hoàng tử rời khỏi cung, sau khi trở về thì nương nương lập tức bị đày vào lãnh cung, nếu đổi lại là ngài, liệu ngài có muốn quay lại hoàng cung không?"

Hoàng Đế nhíu mày không trả lời.

Thôi Thuyền lén nhìn sắc mặt ông ta, lại nói tiếp: "Đến khi Tam hoàng tử trưởng thành rồi, muốn hồi cung, nhưng mà thân phận lúc đó của Tam hoàng tử là gì? Chẳng qua chỉ là một thứ dân áo vải bình thường, trong lòng con mang theo hiểu lầm mười mấy năm, cảm thấy trong cung có người muốn hại chết hắn, lúc đó sao hắn dám cầm miếng ngọc bội bé nhỏ mà đi tới hoàng cung? Chỉ sợ là vừa mới tới được cửa cung thì đã bị thị vệ đuổi đi rồi, tồi tệ hơn nữa đó là mang trên mình tội mạo danh Hoàng Tử, tội này là tội chém đầu, cho nên bất luận là hắn có nhớ Phụ Hoàng Mẫu phi của mình như thế nào thì cũng không dám mạo hiểm."

"Vậy..."

"Nô tài biết Hoàng Thượng muốn hỏi chuyện của Ngự sử tuần thành, theo như những gì nô tài nghĩ, chuyện Li phi nương nương ra khỏi lãnh cung, khắp thiên hạ này ai ai cũng đã biết rồi, Tam hoàng tử tất nhiên cũng sẽ biết, Hoàng Thượng ban ân điển cho nương nương, Tam hoàng tử tất nhiên tự hiểu được, cho nên lúc này mới muốn tiến cung gặp Hoàng Thượng cùng nương nương, nhưng chẳng có cửa để vào, vậy nên hắn phải làm gì đây?"

Hoàng Đế trừng mắt nhìn hắn: "Làm như thế nào?"

Thôi Thuyền lại cười: "Nếu là nô tài, tất nhiên nô tài sẽ tìm cách vào cung, biện pháp đơn giản nhất đó là hối lộ quan viên, quan hàm không cần quá cao, chỉ cần có thể giúp hắn mang miếng ngọc bội này tới trước mặt Hoàng Thượng là được, Hoàng Thượng nhìn thấy ngọc bội, tất nhiên sẽ không giống như mấy thị vệ chưa hiểu sự đời kia, đuổi Tam hoàng tử đi, cho nên sự việc chỉ đơn giản như vậy mà thôi, Ngự sử tuần thành này hẳn là muốn kiếm chút bạc, lại còn nghĩ như thế có thể lập được công trước mặt Hoàng Thượng, hắn sao lại không muốn làm?"

Hoàng Đế nghe xong, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nhíu mày lại, vẫn suy tư: "Ngươi nghĩ mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy sao, thế tại sao hắn không tới tìm Định Quốc Công?"

"Tìm Định Quốc Công?" Thôi Thuyền nhíu mày: "Nô tài cảm thấy nếu như tới tìm Định Quốc Công thì mọi việc lại càng thêm phức tạp."

Hoàng Đế nhìn hắn, hừ một tiếng: "Người đúng là rất thông minh." Đúng vậy, nếu như trước khi Định Quốc Công được ông ta phái đi tìm Tam hoàng tử lại cầm theo một miếng ngọc bội tới nói rằng đã tìm được Tam hoàng tử vậy thì thật sự là có mấy phần kỳ lạ.

Chỉ là, rốt cuộc là đơn giản hay là phức tạp? Ông ta cảm thấy vẫn không thể lơ là. (Truyện được đăng tại w@ttp@d @xzaaaaai)

Thôi Thuyền lại cung kính nói: "Nô tài ở trong cung đã lâu, đương nhiên không suy nghĩ được sâu xa như bệ hạ, chỉ biết dùng cách đơn giản nhất để hiểu vấn đề, bệ hạ không cần phải để ý tới mấy lời này của nô tài, nô tài không có hài tử, không thể hiểu được loại tình cảm phụ tử thâm tình như bệ hạ, bệ hạ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra Tam hoàng tử, thứ cho nô tài nói thật, đến bây giờ nô tài vẫn chưa nhìn ra."

