*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: XoàiĐịa chỉ: morethantenyears.wordpress.com"Bíp——Bíp——Bíp——Bang!"
Tòng Húc dần dần có ý thức, tất cả tiếng loa thật lớn của ô tô va chạm mạnh vào tai cậu, cậu đau đầu đến nhíu mày lại, đôi mắt không thể mở ra được, chỉ có thể nghe được một ít động tĩnh xung quanh ——–
"Tỉnh rồi?"
"Tỉnh rồi tỉnh rồi!"
"Gọi bác sĩ! Gọi bác sĩ nhanh lên!"
Tòng Húc muốn mở to mắt, nhưng lại không thể, ngay sau đó động tĩnh bên tai cũng không còn, chỉ còn lại âm thanh bén nhọn liên tục không ngừng lại.
Những tiếng bíp này giống như tiếng cái còi mà cậu từng mua hồi học cấp hai, một tiếng ngắn ngủi bén nhọn, trong hẻm sâu cửa lớn của một căn nhà mở ra, ngay sau đó một bóng người cao gầy quen thuộc đi ra, ngẩng đầu lên là ánh mắt lãnh đạm hơi lạnh.
Tòng Húc như trở lại thời thiếu niên, về lại nơi ngõ nhỏ kia, nhìn thấy người kia, nhìn thấy đôi mắt kia, liền không cầm lòng được mà cười tươi, nâng cánh tay vẫy vẫy, sau đó gọi: "Lục Thận Phi!"
"Lục Thận Phi, ly hôn đi."
Một tuần sau Tòng Húc thật sự tỉnh lại.
Trong phòng bệnh VIP không có ai khác, cậu bình tĩnh mở to mắt giống vừa tỉnh ngủ, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ có ánh mặt trời chiếu vào.
Một lúc sau đôi mắt nhẹ nhàng híp lại, thích ứng với ánh sáng, ngón tay giật giật, ý thức dần dần quay lại.
Nháy mắt đầu tiên, Tòng Húc nghĩ không phải đây là đâu, mà là: Sáng nay không có lớp học à?
Tiếp theo nghĩ: Hôm nay là ngày gì?
Thứ tư? Có một tiết học lúc 10 giờ.
Triết học Mác – Lênin?
Quên đi, trốn thôi, dù sao cũng có Lỗ Béo điểm danh giúp cậu.
Tòng Húc chuẩn bị nhắm mắt lại tiếp tục ngủ thêm một lát, nhưng sau khi giác quan khôi phục, cảm giác trên người lạ lạ.
Vừa cứng vừa đau, chân vẫn còn tê, ngón tay phải giống như bị cái gì kẹp.
Cái gì vậy?
Tòng Húc nâng tay phải lên...
Mới nâng được một nửa, một tiếng gọi kinh ngạc vang lên bên cạnh: "Con trai, con tỉnh rồi:"
Tòng Húc tỉnh, đại nạn không chết.
Nghe nói chiếc xe gây ra tai nạn đã chạy trốn, đi ngược chiều lại vừa lúc va chạm tới Tòng Húc vừa chạy qua ngã tư, xe Tòng Húc không kịp né tránh, cộng thêm đánh mạnh tay lái, đụng phải vàng đai xanh rồi bay xa hơn mười mét.
Cũng nghe nói, chiếc xe bị lật, từ trên xuống, từ dưới lên, đầu Tòng Húc bê bết máu, ngồi trên ghế bị đai an toàn trói lại, chỉ còn vài hơi thở.
Vì sao lại là "nghe nói"?
Đương nhiên là vì Tòng Húc sau khi tỉnh lại không nhớ rõ mọi thứ.
Cậu ngủ một giấc tỉnh dậy, 27 tuổi, ở phòng đơn VIP xa hoa của bệnh viện, đang lái chiếc BMW 7 series thì tai nạn xe hơi xảy ra.
Nhưng ký ức của cậu chỉ dừng lại ở năm tư đại học lúc 21 tuổi, 6 người ở trong một phòng ký túc xá, chạy chiếc xe đạp second-hand kêu leng keng.
Bác sĩ chuẩn đoán đây là di chứng của chấn động não, một phần ký ức bị hao tổn, não bị tổn thương, nói đơn giản là mất trí nhớ.
Tòng Húc 27 tuổi sau khi mất trí nhớ, bị mất ký ức 6 năm gần đây, cho rằng mình vẫn còn là sinh viên đại học.
Bản thân cậu nhớ rõ "Ngày hôm qua" như thế này ———-
Nhanh nộp luận văn, đọc sách một ngày, tra xét tư liệu một ngày, buổi tối từ phòng tự học trở về, béo béo mượn cậu 200 tệ.
