Đêm đã khuya nhưng ngoài đường vẫn tấp nập tiếng cười đùa như cũ, Giang Nguyễn nằm nghiêng trên giường, xuyên qua cửa sổ khép hờ nhìn pháo hoa sáng lan ngoài bầu trời đêm.
Giang Nguyễn ngồi dậy kéo lại tấm chăn mỏng bị tuột xuống đắp lên người cho Kỳ Diệp, tuy trời nóng nhưng mà nàng vẫn sợ hắn bị cảm lạnh.
"A Nguyễn, có một số chuyện đợi đến thời điểm thích hợp ta sẽ nói cho nàng biết." Người nằm bên cạnh đột nhiên nhỏ giọng nói.
Giang Nguyễn ngừng lại chút rồi chậm rãi nằm trở lại, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ." Như là sớm đã đoán được sẽ như vậy.
Lại trầm mặc một lúc rồi Kỳ Diệp mới nói: "A Nguyễn, ta chính là Lâm gia Tam công tử mà nàng từng gả trước đây."
Kỳ Diệp khép mắt lại, thở dài một hơi, hắn đã từng suy nghĩ rất nhiều cách để nói việc này cho nàng, nhưng đến lúc nói ra hắn lại phát hiện không có gì khó cả, cũng chỉ là một câu trần thuật đơn giản mà thôi.
Mấy năm nay nàng chịu khổ chịu vất vả, xét đến cùng đều là vì hắn, chuyện này dù phát sinh trên người nào thì đều sẽ tức giận mà thôi.
"Ta biết." Giang Nguyễn nhẹ nhàng nói ra hai chữ này, trong giọng nói không vui không giận, chỉ như là hai người đang bàn luận việc tối nay ăn gì.
"Nàng biết..." Kỳ Diệp cười khổ: "Ta nên sớm nghĩ đến, nàng thông minh như vậy hẳn là phải sớm biết rồi, chỉ là không muốn nói ra mà thôi."
Giang Nguyễn tròn mắt nhìn rèm trướng, như có như không thở dài một hơi, từ khi Kỳ Diệp cùng Dung Hoàn vào ở, bài vị Lâm gia chưa ngày nào thiếu hương khói, lúc đầu nàng chỉ cho rằng vì Dùng Hoàn sống trong phòng đó, có lòng tôn kính với người chết cho nên mới ngày ngày thờ phụng.
Cho đến một ngày, trong lúc vô tình nàng nhìn thấy Dung Hoàn quỳ gối dập đầu trước bài vị, mà bài vị Lâm gia Tam công tử lại bị đặt úp xuống bàn, khi đó nàng liền nghi ngờ, vì sao Dung Hoàn lại dập đầu trước bài vị xa lạ, tại sao lại không bái tế Lâm gia Tam công tử.
Trừ phi người kia còn sống, mà cậu thì biết điều đó, lại còn đặc biệt quen thuộc.
"Chàng tới trước cửa hàng ta bày sạp bói toán cũng hơn một tháng, ta từng mời chàng vào trong uống trà, nhưng chàng luôn cự tuyệt, nói là không muốn làm hỏng thanh danh của ta, nhưng sau đó ta mời chàng về ở trong nhà, chàng chỉ trầm ngâm một lúc rồi đáp ứng, khi đó ta không nghĩ ra được vì sao chàng lại thay đổi lớn như vậy, hiện giờ nghĩ lại thì tất cả mọi thay đổi đều bắt đầu từ ngày mưa ấy."
Giang Nguyễn nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm ấy, trong mắt hiện lên ôn nhu: "Ngày ấy ta đưa dù cho chàng, chàng lại chấp nhất hỏi ta có phải Giang gia Nhị cô nương hay không, hỏi ta phu quân là ai, nghĩ lại hẳn là lúc ấy chàng đã biết ta chính là nữ tử gả cho chàng năm đó, cho nên mới đáp ứng vào ở."
Những lời Giang Nguyễn đang nói cũng là những gì mà Kỳ Diệp đang nghĩ đến, nếu như nàng không phải là Giang gia Nhị cô nương năm đó phải gả xa đến cho hắn thì sợ rằng duyên phận của bọn họ chỉ dừng lại ở ấm trà mà nàng vì hắn mà châm trà, tâm hắn tàn nhẫn, dứt khoát chặt đứt tư tình, nhưng sau đó lại biết được nàng vì hắn mà thủ tiết ba năm, nhận lấy bao nhiêu lời đàm tiếu không hay, chịu bao nhiêu khổ cực, trong một tích tắc khi biết được đó, mọi dự định ban đầu đều thay đổi.