Hoàng Đế nghe được lời này, không khỏi cười nhạo một tiếng: "Ngươi đó nha, khi đó Kỳ nhi đã mười mấy tuổi rồi, mặt mày cũng đã nảy nở, bây giờ nào có khác khi xưa là mấy."

"Đúng vậy, đúng vậy, là nô tài không có mắt nhìn."

Lời của Thôi Thuyền đã chọc cười Hoàng Đế: "Vậy hiện tại như thế nào rồi, Tam hoàng tử ngủ lại Vân Tuyền cung?"

"Không phải ạ" Thôi Thuyền hơi nghi hoặc nói: "Nghe Tiểu Hạ Tử nói, Li phi nương nương vui vẻ cả tối, giờ thân thể mệt mỏi, Tam hoàng tử sau khi bồi nương nương ngủ thì liền rời khỏi Vân Tuyền cung, vẫn luôn đứng bên hồ sen ở Ngự Hoa Viên."

"Hồ sen ở Ngự Hoa Viên?" Hoàng Đế lẩm bẩm tự nói.

"Đúng vậy, chính là hồ sen ở Ngự Hoa Viên."

Hoàng Đế suy tư một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy: "Trẫm đi xem thử, các ngươi không cần đi theo."

Mắt thấy Hoàng Đế ra khỏi Thiên điện, Thôi Thuyền ngồi xuống thở một hơi nhẹ nhõm thật dài, hắn cảm thấy sau lưng mình ướt sũng mồ hôi lạnh.

Hoàng Đế đi dọc theo đường lát sỏi đá đến Ngự Hoa Viên, từ xa ông ta đã nhìn thấy bên hồ sen có một bóng dáng cao lớn đang đứng dưới ánh trăng.

Đi lên phía trước, Hoàng Đế ho nhẹ một tiếng, Kỳ Diệp nghe thấy tiếng quay người lại, vờ như sửng sốt, sau đó hành lễ: "Thảo dân diện kiến Hoàng Thượng."

"Ngươi gọi Trẫm là gì?" Hoàng Đế nhíu mày.

"Hôm nay trước điện, Thái Hậu có điều bất mãn với thảo dân, hôm nay thấy được phụ thân mẫu thân, trong lòng thảo dân đã thoả mãn rồi, thảo dân không muốn vì một cái danh xưng mà khiến bệ hạ lo lắng, bối rối."

Hoàng Đế quát lớn: "Nói bậy gì đấy, ngươi là nhi tử của Trẫm, điều đó không thể nghi ngờ được, chẳng lẽ đến cả nhi tử của mình mà Trẫm cũng không nhận ra? Tin này truyền ra ngoài chẳng phải là sẽ làm cho người trong thiên hạ cười nhạo sao."

Kỳ Diệp rũ mắt không nói gì.

"Đã trễ thế này, sao ngươi còn ra ngoài này đứng làm gì?" Hoàng Đế bắt tay ra sau lưng, nhìn vào tảng đá lớn trong hồ sen, đột nhiên có chút hoảng hốt.

"Hôm trước là sinh thần của nhi thần." Kỳ Diệp nhẹ nhàng nói: "Mới vừa rồi đưa Mẫu phi hồi cung, đi ngang qua hồ sen này, không khỏi nhớ lại sinh thần của nhi thần nhiều năm về trước, khi đó Phụ Hoàng, còn có Đại Hoàng huynh cùng bồi nhi thần bắn pháo hoa ở gần đây."

