Kỳ Diệp cầm lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Đúng là người đẹp hơn hoa nhiều."

Giang Nguyễn trừng mắt nhìn hắn, lặng lẽ dùng tay đụng hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh làm bậy gì vậy, Li Nhi còn ở đây mà." Hắn càng ngày càng hư, mắt cũng đâu nhìn ra nàng như thế nào đâu, thế mà vừa mở miệng là nói bậy gạt nàng.

Nếu sau này hắn nhìn thấy lại được, thấy bộ dạng của nàng, nếu không thích thì phải làm sao bây giờ? Giang Nguyễn nhìn thoáng qua đôi mắt của hắn, trong lòng ảo não vô cùng.
*
Không phải Kỳ Diệp không muốn nói sự thật cho Giang Nguyễn biết, khi hắn mới quen biết nàng, đôi mắt hắn đã bị mù rồi, lúc này đột nhiên lại nhìn thấy, hắn muốn cho nàng một chút thời gian thích ứng trước đã, hắn muốn tìm thời cơ thích hợp rồi mới nói với nàng, cứ như vậy cho đến buổi tối.

Dưới ánh nến

Giang Nguyễn lại ngồi trước bàn đọc sách cho Kỳ Diệp như mọi ngày: “Người chi tình, mở miệng tắc dục nghe, khởi sự tắc muốn thành. Là kế sách cũ giả không cần này sở đoản, mà dùng ngu người chi sở trường; không cần này sở vụng, mà dùng ngu người chỗ công, cố không vây cũng...”(iem không có giỏi dịch thơ văn cổ, cho iem xin bỏ qua các bài thơ văn vĩ đại như này, ai có thể góp bản dịch thì iem xin cảm ơn huhuuu.)

Kỳ Diệp ngồi ở mép giường, nhìn gương mặt ôn nhu của nữ tử dưới ánh nến, bên tai là giọng nói quen thuộc mang thêm chút khàn khàn, nàng cúi đầu nhìn sách vở, sườn mặt lộ ra chút giáo hoạt, khiến người nhìn luyến tiếc không muốn rời đi.

Giang Nguyễn đang đọc sách nhưng trong đầu lại nhớ đến chuyện khác, đột nhiên nàng nói: "Tướng công, Yến thị vệ đã thành thân rồi sao?"

Một lúc lâu sau Giang Nguyễn vẫn không nghe thấy lời đáp của Kỳ Diệp, quay đầu lại nhìn hắn, nghi hoặc nói: "Tướng công?"

"Tướng công? Chàng có nghe ta nói chuyện không vậy?"

"Ừ?" Kỳ Diệp giật mình hoảng hồn, cuống quýt dời mắt đi: "Nàng nói cái gì?"

Giang Nguyễn khép sách lại, đi qua: "Tướng công nghĩ tới cái gì mà nhập tâm vậy?"

Kỳ Diệp thấy hơi xấu hổ nên hơi tránh ánh mắt nàng, ho nhẹ một tiếng: "A Nguyễn, ta có chuyện muốn nói với nàng." Kỳ Diệp không nhịn được muốn nói.

"Có chuyện gì sao, tướng công nói đi." Giang Nguyễn đứng bên cạnh hắn, thuận tay giúp hắn xoa bóp bả vai.

Mùi hương son phấn nhàn nhạt trên người nàng khiến cho tâm tình hắn xôn xao: "Ta..."

"Tiểu thư, nước tắm đã đun xong rồi, em mang vào nhé." Li Nhi đột nhiên gõ cửa kêu nàng.

Giang Nguyễn vôi đi ra mở cửa phòng, ngoài cửa Yến Côn xách hai thùng nước ấm đến.

Kỳ Diệp ngước mắt nhàn nhạt liếc nhìn Yến Côn, Yến Côn run lên một cái, hắn chỉ cảm thấy đúng là thời tiết trong núi có khác, quá mát mẻ, ban đêm còn hơi lạnh nữa.

Tuy rằng trong núi mát mẻ nhưng dù sao cũng đang là mùa hề, bởi vì hai ngày nay nàng bị bệnh cho nên Giang Nguyễn không thể tắm rửa được đoàng hoàng, nàng cảm thấy cả người không thoải mái từ lúc dậy rồi, thừa dịp hôm nay thân thể đã tốt hơn chút, nàng muốn tắm rửa.