Hỏi: Để làm gì.
Đáp: Mang bạn gái đi khách sạn.
Lỗ Béo Lỗ Đạt Đạt mang theo bạn gái hiện tại đứng ở bên cạnh giường bệnh: "???"
Bạn gái hiện tại đạp gót giày lên mu bàn chân Lỗ Đạt Đạt, mặt mang theo nụ cười nhìn Tòng Húc nói "Vậy chắc anh cũng không nhớ em đâu." Cô và Tòng Húc quen biết tổng cộng cũng mới hai năm, hẹn hò với Lỗ Đạt Đạt mới chỉ có nửa năm.
Tòng Húc thật sự không nhớ cô ấy, ngoài cô ấy ra, xung quanh giường bệnh có rất nhiều người: Ba mẹ cậu, dì, chú, em họ, anh họ, Lỗ Đạt Đạt, vài người bạn tốt, cậu thật sự nhớ rõ tất cả bọn họ, không quên một ai.
Mọi người tích cực an ủi: Tỉnh dậy là tốt rồi, tính mạng là quan trọng nhất, ký ức mất cũng không sao, chăm sóc thân thể, sau này nếu không thể nhớ ra cũng không sao, quan trọng nhất là phải khỏe mạnh.
Tòng Húc mặc quần áo bệnh nhân ngồi ở đầu giường, nhìn trong phòng có người khuôn mặt thể hiện cũng may, có người thể hiện vui vẻ. Tuy bản thân bởi vì không nhớ rõ, không có cảm xúc sống sót sau tai nạn như bọn họ, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của mọi người.
Đặc biệt là ba mẹ cậu, hai vợ chồng nhìn đều già... ặc...
Không già, không già chút nào, so với 6 năm trước, à không, so với 10 năm trước còn trẻ hơn.
Ba Tòng Húc mặc quần tây sơ mi trắng, chân dài vai rộng thần thái hiên ngang, dây lưng 2 chữ G sáng lên lấp lánh.
Mẹ Tòng Húc trang phục như làn gió thơm, tóc xoăn lọn xinh đẹp thời thượng, nhẫn kim cương trên tay ít nhất 3 cara.
Tòng Húc: "......"
Hả?
Thật sự không thể trách Tòng Húc ngạc nhiên như vậy, ít nhất là lúc cậu 21 tuổi, gia cảnh nhà cậu bình thường đến mức chỉ có thể dùng từ khá giả để mô tả: Ba làm việc ở cơ sở xã, mẹ mở một cửa tiệm may vá quần áo ở trong khu, trong nhà không nghèo, nhưng cũng không dư dả, phí sinh hoạt một tháng của cậu không nhiều không ít, vừa đúng một ngàn.
Hiện tại sao mà...?
Đầu Tòng Húc đột nhiên lại đau, chấn thương đau đớn, giống như một mũi khoan điện đang khoan trong đầu.
Mọi người trong phòng bệnh thấy trạng thái cậu không tốt, không tiện làm phiền, đều dần dần rời đi, chỉ còn bố mẹ Tòng Húc và Lỗ Đạt Đạt ở lại.
Hai người đàn ông đứng ở cuối giường, mẹ Tòng Húc ngồi ở mép giường, sờ sờ đầu Tòng Húc, nét mặt quan tâm, âm thanh nhẹ nhàng: "Ngủ tiếp một lát đi con, con tỉnh là mọi người yên tâm rồi."
Tòng Húc đỡ đầu, chậm rãi nằm xuống, dù mất trí nhớ hay không, dù 27 hay 21 tuổi, mẹ vẫn là mẹ cậu, tình cảm của cậu đối với ba mẹ cũng không thay đổi.
Ngược lại cậu an ủi nói: "Mẹ ơi, con không sao."
Mẹ Tòng Húc dịch chăn cho cậu, đau lòng đến mức hốc mắt có chút nước mắt nhưng nhịn không rơi xuống.
Ba Tòng đến gần khom người nhìn Tòng Húc, cũng nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, con ngủ đi, ba mẹ đều ở đây."
Lỗ Đạt Đạt cũng nói: "Còn có tớ nữa, cậu yên tâm nằm, ba mẹ cậu chăm sóc cậu, tớ chăm sóc hai bác giúp cậu."
Tòng Húc cực kỳ đau đầu, không thể lo thêm điều gì, người thân bạn bè đều ở đây, cậu yên tâm nhắm mắt.
Mắt đóng lại vài giây, lại đột ngột mở ra.
Ba mẹ Tòng Húc và Lỗ Đạt Đạt đều cho rằng cậu còn muốn nói điều gì, lại nghe Tòng Húc nói: "Sao Lục Thận Phi lại không có ở đây?"