Thân thể Hoàng Đế run nhẹ, chậm rãi xoay người nhìn về phía hắn, Kỳ Diệp cũng nhìn người nam nhân mặc long bào trước mặt, nói: "Sinh thần năm ấy, Phụ Hoàng đuổi hết nha hoàn thái giám bên cạnh đi, xách hai bình nữ nhi hồng, cùng với nhi thần cùng Đại Hoàng huynh chôn dưới gốc cây liễu, nhi thần còn nhớ rõ ràng lời nói khi đó của Phụ Hoàng."

"Phụ Hoàng nói, khi hạ sinh nữ nhi cha nương trong gia đình bình thường đều sẽ chôn một bình nữ nhi hông, chờ mười mấy năm sau, khi nữ nhi nhà mình xuất giá sẽ đào lên để mời khách, Phụ Hoàng còn nói, ngài cũng muốn chôn cho nhi thần cùng Hoàng huynh hai vò, sau này khi nhi thần cùng Hoàng huynh thành hôn, sẽ đào lên, rượu này không gọi là nữ nhi hồng, mà gọi là hoàng tử rượu."

Trong lòng Kỳ Diệp lúc này không rõ là có cảm giác gì, rõ ràng chỉ là một bước trong kế sách, sợ đêm dài lắm mộng, sợ nếu không kịp thời khiến Hoàng Đế khôi phục lại chức vị Hoàng Tử cho hắn, cứ kéo dài mãi thì sự tình tiếp theo khó mà làm.

Nhưng mà khi nhắc lại chuyện cũ năm xưa, trong lòng hắn lại có cảm giác khó nói, dù sao thì những năm đó, ông ta đối xử với hắn cùng Hoàng huynh thật sự như một gia phụ bình thường, từ ái ôn hoà.

Chuyện chôn rượu chỉ có Thiên Thụy, Thiên Kỳ cùng ông ta biết, hốc mắt Hoàng Đế hơi ướt, trong lòng một tia do dự cũng không còn: "Rượu kia ngươi còn nhớ chôn ở đâu không?"

Kỳ Diệp hơi híp mắt lại, nâng bước, đi tới cây liễu bên cạnh Hoàng Đế, vén liễu bào ngồi xuống, dùng tay khảy cỏ xanh trên đất, nhẹ nhàng nói: "Nhi thần nhớ, ngày đó Đại Hoàng huynh có nói, nhi thần sinh tháng bảy vì thế chôn rượu ở gốc cây liễu thứ bảy này."

Nghe Kỳ Diệp nhắc tới Thiên Thụy, nỗi lòng Hoàng Đế kích động: "Hoàng nhi mấy năm nay chịu khổ rồi, ngày sau Phụ Hoàng nhất định sẽ bồi thường cho ngươi, ngày mai lúc lâm triều, Trẫm lập tức tuyên cáo thiên hạ, Hoàng nhi của Trẫm về rồi."
*
Giang Nguyễn mơ một giấc mơ, trong mơ không có Vương thị, không có Tĩnh Liễu, Li Nhi cũng không, chỉ có Kỳ Diệp đứng bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói với nàng: "A Nguyễn, đừng sợ, ta ở đây."

Hắn nói xong câu đó, thân thể bắt đầu trong suốt lùi về phía sau, sau đó hoàn toàn biến mất trước mặt nàng, trong mơ là một mảng trắng xóa, hoang tàn vắng vẻ, chỉ còn lại mình nàng.

Giang Nguyễn giật mình bật dậy, miệng mở to thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi.

Li Nhi nghe thấy tiếng động, khoác áo chạy từ gian ngoài vào: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"

Hô hấp Giang Nguyễn dần dần vững vàng lại, nhìn bên cạnh không có người, trong lòng bất lực, từ lúc nàng cùng Kỳ Diệp thành hôn đến nay, đây là lần đầu tiên hắn không ở bên cạnh nàng.

"Trong cung có tin tức gì truyền ra không?"