"Ta còn một thân phận khác nữa, nàng cũng đoán được?" Thanh âm Kỳ Diệp có chút cứng nhắc, trong không gian vắng vẻ này nếu tập trung có thể nghe ra trong đó sự thấp thỏm.
Giang Nguyễn im lặng một lúc, nghiêng mắt nhìn về phía hắn, hắn nằm ở nơi đó, màu sắc pháo hoa lấp lánh lúc sáng lúc tối trên mặt hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy hắn đang nhăn mày.
"Nếu ta đoán không sai, thân phận thật sự của tướng công là Tam Hoàng Tử đi lạc năm đó." Giang Nguyễn nói xong những lời này thân thể không kiềm chế được mà run nhẹ lên, đáp án này quanh quẩn trong lòng nàng mấy ngày nay, nhưng không dám thừa nhận, giờ khắc này nàng nghĩ có lẽ hắn sẽ phản bác lại nàng, trách cứ nàng đại nghịch bất đạo dám vọng tưởng suy đoán linh tinh, nhưng mà nàng đợi thật lâu thật lâu người bên cạnh không hề phản bác lại nàng.
Giang Nguyễn cảm thấy trái tim mình nhảy dựng tận trời.
"Sao nàng lại đoán được?" Hắn biết nàng thông minh, có một số việc hắn làm cũng không cố tình tránh né nàng, nhưng hắn vẫn có hơi kinh ngạc, vậy mà nàng có thể đoán đúng.
Lời này của Kỳ Diệp chứng minh suy đoán của nàng là đúng, Giang Nguyễn nhẹ nhàng cười chua xót: "Chắc hẳn là chàng không biết thỉnh thoảng vào buổi tối khi đi ngủ chàng sẽ có lúc mơ hồ gọi 'Mẫu phi' cùng 'Hoàng huynh' đâu." Thử hỏi trên thế gian này có mấy ai có thể xưng mẫu thân mình là Mẫu phi, xưng huynh trưởng mình là Hoàng huynh.(Truyện được đăng tại wattpad @xzaaaaai và fb Trái Bơ),
Thanh âm Giang Nguyễn có chút mơ hồ: "Ta lớn lên ở Lộ Quốc Công phủ, cũng từng nghe qua một chút về bí văn Hoàng tộc, còn nghe qua từ Diệp Chu Dật, mấy lời đồn như Định Quốc Công không hỏi chuyện triều chính, sự việc giao ra binh quyền có liên quan đến Li phi nương nương, những việc này hắn có nói cho ta vài câu." Li phi nương nương cùng mẫu thân Diệp Chu Dật có quan hệ thân thích xa, Li phi nương nương là người ngoại tộc, không có bối cảnh gì đặc biệt, nhưng mà bởi vì có quan hệ với mẫu thân Diệp Chu Dật cho nên Định Quốc Công phủ cũng xem như là một chỗ dựa cho Li phi nương nương, sau đó, Li phi nương nương hạ sinh được hai Hoàng Tử, nhưng mà một người thì chết, một người thì mất tích, sau đó nữa không biết vì lý do gì mà bà bị đày vào lãnh cung, phủ Định Quốc Công cũng chịu liên lụy, dần dần suy yếu.
Dựa theo những lời Diệp Chu Dật nói, chắp vá lại tất cả mọi thứ, Giang Nguyễn không dám liên tưởng hoang đường, nhưng mà chính những hành động trong thời gian gần đây của Kỳ Diệp bức nàng buộc nàng phải suy nghĩ đến chuyện đó, nàng luôn nghĩ có lẽ nàng đoán sai rồi, mà nàng cũng hi vọng nàng đã đoán sai rồi, hy vọng hết thảy chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại, nàng cùng hắn vẫn sẽ chỉ là một đôi phu thê bình thường, cùng nhau trải qua những ngày tháng bình thản.
Đêm đã tĩnh lặng đi vài phần, đám đông trên đường dần dần tan đi, vui đùa ầm ĩ cũng dần dần nhỏ lại, pháo hoa đã tắt, ánh trăng cũng giấu mình đi, tĩnh mịch yên ắng.
Kỳ Diệp duỗi tay nắm chặt tay Giang Nguyễn, ban đêm tháng bảy oi bức, nhưng tay hắn cùng nàng đều lạnh buốt.
