Chương 6: Gặp được Hassan
Author: Lakshmi
Trong lúc Memphis đi đến Assyria thì đoàn người của Isis đã đến được biên giới Hittite và Ai Cập. Để bổ sung lương thực và đổi ngựa, bọn họ tạm thời nghỉ ngơi tại ngôi làng gần đó.
"Điều bí mật mà em nói đó chính là đến Hittite sao?" Hondo vừa ăn bánh mì vừa giận dỗi liếc nhìn Isis.
Nàng nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn nhưng lại không thấy hứng thú. Bàn tay nhỏ xoay xoay chiếc cốc, thong thả gật đầu: "Sắp được gặp lại Lita rồi, anh có thể bớt oán trách ta được không?"
Hondo hừ lạnh một tiếng, cắm cúi xử lý nốt phần còn lại của miếng bánh mì. Nếu Isis chịu nói từ sớm, Hondo nhất định sẽ chuẩn bị cho Lita một món quà tinh xảo. Đã rất lâu rồi anh chưa được gặp Lita, bọn họ chỉ có thể trò chuyện với nhau bằng thư từ.
Lita là nô lệ mà Isis cứu được trong một lần xuất cung du ngoạn cùng Memphis. Cách đây ba năm Isis đã phái Lita ra ngoài làm việc, nhưng lại không nói rõ là đi đâu. Trong những bức thư của bọn họ, Lita cũng rất cẩn thận khi không tiết lộ cụ thể công việc của mình. Không cần nàng phải kể, Hondo đã phần nào đoán ra.
Thầy Kaban dùng hai năm ngắn ngủi để đào tạo Lita trở thành một tình báo chuyên nghiệp. Isis chắc đã hạ lệnh cho nàng đến một đất nước nào đó để do thám tình hình. Nhưng điều anh không ngờ đến, chính là việc Lita đang ở Hittite.
"Lita sống rất tốt, hiện tại cô ấy đang quản lý đoàn thương buôn ở Hattusa." Isis chống cằm giải thích.
Nhưng lời nói của nàng chẳng thể khiến thái độ của Hondo tốt lên là bao. Thậm chí nàng còn phải chịu đựng ánh mắt hờ hững mà Hondo ném tới.
Haizz, thời buổi này người làm lãnh đạo muốn sai bảo thuộc hạ làm việc mà cũng bị oán trách như thế sao?
Có lần nào Hondo chịu che giấu tình cảm mình dành cho Lita đâu chứ? Việc anh ta thích nàng ấy đã hiển thị rõ trên mặt rồi kìa. Isis thở dài một tiếng, sao nàng lại trở thành kẻ kỳ đà cản mũi người ta yêu nhau thế này?
Trong lúc nàng đang buồn chán đến sầu não, bỗng nhiên quán ăn lại trở nên ồn ào. Cả Isis và Hondo đều tạm ngưng cuộc chiến lạnh tanh lại, nhìn về phía đầu sỏ.
Một người đàn ông béo mập tức giận nắm cổ áo một cậu nhóc lôi đi xềnh xệch. Ông ta ném cậu bé xuống đất ngay giữa quán ăn, Isis đánh giá khuôn mặt của cậu nhóc, có vẻ như bọn họ bằng tuổi nhau.
"Hassan! Mày có chịu dừng mấy trò khùng điên này lại không hả? Suốt ngày phá phách đủ thứ, lần này còn làm chết con cừu của tao. Mày mau đền cho tao ngay!" Ông ta hét lớn, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
Isis giật mình, không phải nàng vừa nghe nhầm đấy chứ? Tên Hassan kia có phải là gã thầy thuốc mà nàng đã sai đi bắt Carol không?
Mọi người trong quán cũng nhốn nháo, kẻ khuyên can người phụ hoạ. Còn Isis thì vẫn còn cảm thấy kinh ngạc, ở ngôi làng vô danh ven biên giới này mà nàng cũng gặp được hắn sao?
Hondo cũng nhận ra sự khác thường của nàng, anh vươn ngón tay ra chọc vài cái vào người Isis: "Sao em lại thất thần thế? Quen biết hắn à?"
Isis lắc đầu rồi đứng lên gia nhập đám đông đang hiếu kỳ vây quanh. Nàng muốn xem cho rõ, hắn có phải tên Hassan đó không. Hondo cũng đứng lên theo nàng, chen chúc để bọn họ có được một vị trí tốt.
Tên nhóc thờ ơ nhìn ông đầu bếp tức giận, hắn đặt tay lên cổ con cừu một lát rồi thản nhiên nói: "Nó không chết, chỉ bất tỉnh một lát thôi."