Li Nhi gật rồi lại lắc: "Giờ đã khuya rồi, hình như có một vị tên Vương đại nhân tới, nói là công tử không có chuyện gì, nhưng mà hắn chỉ nói với Yến đại ca mấy câu rồi vội vàng rời đi."

Vương đại nhân? Vậy hẳn là vị Ngự sử tuần thành Vương Tử Phong Vương đại nhân.

Giang Nguyễn xuống giường, Li Nhi vội đỡ lấy nàng: "Tiểu thư, người muốn đi đâu?"

"Trời đã sáng chưa? Ta muốn đi hỏi Yến Côn một chút..."

"Làm sao đấy?" Định Quốc Công phu nhân từ bên ngoài cửa đi vào.

Giang Nguyễn nhìn bóng đêm phía sau bà, có chút kinh ngạc: "Sao sớm như vậy mà phu nhân đã dậy rồi?"

Định Quốc Công phu nhân đi tới trước giường, nhìn khuôn mặt tiều tụy của nàng, than nhẹ một hơi: "Thân thể ngươi suy yếu, ta muốn dậy sớm nấu cho ngươi chén canh gà, bồi bổ thân thể, đi ngang qua phòng ngươi, nghe được bên trong có tiếng nói chuyện cho nên đi vào nhìn xem sao."

Giang Nguyễn hành lễ với bà: "Giang Nguyễn cảm ta chiếu cố của phu nhân, quấy rầy phu nhân rồi."

Định Quốc Công phu nhân đỡ nàng ngồi xuống mép giường: "Nói gì vậy chứ, ta cùng Li phi nương nương là bà con thân thích xa, theo lý, ta phải gọi bà ấy một tiếng biểu tỷ, ngươi là con dâu nhà nàng, chiếu cố ngươi là chuyện nên làm."

Trời còn chưa sáng, Giang Nguyễn không muốn ngủ tiếp, sau khi trải qua sự việc ngày hôm qua, lúc này trong lòng lại còn lo lắng cho tình hình của Kỳ Diệp trong cung, Giang Nguyễn biết bản thân lúc này nên thả lỏng tâm tình, dù sao nàng cũng không thể làm gì được.

Yến Côn có tới một lần, nói cho Giang Nguyễn tin tức Vương Tử Phong mang tới đêm qua, mọi chuyện đều giống như những gì mà Kỳ Diệp lường trước, chuyện ở phủ Lộ Quốc Công Hoàng Thượng nhất định phải trấn an Hoàng Thái Hậu cùng phủ Lộ Quốc Công, hiện giờ chỉ có thể để Vương đại nhân chịu ủy khuất, Hoàng Thượng nghiêm trị Vương đại nhân, việc này cũng xem như đã kết thúc.

Nhưng mà chưa nhìn thấy Kỳ Diệp, những lo lắng trong lòng nàng vẫn không có cách nàng buông xuống được.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Diễm sắc thuốc mang tới cho Giang Nguyễn, uống thuốc xong Giang Nguyễn lại uống thêm chén canh gà Định Quốc Công phu nhân nấu cho.

Mọi người sợ nàng ở một mình sẽ suy nghĩ linh tinh, Diệp Chu Dật cùng Hoa Diễm nghĩa ra một đống cách để nàng vui vẻ, lúc này tùy rằng Giang Nguyễn không có tâm tư cười nói, nhưng vì tấm lòng của mọi người đối với nàng cho nên nàng cố gắng thu lại nỗi bi thương, tránh cho mọi người lo lắng.

Khi sắp tới trưa, Yến Côn vội vã đi từ bên ngoài vào: "Phu nhân, trong cung có tin."

Mọi người lập tức quay qua nhìn hắn, trên mặt Yến Côn khó nén nổi sự kích động: "Hôm nay lúc lâm triều, Hoàng Thượng ban thánh chỉ, phong công tử làm Kỳ Vương."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play