"Tính ra thì khoảng tầm 27, 28 năm trước." Kỳ Diệp chậm rãi tự thuật lại chuyện quá khứ: "Khi đó Đương Kim Hoàng Thượng vẫn còn là Thái Tử 17, 18 tuổi, hắn đi theo lão Định Quốc Công ra trận giết địch, khi hành quân qua ngoại tộc Thương Lan, gặp được một nữ tử, nữ tử kia chính là Mẫu phi ta."
"Đó là nhất kiến chung tình, khi nương ta còn nhỏ thường hay đọc những bản thoại về chuyện xưa của nhiều anh hùng, nay gặp được nam tử thân ngoài giáp sắt hùng dũng, bề ngoài lại tuấn tú, tự nhiên là vừa gặp đã thương, vì thế hai người liền tự định chung thân."
"Sau khi chiến sự kết thúc, nương ta theo Thái Tử về Đế Kinh, Tiên Hoàng không bài xích nương ta, nhưng ngại quy củ, nương ta không thể làm Thái Tử phi, cho nên phong làm Trắc phi, khi đó bên cạnh Thái Tử không có thê thiếp, nương ta là Trắc phi đầu tiên của hắn."
"Không bao lâu sau Tiên Hoàng băng hà, Thái Tử kế vị trở thành Tân Hoàng, tiếp đó là lập Hậu, phong Phi, hậu cung Hoàng Đế lập tức hoa thắm liễu xanh." Kỳ Diệp cười lạnh một tiếng, Giang Nguyễn nắm chặt tay hắn.
"Đại Hoàng huynh là nhi tử đầu tiên của Phụ Hoàng, tất nhiên Phụ Hoàng sẽ yêu thương hơn, hơn nữa lúc Đại Hoàng huynh sinh ra thì trời ban điềm lành, cho nên Phụ Hoàng muốn lập Đại Hoàng huynh làm Thái Tử, điều này chính là khởi nguồn của tất thảy tai họa, trong hậu cung, không được Hoàng Đế sủng ái chưa nhất định không sống nổi, nhưng mà được Hoàng Đế sủng ái nhất định sẽ rước lấy tai hoạ."
"Đại Hoàng huynh vô duyên vô cớ mắc phải bệnh kỳ quái, người trong Thái Y Viện không một ai chẩn trị ra được Hoàng huynh mắc phải bệnh gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đại Hoàng huynh từ từ gầy ốm, cho đến khi hôn mê bất tỉnh, trong lòng Mẫu phi biết rõ ai làm trò quỷ, lại không có chứng cứ, nhưng dù có chứng cứ cũng không thể làm gì được bà ta, trong lúc Mẫu phi vắt óc suy nghĩ tìm chứng cứ để chỉ ra chỗ sai của Hoàng Hậu thì lại có người tố giác người hạ độc là Lãnh thái y đang phụ trách trị liệu cho Đại Hoàng huynh."
Giang Nguyễn thở dài, Mẫu gia Hoàng Hậu nương nương là Thái tướng quyền khuynh triều dã địa vị quá cao, nếu không phải vậy thì dựa vào thân phận Hoàng Thái Hậu là người của Lộ Quốc Công phủ thì ngôi vị này phải rơi vào tay phủ Lộ Quốc Công chứ sao có thể rơi vào tay người khác, người không có bất kỳ thân phận bối cảnh như Li phi nương nương muốn đầu với Hoàng Hậu, đây là chuyện không thể, lấy trứng chọi đá.
"Trong một đêm, tất cả mọi chứng cứ đều đổ dồn về phía Lãnh thái y, mà Đại Hoàng huynh đúng lúc đó vì không được chẩn trị mà bỏ mình, Hoàng Thượng giận dữ, ban chết cho Lãnh thái y, người nhà hắn thì đem đi lưu đày, phu nhân Lãnh thái y thà chết không chịu, đâm vào cột bỏ mạng, hai ấu tử bị thả xuống giếng, hai lão nhân chết trên đường đi lưu đày, chỉ còn lại một nữ nhi bị sung thành quan kỹ."
Giang Nguyễn nghe được trong lòng run sợ, mở to hai mắt: "...Nữ tử kia là... Tình Tư?"
Kỳ Diệp gật đầu, nắm tay nàng chặt hơn: "Đại Hoàng huynh chết, Mẫu phi bị đả kích nặng nề, thần chí có chút không minh mẫn, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nếu không có ai trông coi là bà lại chạy đến chỗ Hoàng Hậu khóc nháo, Hoàng Thượng đau lòng ái nhi, lúc đầu còn trấn an Mẫu phi ta, nhưng sau này khi thấy Mẫu phi ta điên điên khùng khùng thì sinh ra phiền chán, hạ chỉ đưa Mẫu phi ta về nhà thăm viếng."
