Chín giờ tối ngày hôm sau, Vũ Tiểu Kiều xuất hiện đúng giờ ở Ngự Hải Long Loan.

Cô ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà sang trọng cao vút gần như xuyên thẳng tầng mây này, nắm chặc túi trong tay.

Trong túi của cô, có một tấm thẻ ngân hàng tài khoản chín trăm ngàn, còn cả chiếc váy màu trắng sang trọng cô mượn buổi sáng hôm đó.

Dù sao hôm nay cũng đã tới đây, cô dứt khoát trả luôn cả chiếc váy này.

Vũ Tiểu Kiều không có thẻ ra vào, nhân viên bảo vệ vẫn cho cô vào, rõ ràng Cung Cảnh Hào đã thông báo trước.

Cô bừng bừng khí thế bước vào trong tòa nhà sang trọng, ấn thang máy đi lên tầng 57.

Cung Cảnh Hào hẹn cô lên tầng 57.

Thang máy từ từ đi lên phòng 57, đến tầng 57 thì dừng lại, khoảng khắc lúc cửa thang máy mở ra, cô bỗng cảm thấy hối hận.

Một thân một mình chui vào trong nhà riêng của Cung Cảnh Hào, há chẳng phải là tự chui đầu vào lưới.

Không biết loại người cặn bã như Cung Cảnh Hào sẽ làm ra chuyện gì với cô!

Cô lấy thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra, đánh dấu mật khẩu ở phía sau là sáu số không, sau đó quấn thẻ vào trong một tờ giấy, nhét vào trong hộp thư ngoài cửa của Cung Cảnh Hào.

Vũ Tiểu Kiều làm xong tất cả những bước này, nắm chặt quả đấm, hung hăng hướng về phía cánh cửa phòng đóng chặt của Cung Cảnh Hào.

Cung đại ma đầu, từ nay về sau chúng ta không ai thiếu nợ ai!!!

Vũ Tiểu Kiều xoay người đi vào thang máy, ấn nút lên tầng 58 tầng.

Thang máy đến tầng58, trái tim của cô bỗng nhảy cỡn lên.

Một đêm đó…

Trí nhớ của cô hoàn toàn trống không.

Cô không biết đã xảy ra chuyện gì ở trong căn phòng sang trọng đó, cũng không biết chủ nhà là ai, nhưng dù thế nào cũng phải trả lại quần áo.

Cô rón rén đi tới ngoài cửa, không dám gõ cửa, nhẹ nhàng buông túi quần áo xuống, rồi vội vàng xoay người đi về.

Không ngờ vừa tới cửa thang máy, cửa thang máy liền mở ra, bên trong còn truyền tới tiếng đàn ông nói chuyện.

"Thần thiếu, bên phía bệnh viện của lão phu nhân đã sắp xếp xong xuôi rồi."

“Bên Kim Sa Than đó thì sao?"

Giọng nói nhàn nhạt, mang theo âm điệu từ tính dễ nghe của đàn ông, lại có vẻ hơi lạnh.

Trái tim của Vũ Tiểu Kiều bỗng trở nên căng thẳng, như có thứ gì bò ra khỏi trong trái tim.

"Còn chưa có tin tức."

Vũ Tiểu Kiều vô thức muốn chạy trốn, nhưng đã không kịp nữa, người đàn ông đi ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy cô.

"Ai vậy?!" Đông Thanh hét lớn theo bản năng.

Vũ Tiểu Kiều sợ hết hồn, chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt cựa kỳ đẹp trai của Tịch Thần Hãn, còn cả đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

Đôi mắt của anh như có ma lực, chỉ mới đối diện với ánh mắt đó, đã hấp thụ toàn bộ hô hấp của cô.

Trái tim của Vũ Tiểu Kiều đập lỗi một nhịp, cô bước từng bước lui về phía sau.

"Lại là cô!"

Tịch Thần Hãn cao giọng nói, hai mắt nheo lại, bước từng bước ép tới gần Vũ Tiểu Kiều.

Người phụ nữ này vào đây bằng cách nào?

Có thể khiến bảo vệ của Ngự Hải Long Loan để cô đi vào, đúng là có bản lĩnh!

Sắc mặt của anh đen đến dọa người, nhưng khoảng khắc nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều, lửa giận cháy âm ỉ cả ngày nay trong anh dần lụi tắt, khóe môi còn khẽ nhếch lên như có như không.

Đông Thanh nổi đầy vạch đen trên trán, cảm xúc mừng giận vui buồn của Thần thiếu nhà bọn họ đã bị người phụ nữ này ảnh hưởng đến biến ảo khó lường.

Vũ Tiểu Kiều không biết mình đang sợ cái gì, sắc mặt càng ngày càng trắng, cô liên tục lùi về phía sau đến khi sau lưng chạm vào trên vách tường, không còn đường lui nữa.

Tịch Thần Hãn bỗng nghiêng người đè xuống, một tay chống ở trên vách tường bên cạnh người Vũ Tiểu Kiều, vóc người cao lớn của anh bao phủ lấy cả người cô, càng khiến cô trở nên nhỏ nhắn và yếu đuối.

Vũ Tiểu Kiều há hốc mồm, muốn giải thích, lời đến bên miệng, lại chỉ còn tiếng hít thở.

Tịch Thần Hãn cúi đầu đến gần, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy hương vị nguy hiểm.

"Chủ động tìm tới cửa!" Anh khẽ cong môi, xem thường nói.