Chuyện nước nôi ở trong núi rất tiện, trước nhà có hồ, sau nhà có suối, nước trong nhìn thấy cả đáy, bình thường chỉ cần múc lên là có thể uống ngay, thanh mát mà ngọt nhẹ.

Chờ Yến Côn đưa nước vào trong xong đi ra thì Li Nhi cầm theo mấy cành hoa sen không biết nhảy từ đâu ra, cô nàng đặt hoa vào trong thau tắm, thoả mãn hỏi: "Tiểu thư, có đẹp không ạ?"

Rải cánh hoa khi tắm Giang Nguyễn cũng đã từng làm rồi, nhưng mà dùng hoa sen để rải thau tắm thì đúng là chưa từng thấy, nhìn thau tắm thì đầy những cánh hoa xem xinh đẹp, cũng có chút nóng lòng muốn thử.

Giang Nguyễn cởi áo ngoài, cởi bỏ đai áo, nghĩ nghĩ rồi xoay người nhìn về phía Kỳ Diệp: "Tướng công, chàng có muốn tắm trước không?"

Giang Nguyễn cho rằng mặt hắn vẫn chưa nhìn thấy, nên ở trước mặt hắn càng ngày nàng càng phóng khoáng thoải mái hơn, y phục đã cởi được một nửa, nội y cùng yếm cứ thế mà xuất hiện trước mắt hắn, hắn vẫn luôn tò mò trên yếm của nàng thêu những hình gì, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy được, đao là hình dáng của bạch mai, chỉ là không biết ngày mà hai người động phòng nàng có mặc chiếc này hay không.

Giang Nguyễn thấy Kỳ Diệp lại không nói chuyện, không khỏi nhíu mày lại, đi lên phía trước sờ trán hắn: "Tướng công, hôm nay chàng không thoải mái ở đâu à, sao cứ thất thần mãi vậy?"

Mùi hương đột nhiên ập đến, Kỳ Diệp vội dời ánh mắt đi: "Nàng tắm trước đi, chút nữa ta tắm sau."

Nhiệt độ dưới lòng bàn tay nóng đến lạ thường, Giang Nguyễn sửng sốt nói: "Tướng công, có phải chàng cũng bị ốm rồi không, để ta đi gọi Hoa thần y đến xem giúp chàng nhé?"

Giang Nguyễn xoay người, Kỳ Diệp kéo lấy tay nàng, thanh âm có chút khàn: " A Nguyễn... Ta không có ốm."

Giang Nguyễn nhíu mày: "Nhưng mà thân thể chàng đang nóng kìa, ta cũng nóng nữa."

Kỳ Diệp kéo nàng lại gần, nhẹ nhàng nói mấy câu bên tai nàng, Giang Nguyễn đỏ mặt đẩy hắn ra: "Tướng công, sao càng ngày chàng càng không đứng đắn thế, không nói chuyện với chàng nữa, ta đi tắm."(Truyện được đăng tại wp @xzaaaaai)

Giang Nguyễn nói xong, gần như là trốn mà thoát ra khỏi ngực hắn, thân thể mềm mại trong ngực rời đi, Kỳ Diệp thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngay sau đó thân thể lại căng cứng lại, mặt nóng bừng lên.

Giang Nguyễn quay lưng về phía hấn, y phục đã cởi hết, để lộ ra bóng lưng cùng đôi chân thon dài, Giang Nguyễn bước vào trong thau tắm, xoay người đối mặt với Kỳ Diệp, những cánh sen rải trên mặt nước lay động chạm vào thân thể nàng, hình ảnh này đánh mạnh vào thị giác Kỳ Diệp, khiếm cho hô hấp của hắn dồn dập hơn, hai tay rũ bên người nắm chặt lại.

Giang Nguyễn vừa ngắm nhìn những cánh hoa sen trong thau vừa tắm rửa cho bản thân, được ngâm mình trong làn nước ấm áp nên cả người Giang Nguyễn lộ ra vẻ thoải mái thả lỏng.

Kỳ Diệp yên lặng nhìn nàng như vậy thật lâu, hắn biết tối nay sợ là mình không thể nói một cách thẳng thắn được rồi, chuyện đi đến bước này hình như không còn đường lui nữa.