"Li phi nương nương cố ý sao?"
Kỳ Diệp gật đầu rồi lại lắc đầu: "Lúc đầu thì không phải, Hoàng huynh rời đi đúng là khiến cho Mẫu phi thống khổ tột cùng, hồn trí bất định, nhưng sau đó được nghĩa phụ, chính là Lâm công công nhắc nhở, nói nếu bà mà không phòng bị thì tánh mạng của ta cũng sẽ không giữ được."
Mặc dù lúc này đây hắn đang bình bình an an nằm bên cạnh nàng, nhưng Giang Nguyễn vẫn thất thố ôm chặt lấy cánh tay hắn, Kỳ Diệp vỗ vỗ tay trấn an nàng: "Mục đích của Hoàng Hậu thật ra rất đơn giản, bà ta chẳng qua chỉ là muốn nhi tử mình làm Thái Tử, nhưng năm đó thân phận Hoàng Hậu này của bà ta là do Hoàng Thượng bị ép mà phong, cho nên Hoàng Thượng không có tình cảm gì với bà ta, hơn nữa Hoàng huynh quá mức ưu tú, càng lấn áp Thái Tử."
"Vì thế thừa dịp về thăm nhà lần đó, Mẫu phi cùng nghĩa phụ trù tính đem ta ra ngoài." Nói tới đây Kỳ Diệp đột nhiên ngừng lại, thả lỏng tay nàng, ngồi dậy.
Kỳ Diệp vô cảm nhìn ra phía cửa sổ, nghẹn ngào nói: "Hoàng Tử mất tích, đây là chuyện lớn tới cỡ nào, nhũ mẫu ta, thị vệ luôn chiếu cố ta, nha hoàn, ma ma, mười ba người, tất cả đều mang trọng tội mà chết, không tới nửa tháng sau, Tứ Hoàng Tử vừa mới sinh bị người ta bóp chết đặt bên cạnh Mẫu phi ta."
"Mẫu phi thần chí không rõ, thường xuyên khóc kêu muốn tìm Hoàng huynh, nếu bà thật sự bóp chết Tứ Hoàng Tử mới sinh thì cũng không có ai hoài nghi, Hoàng Thượng niệm tình xưa, đày bà vào lãnh cung, đến nay đã là mười hai năm."
Những việc này đã qua đi nhiều năm như vậy, Kỳ Diệp chỉ dùng vài lời ít ỏi tự thuật lại, cứ như nói về một chuyện xưa không hề có quan hệ nào với hắn, còn Giang Nguyễn nghe được lại hãi hùng khiếp vía, trong tình cảnh năm đó, hắn có thể sống sót đã là trời cao chiếu cố.
Kỳ Diệp hít thật sâu một hơi, lộ ra nụ cười châm chọc, thanh âm thanh lãnh: "Thời niên thiếu kết tóc làm phu thê, cùng nhau đồng sinh cộng tử, ấy thế mà lại đi đến bước đường này."
Kỳ Diệp quay đầu lại đối mặt với Giang Nguyễn, chậm rãi nói: "Hiện giờ ta không còn gì giấu giếm nàng nữa, A Nguyễn, trên lưng ta đeo quá nhiều mạng người, ta chỉ có thể đi về phía trước, không còn lựa chọn nào khác, nếu nàng..."
'Nếu nàng hối hận, ta có thể thả tự do cho nàng', những lời này đã đến bên miệng, nhưng lại biến thành: "A Nguyễn, từ ngày nàng gả cho ta, nàng đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi."
Giang Nguyễn nhìn hắn, nàng biết sau này hắn sẽ phải đối mặt với bao nhiêu gian nguy, là con đường đẫm đầy máu tươi.
Giang Nguyễn giơ tay vuốt mái tóc hắn, sau đó nhẹ nhàng tách từng ngón tay đang nắm chặt của hắn ra, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay hắn, nắm lại, nhẹ nhàng nói: "Tiên sinh, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng trước của hàng son phấn kia, A Nguyễn đã không còn lựa chọn nào khác cả."
"A Nguyễn chỉ mong chàng có thể nhớ kỹ, thiếu niên kết tóc làm phu thê, thì sẽ không có ngày rời bỏ."