Mọi người nhìn con cừu nằm thẳng đơ không hô hấp trên mặt đất, rồi lại nhìn chằm chằm tên nhóc kia, ánh mắt bọn họ như muốn hỏi: "Này chàng trai, cậu có bị điên không?"
Ông đầu bếp mập mạp túm lấy cổ hắn: "Tao không cần biết, mày phải đền tiền cho tao!" Dù ông ta có lay mạnh hắn ta thế nào, thì vẻ mặt của hắn từ trước đến giờ vẫn không thay đổi, dáng vẻ không hề bận tâm.
Trước khi ông đầu bếp nổi điên mà bóp cổ tên nhóc, thì một người đàn ông khác tất tả chạy vào. Vừa chạy ông ta vừa luôn miệng nói lớn: "Ông anh dừng tay, bình tĩnh nào, bình tĩnh nào..."
Hassan đưa mắt nhìn người vừa chạy đến, gọi: "Bác Careb!"
Nhờ Hassan mà Isis đã xác nhận được hắn chính là gã thầy thuốc đã đem lòng yêu con gái nữ thần sông Nile đó. Nàng ghé sát vào tai Hondo nói vài câu, anh ta gật gù với nàng rồi móc ra một bao tiền lớn cầm trong tay.
Careb len qua đám người đông đúc, nhìn thấy cháu trai bị gã đầu bếp tóm cổ rồi lại nhìn con cừu nằm trên đất. Ông ta cũng đã hiểu được đại khái tình hình, Careb thở dài mấy tiếng liên tục: "Cái thằng này, thật là..."
Không biết đây là lần thứ mấy trong tháng rồi, khó trách ông đầu bếp tức giận tái cả mặt. Nhưng ai bảo nó là cháu ông cơ chứ, ông ta đành rút hầu bao rồi nở nụ cười nịnh nọt.
"Haizz, ông anh xem này, bao nhiêu đây đã đủ chưa?" Vừa nói ông ta vừa dúi tiền vào tay gã đầu bếp, sẵn tiện kéo Hassan ra phía sau lưng mình, "Cháu tôi còn trẻ dại, mong ông anh thương tình tha cho."
Gã đầu bếp ước lượng số bạc trên tay, mắt lạnh nhìn hai bác cháu Careb rồi hừ một tiếng bỏ đi. Đám đông nhiều chuyện thấy hết kịch để xem, cũng nhanh chóng tản ra.
Trong lúc Careb thầm thở phào, đang định dạy dỗ tên nhóc kia một trận thì một giọng nói bất ngờ vang lên, "Con cừu còn sống à?"
Hai bác cháu quay đầu nhìn lại, một cô gái trẻ và một chàng trai tuấn tú đang ngồi xổm bên cạnh con cừu. Người vừa lên tiếng có lẽ là cô gái kia, nàng ấy mỉm cười thích thú dùng ngón tay chọc vào má con cừu vài cái.
Hassan cũng ngồi xổm xuống, vuốt ve bộ lông con cừu rồi nói: "Đúng vậy! Cô tin tôi sao?"
Nàng trầm ngâm một lát rồi nói: "Đợi một chút là biết nó còn sống hay không thôi."
Nếu là người khác chắc Isis sẽ chẳng rảnh rỗi mà ngồi đợi, nhưng nếu Hassan đã nói con cừu còn sống thì nàng tin nó vẫn chưa chết. Không để bọn họ phải chờ đợi lâu, con cừu nằm dưới đất đột nhiên tỉnh lại. Con vật khó chịu kêu vài tiếng rồi rùng mình đứng lên.
"Ta đã nói con cừu sẽ không chết mà!" Isis vui vẻ nhìn Hondo.
Dù bị thua cược nhưng anh ta cũng chẳng tức giận, khẽ nhún vai một cái rồi đưa túi tiền cho nàng: "Thua thì chung, có gì phải sợ."
Nàng lắc lắc túi tiền lớn trong tay, quay sang nhìn hai bác cháu Careb còn đang mơ hồ: "Ta là thương nhân đến từ Babylon, các người có hứng thú bàn chuyện làm ăn với ta không?"
Bọn họ chọn một chỗ tương đối khuất rồi cùng nhau ngồi xuống. Careb vốn là một con buôn tham lam, nhưng con mắt quan sát của ông ta cũng không tầm thường.
Isis còn chưa mở miệng thì Careb đã đon đả hỏi trước: "Không biết quý cô đây muốn bàn chuyện làm ăn gì với ta?"