Kỳ Diệp đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ Giang Nguyễn, Giang Nguyễn vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Kỳ Diệp đã đi tới bên cạnh thau tắm, mặt nàng ửng đỏ, rụt người vào trong nước, nhỏ giọng nói: "Tướng công sao lại ra đây?"

Kỳ Diệp hơi cúi người xuống, chống tay lên trên thau tấm, đối diện với nàng: "Ta tắm chung với nàng được không?"

Lúc này Giang Nguyễn chỉ cảm thấy ngượng ngùng vô cùng nên nào dám đối mặt với hắn, cúi đầu: "Không được đâu, tướng công chờ chút nữa lại tắm..."

Giang Nguyễn vừa dứt lời, Kỳ Diệp đã cởi bỏ y phục rồi bước vào trong thau, hắn kéo nàng lại ôm vào trong lòng, mặt nàng càng thêm ửng đỏ, dưới ánh nến mờ nhạt trong phòng, không khí lại tăng thêm mấy phần ái muội.

Bởi vì sự việc xảy ra mấy ngày trước cho nên Kỳ Diệp vẫn luôn lo lắng sốt ruột, hai người họ đã lâu rồi chưa thân mật, hắn là một nam nhân bình thường, hôm nay mỹ sắc cận kề, vừa sợ được vừa nhìn được, Kỳ Diệp khó có thể giữ được mình.

Kỳ Diệp nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng, giúp nàng giảm bớt một chút cảm xúc khẩn trương, Giang Nguyễn giơ tay lên vòng qua cổ hắn, ở trong làn khói mờ ảo ái muội, nàng hơi híp mắt lại, trong đôi mắt nàng có một làn sương mờ mị hoặc, hạ thân Kỳ Diệp nóng bừng, toàn thân cứng đờ lại.

Nàng thở dốc cọ cọ vào trong lòng hắn, Kỳ Diệp không nhịn được muốn nàng ở trong nước một lần, sau đó lại bế nàng lên giường muốn một lần nữa.

Lần đầu tiên Kỳ Diệp biết, hoá ra khi làm loại chuyện này đôi mắt quan trọng như thế nào, chỉ mỗi nhìn người trong lòng mệt mỏi ngủ thiếp đi mà hắn đã cảm thấy khó nhịn rồi, nhưng mà Giang Nguyễn vẫn còn đang bệnh, hắn không đành lòng lăn lộn nàng, chỉ châm nến nhìn nàng cả đêm.
*
Đêm qua Giang Nguyễn đã tắm nước nóng, sau đó lại bị Kỳ Diệp lặn lộn ra một thân mồ hôi, đi ngủ cũng che chăn kín mít, hôm nay nàng tỉnh giấc thấy cơ thể tỉnh táo hơn, bệnh cũng khá hơn nhiều.

Hai người nằm trên giường tựa đầu vào nhau nói chuyện một lúc rồi mới rời giường, khi mở cửa ra khỏi phòng thì mặt trời đã sắp lên đỉnh đầu.

Yến Côn, Li Nhi còn có Dung Hoàn bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm, tự tập tại một chỗ xem Hoa Diễm cùng Hạ Vũ chơi cờ, nghe được tiếng mở cửa, tất cả đều quay đầu sáng nhìn, Giang Nguyễn lại đỏ ửng cả mặt, đụng vào cánh tay Kỳ Diệp.

Kỳ Diệp bất đắc dĩ bật cười, nhưng đối với động tác thân mật nhỏ này của nàng thì cực kỳ yêu tổ, hắn nắm lấy tay nàng, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay nàng.

Hoa Diễm vừa nhìn thấy Kỳ Diệp thì tâm tình chơi cờ cũng chẳng còn nữa, ngước mắt đầy trông mong nhìn hắn, hắn sắp bị Tam gia làm cho nghẹn chết rồi, biết một tin tức lớn như thế mà không thể nói ra ngoài, đây chính là muốn mạng người đó.

Kỳ Diệp chỉ làm như không nhìn thấy ánh mắt chờ mong của của, trong mội tâm Kỳ Diệp lúc này cũng có chút thấp thỏm, đêm hôm qua, hắn đã bỏ qua cơ hội thẳng thắn tốt nhất rồi.