Lục Thận Phi?
Ba mẹ Tòng Húc và Lỗ Đạt Đạt nhanh chóng nhìn nhau một chút, Lỗ Đạt Đạt không biểu cảm gì mà lắc đầu, bố mẹ Tòng Húc thu hồi ánh mắt, cười cười, nhìn Tòng Húc: "Cậu ta từng đến."
Biểu cảm của ba Tòng không được tự nhiên, cũng nhẹ nhàng đáp: "Đúng vậy, cậu ta đã từng đến, lúc ấy con chưa tỉnh lại."
Tòng Húc không nghi ngờ có ông, gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Nhắm hai mắt lại.
Lúc nhắm mắt Tòng Húc nghĩ, học kỳ 1 năm thứ 3 cậu và Lục Thận Phi hẹn hò, năm nay đã 27 tuổi, hai người vẫn ở bên nhau như cũ, yêu đương lâu dài nhiều năm như vậy thật tốt.
Tòng Húc cảm thấy mỹ mãn.
Ở mép giường, Lỗ Đạt Đạt và ba Tòng liếc mắt nhìn nhau, hai người đàn ông ăn ý đi ra ngoài.
Cửa phòng bệnh đóng lại, đi xa vài bước, ba Tòng nhíu mày: "Cám ơn trời đất cứu tính mạng nó trở về, sao mà mất trí nhớ, vẫn còn nhớ rõ tên họ Lục kia?"
Hiện giờ Lỗ Đạt Đạt cũng coi như sự nghiệp thành công, tây trang giày da giống ba Tòng, còn đeo một chiếc cà vạt màu tím hoa hòe lòe loẹt theo sở thích của cậu.
Cậu một tay đút túi, bụng bia căng ra, cùng ba Tòng đi đến cửa sổ ở hành lang bệnh viện, vừa nhìn ra xa ngoài cửa sổ vừa suy nghĩ sâu xa.
Ba Tòng: "Việc khác không nói, không nhớ rõ có thể giúp nó nhớ lại một ít, nhưng Lục Thận Phi thì sao bây giờ?"
"Nói thẳng sao?"
Lỗ Đạt Đạt lắc đầu: "Không được ạ."
Ba Tòng nghĩ nghĩ: "Cũng đúng, nhìn nó như vậy, xem ra vẫn nghĩ bản thân và Lục Thận Phi còn đang yêu nhau."
Lỗ Đạt Đạt than nhẹ: "Cháu sợ nói ra sẽ kích thích cậu ấy." Dù sao thời học sinh Tòng Húc thích Lục Thận Phi bao nhiêu, bọn họ là người thân bạn bè đều biết rõ.
Cậu nói tiếp: "Sau này từ từ nói, trước mắt cứ cho cậu ấy chăm sóc cơ thể tốt lên đã."
Ba Tòng đồng ý: "Trước mắt chỉ có thể như vậy, thân thể quan trọng, trước tiên cứ gạt đi, sau này nói sau."
Lỗ Đạt Đạt đột nhiên hỏi: "Lúc bọn họ ly hôn có thông báo với hai bác không?"
Nhắc tới việc này ba Tòng liền nổi giận, nhịn xuống, nhíu mày: "Không có, Tiểu Húc có hôm trở về ăn cơm mới nói cho hai bác, lúc ấy đã sớm làm xong thủ tục rồi."
Lỗ Đạt Đạt cười lạnh, mà trước mặt ba Tòng không thể nhiều lời, trong lòng thầm mắng: Lục Thận Phi đồ đê tiện, bạc tình bạc nghĩa, vong ân phụ nghĩa, thăng chức rất nhanh sau đó thì ly hôn, tài sản không chia một phần nào, tại sao anh ta không phải là người bị tai nạn xe hơi?!
Lại nghĩ: Quên đi, cũng đã ly hôn rồi.
Tòng Húc ngủ một giấc đến nửa đêm, lúc tỉnh lại, trong phòng tối tăm, bật hai ngọn đèn ngủ, ba Tòng đang ngủ trên sô pha trong phòng.
Tòng Húc chậm rãi ngồi dậy, cử động cổ, cánh tay, ngồi một lát, vén chăn lên.
Cậu may mắn, tuy tai nạn xe cộ nghiêm trọng nhưng bản thân ngoại trừ bị chấn động não thì trên người hầu như không bị thương gì, cánh tay hoàn hảo, chân cũng có thể cử động.
Cậu chậm rãi di chuyển xuống giường, mang dép lê đi đến phòng vệ sinh, bật đèn, đóng cửa, đứng ở trước gương, dùng "Linh hồn" 21 tuổi, nhìn bản thân hiện tại 27 tuổi.