"Tôi…" Vũ Tiểu Kiều vừa mở miệng, giọng nói đã cũng trở nên run rẩy.

"Ha ha…" Tịch Thần Hãn khẽ bật cười, anh nâng ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nâng cằm của Vũ Tiểu Kiều lên, chậm rãi phả hơi thở vào trên gương mặt của cô.

"Nói, tới đây làm gì?"

"Tôi…"

Vũ Tiểu Kiều rất buồn bực, tại sao mình lại căng thẳng ở trước mặt anh ta như vậy, thậm chí đến cả nói cũng không nói rõ được.

"A! Cô không nói, tôi cũng biết."

Vũ Tiểu Kiều mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh, đôi mắt đó trong veo thấu rõ giống như nai con bị hoảng sợ, khiến lồng ngực của Tịch Thần Hãn nóng dần lên.

Anh nắm chặc lấy cổ tay mảnh khảnh của Vũ Tiểu Kiều, kéo Vũ Tiểu Kiều vào nhà mình, rồi đóng chặt cửa phòng lại.

Vũ Tiểu Kiều bị Tịch Thần Hãn quăng vào trong căn phòng tối đen như mực.

Anh vẫn không thích bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến cả căn phòng chìm trong một màu xanh nhạt.

Bầu không khí này, khiến Vũ Tiểu Kiều càng lo lắng hơn.

Người đàn ông này hoàn toàn xa lạ với cô.

Cô muốn trốn, anh lại vươn tay ra giữ lấy bả vai của cô, ép cô nhìn thẳng vào trong đôi mắt sáng như bầu trời đầy sao của anh.

"Muốn cự còn nghênh à?" Anh chất vấn.

"Cái gì? Buông tôi ra!" Cô cố gắng giãy giụa, vẫn không thể đẩy bàn tay có lực của anh ra.

"A! Chủ động đưa tới cửa, còn muốn trốn!"

Tịch Thần Hãn ép lưng cô dựa vào trên vách tường, dùng vóc người cao lớn của mình giam cầm cô, tay giữ lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô, cố định ở trên đỉnh đầu của cô, không để cô có cơ hội có thể giãy giụa.

Nương theo ánh trăng mờ ảo chiếu căn phòng tối tăm, Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy khuôn mặt với góc cạnh rõ ràng của anh, trái tim khẽ đập loạn nhịp.

Người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, khiến tất cả phụ nữ đều đổ gụp.

hàng lông mi dài của cô nhẹ nhàng lay động, đôi mắt to ngập nước nhìn càng động lòng người hơn.

trái tim của Tịch Thần Hãn lỗi một nhịp, anh bỗng cúi đầu, hôn lên đôi môi căng mọng của cô.

Anh còn tưởng cô chạy mất, sẽ không xuất hiện trước mặt anh trong thời gian ngắn nữa, khiến tâm tình của anh phiền não cả ngày trời, không ngờ đến đêm khuya về nhà, cô lại tìm được tới nhà anh!

Nếu cô đã chủ động đưa tới, anh cũng không cần phải bỏ qua cho cô nữa!

Vũ Tiểu Kiều trợn to hai mắt, trên môi cảm nhận xúc cảm lành lạnh, mềm nhũn, lồng ngực như muốn nổ tung, máu trong người sôi such, đầu óc trống rỗng.

Lúc này, cô quên cả hô hấp, cứ như vậy ngây ngốc cứng đờ tại chỗ.

Tịch Thần Hãn như rất thích xúc cảm mềm mại trên đôi môi của cô, trăn trở cắn mút, rồi anh đột nhiên tiến quân thần tốc đi thẳng vào, bá đạo cướp đoạt hương vị ngọt ngào của cô.

“Ừ"

Tiếng rên rỉ vụn vặt, tràn ra từ miệng của cô.

Cả người nóng hừng hực như lửa cháy, hai má đỏ ửng như nhỏ máu, tâm trí cũng dần trở về.

Cô cố gắng giãy giụa, anh không những không buông cô ra, ngược lại càng càn rỡ hơn, hôn sâu hơn, hại cô gần như nghẹt thở.

Vũ Tiểu Kiều không tránh thoát được, cô đành dùng sức cắn, rồi vị tanh nồng dần len lỏi trong khoang miệng hai người.

Tịch Thần ngừng Hãn động tác lại.

Anh chậm rãi buông đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô ra, đưa tay lau vết máu đỏ thẫm rỉ ra trên môi, ánh mắt lạnh lẽo.

Vũ Tiểu Kiều hít một hơi khí lạnh.

Cô chưa từng gặp người nào, chỉ nhìn thôi, đã khiến người lạnh cả sống lưng như thế này!

Cô vẫn luôn nghĩ, ánh mắt hung ác của Cung Cảnh Hào giống như có thể ăn được thịt người, khiến lòng người sợ hãi, toàn thân run rẩy.

Nhưng ánh mắt của người đàn ông này 

Giống như lưỡi dao sắc lạnh, có thể xuyên thấu lòng người, giết người vô hình.

Vũ Tiểu Kiều bị ánh mắt của anh hù dọa, tim như ngừng đập.

Tịch Thần Hãn cong môi cười, má lúm đồng tiền trên má hiện rõ, nhìn nụ cười đó lạnh lẽo mà tàn bạo.

Anh nắm chặt quả đấm, đấm mạnh vào trên vách tường cạnh người Vũ Tiểu Kiều, Vũ Tiểu Kiều sợ hãi căng cứng cả người, nhắm chặc hai mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play