Hai người đi xuống dưới, đi tới chỗ bọn họ xem Hoa Diễm cùng Hạ Vũ chơi cờ, Giang Nguyễn chỉ lo thẹn thùng, nên không để ý, chân bước hụt, Kỳ Diệp kéo nàng: "Cẩn thận bậc thang..."

Giang Nguyễn sửng sốt, Kỳ Diệp cũng sửng sốt.

Giang Nguyễn ngước mắt nhìn về phía hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, Kỳ Diệp trốn tránh theo bản năng.

Trái tim Giang Nguyễn thình thịch nhảy dựng lên, cẩn thận nhìn mắt hắn, hình như đúng là không giống với lúc trước, trong ánh mắt hắn có thần.

Giang Nguyễn bắt lấy cánh tay Kỳ Diệp, vui mừng nói: "Tướng công, có phải chàng đã nhìn thấy rồi không?" Nói xong, nàng giơ tay lên quơ quơ trước mặt Kỳ Diệp, Kỳ Diệp chớp chớp mắt.

Giang Nguyễn kinh ngạc vô cùng, thanh âm mang theo run rẩy: "Tướng công, có phải chàng nhìn thấy rồi không?"

Kỳ Diệp rất xấu hổ ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Ừ."

Giang Nguyễn cười vui vẻ: "Từ khi nào vậy? Mới vừa rồi sao?"

Kỳ Diệp không định lừa nàng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, nên hắn trầm mặc một lúc lâu.

Cuối cùng Hoa Diễm cùng không nhịn được nữa, la lớn: "Hôm qua đã thấy rồi."

Một lời ra, bốn phía liền yên lặng.

Yến Côn, Hạ Vũ, Dung Hoàn, còn tất cả thị vệ trong ẩn nấp trong bóng tối bảo vệ bọn họ nữa, ai ai cũng đều vui mừng, trong lòng Giang Nguyễn lại luống cuống.

Nghĩ tới đủ mọi bất thường ngày hôm qua của hắn, Giang Nguyễn cả kinh bịt miệng lại, đôi mắt trong trẻo nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy sự không thể tin được: "Hôm qua chàng đã nhìn thấy được rồi?"

Đến lúc này, Kỳ Diệp không thể không thừa nhận được, hắn khó khăn gật đầu: "A Nguyễn, nàng nghe ta giải thích đã..."

Mặt Giang Nguyễn đỏ ửng, vừa mừng vừa sợ, vừa thẹn lại vừa tức, trong lòng bao nhiêu cảm xúc phức tạp, nàng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen dài hẹp của hắn.

Kỳ Diệp duỗi tay đụng vào cánh tay nàng, Giang Nguyễn gấp gáp nắm lấy tay hắn hung hăng cắm một phát, sao hắn có thể lấy chuyện này ra để lừa nàng chứ.

Kỳ Diệp mặc kệ để nàng tùy ý cắn, Giang Nguyễn thấy hắn không có biểu tình gì, cảm thấy vô vị, nàng buông lỏng tay hấn ra, Kỳ Diệp lại tự đưa tay còn lại của mình lên bên miệng nàng: "Hả giận chưa? Bên này cũng cắn một cái đi."

Giang Nguyễn khẽ nâng mắt lên, đối diện với hắn, lòng nàng nhảy dựng cả lên, theo bản năng trừng mắt nhìn hắn, xách góc váy lên quay người chạy vào phòng.

Kỳ Diệp đứng ở đó, nhìn nàng biến mất sau cánh cửa, khẽ thở dài, trước đây hắn không tin cái gì mà 'làm bậy, không thể sống', nhưng lúc này hắn đã lấy thân mình tự chứng thực lời này.

Trước đây hắn cũng không tin cái gì mà 'sắc dục huân tâm', 'sắc lệnh trí hôn', hôm nay cũng đã giải thích được.

'Trên đầu chữ sắc là cây đao, anh hùng khó qua ải Mỹ Nhân', đến bây giờ hắn đã thật sự tin tưởng không nghi ngờ gì vào câu nói này.

_____
Có ai thích n9 cao to đen thơm không, nu9 bạch phú mỹ, thích đua xe không? tui định đào một hố như vậy á. À mà chưa hoàn bộ này mà đòi đào bộ khác có thất đức quá không 🤧
Thả em tý sao đi các tình êu nhỏ bé

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play