Vẫn là gương mặt ban đầu, trưởng thành hơn không ít, kiểu tóc thay đổi, khí chất cũng khác.
Trừ điểm này ngoại hình không có gì thay đổi.
Mất trí nhớ?
Tòng Húc nhìn bản thân trong gương, nói không xa lạ, lại cảm thấy có chút xa lạ, nói quen thuộc, lại cảm thấy không quá quen thuộc, 27 tuổi? Đây là mình 27 tuổi?
Thiếu ký ức 6 năm, Tòng Húc có cảm giác tim trống trải, giống như từ quá khứ đến tương lai, anh có những thắc mắc về bản thân và môi trường xung quanh mình.
Lỗ Đạt Đạt có vẻ đang làm tốt, cậu ấy làm ông chủ? Cà vạt đẹp hơn rồi, bạn gái cũng thật xinh đẹp.
Vài người bạn bè quen biết từ nhỏ nhìn thấy trong phòng bệnh ban ngày đều cảm giác thật trưởng thành, có người lúc vội vàng vào phòng trên ngón tay còn mang chìa khóa xe, Tòng Húc liếc mắt thoáng nhìn một cái, đó là một chiếc Mercedes Benz.
Họ hàng cũng thay đổi một chút, bố mẹ anh cũng thay đổi nhiều nhất, trông trẻ trung, thời thượng và giàu có.
Trong nhà có tiền?
Tòng Húc nhớ lại Lỗ Đạt Đạt nói cậu đang lái một chiếc BMW 7 series khi bị tai nạn xe hơi, như vậy xem ra, cậu hình như cũng rất có tiền.
Phát tài? Sau khi tốt nghiệp tìm được công việc tốt?
Từ nghi ngờ này sang nghi ngờ khác, mất trí nhớ đến mất trí nhớ, Tòng Húc rất vui khi biết rằng mọi người đều tốt.
Cũng không biết Lục Thận Phi hiện tại thế nào, ban ngày chưa hỏi tới.
Có điều nếu anh bận rộn làm việc tới mức không thể tới thăm cậu, vậy chắc cũng không tồi.
Đúng, sẽ không tồi.
Lục Thận Phi lợi hại như vậy.
Nghĩ đến Lục Thận Phi, Tòng Húc theo bản năng cười cười, cũng thật chắc chắn, nếu ở năm cậu 27 tuổi, tất cả mọi người đều không tồi thì Lục Thận Phi chắc chắn sẽ không kém.
Chỉ có tốt hơn.
"Ô......" Ba Tòng canh đến nửa đêm ngủ gật rồi, tỉnh lại nâng cổ, thấy con trai cũng tỉnh, đang ngồi trên đầu giường, vội vàng định đứng dậy, nói: "Con tỉnh rồi? Có muốn uống nước không."
Tòng Húc: "Không cần ạ, con không uống, ba ngủ đi."
Như vậy sao được.
Ba Tòng ngáp một cái, vén chăn trên người lên.
Tòng Húc thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, ba, Lục Thận Phi hiện tại đang làm gì?"
Làm gì?
Ba Tòng mới vừa tỉnh, đầu óc có chút mơ hồ, nghe thấy vấn đề này, theo bản năng nói: "Không làm cái gì, đi làm, mở công ty."
Tòng Húc: "Làm sếp lớn?"
Ba Tòng ngồi dậy, giơ tay lau mặt, theo bản năng cười lạnh: "Đúng vậy, thật giàu có."
Tòng Húc không nghe ra hàm ý trong giọng điệu mơ hồ của cha mình, cậu nghĩ thầm: "Khó trách."
Khó trách khi gặp tai nạn cậu thậm chí còn lái một chiếc BMW. Trong lòng Tòng Húc thật thoải mái: Bạn trai của cậu quả nhiên phát tài!
Hết chương 1.————-
BMW 7 Series:
Là niềm tự hào lớn nhất của thương hiệu BMW, luôn là biểu tượng cho những trải nghiệm sang trọng và đẳng cấp trên toàn thế giới.
Giá của dòng 7-Series 2020 sẽ từ 87.445 USD (2.054 tỷ VNĐ) đồng cho phiên bản tiêu chuẩn 740i; 90.445 USD (2.125 tỷ VNĐ) cho phiên bản 740i xDrive; 103.645 USD (2.436 tỷ VNĐ) cho phiên bản 750i và cao cấp nhất trong chuỗi sản phẩm của 7-Series là M760i xDrive có giá từ 158.695 USD (3.730 tỷ VNĐ).