Ông ta xoa xoa hài bàn tay với nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào túi tiền lớn Isis đặt lên bàn. Isis nhướng mày dịch chuyển túi tiền sang phải, ông ta cũng liếc mắt sang phải. Nàng chuyển túi tiền sang trái, Careb cũng nhìn sang bên trái.
"Ông đúng là một người biết trân trọng tiền bạc." Khoé miệng Isis co rút, nàng biết lão ta tham tiền nhưng không ngờ lại đến mức này.
"Ha ha, quá khen, quá khen." Careb ngại ngùng xua tay, dường như chẳng hề nhận ra Isis đang mỉa mai lão.
Hondo hoàn toàn ngó lơ Careb, anh biết mục tiêu của nàng không phải ông ta. Nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Isis, Hondo khẽ phì cười: "Người chúng tôi có hứng thú là cháu trai của ông, Hassan."
"Ta sao?" Không chỉ có Hassan kinh ngạc, mà Careb cũng bật ngửa. Hai bác cháu thoáng nhìn nhau một cái, trên mặt đầy dấu chấm hỏi.
Dù bản tính ham tiền, nhưng ít ra Careb vẫn còn chút trách nhiệm với người cháu duy nhất này, ông ta nghiêm mặt nói với bọn họ: "Ta không bán cháu trai!"
Isis phiền não lắc đầu, nàng muốn Hassan là sự thật nhưng nàng không đi buôn người!!!
"Ý em gái ta không phải như thế." Lần này thì Hondo cũng có chút bất lực, anh tiếp tục giải thích: "Dạo gần đây cha chúng ta muốn mở rộng thị trường kinh doanh dược liệu, nếu có một người chuyên nghiên cứu về dược liệu như Hassan giúp sức thì tốt biết mấy."
Careb mở to mắt, mấy cái trò thử nghiệm khùng điên của cháu ông mà cũng có thể hái ra tiền à? Sao trước đây ông ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này thế?
Trong lúc Careb còn đang suy nghĩ thì Hassan đã trả lời: "Các người muốn hợp tác thế nào?"
Trước giờ chưa từng có ai đặt niềm tin vào Hassan về mấy thứ thuốc hắn ta làm. Ngay cả người bác ruột là Careb cũng chỉ cười trừ dặn hắn bớt gây hoạ. Nhưng hai người trước mặt hắn lại không như thế, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ đã phát hiện ra tài năng của hắn ta.
Đối với một người luôn bị kẻ khác dè bỉu như Hassan, nay lại đột ngột tìm được con đường tự khẳng định bản thân, thì dù hắn là ai cũng sẽ không bỏ qua cơ hội.
Hondo và Isis nhìn nhau một cái, họ biết con mồi đã cắn câu.
Sau cuộc thảo luận ở quán ăn nhỏ kia, hai bác cháu Hassan đã gia nhập đoàn 'thương buôn' Isis. Phần lợi nhuận được thương lượng khi buôn bán dược liệu lần lượt là 6 – 4, 6 cho các nàng còn 4 của bác cháu Hassan. Isis chẳng tiếc tiền mà chi trả trước phần trăm lợi nhuận của cả năm, Careb cầm được tiền trong tay nên cũng rất thoải mái.
Nàng giao cho Careb công việc thu mua thành phẩm, còn việc tiêu thụ thì tự mình sẽ xử lý. Họ ký bản hiệp ước và trao đổi cách liên lạc qua lại, mọi thứ đều dễ dàng hơn Isis nghĩ.
Nếu nàng không rộng rãi tiêu tiền, có lẽ lão Careb cũng không tin tưởng đến mức giao khoán Hassan cho nàng. Bây giờ dù nàng có ôm Hassan biến mất, chắc lão Careb cũng chẳng mấy quan tâm. Đối với lão số tiền lợi nhuận nhận được còn cao gấp mấy lần việc buôn bán mấy năm cộng lại.
Lúc đầu cứ tưởng lão không đến nỗi ham tiền mờ mắt, giờ thì bán đứt cả cháu trai luôn rồi! Càng nghĩ Isis càng cảm thấy Hassan thật đáng thương, có loại người thân này chi bằng đừng có còn hơn.
*
Rong ruổi mấy ngày đường trên lưng ngựa, khoảng cách đến thủ đô Hattusa càng ngày càng rút ngắn. Hassan và Hondo gặp được nhau như tìm được chân trời mới, chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành bạn bè. Từ lúc Isis nói bọn họ là thương nhân, Hassan liền không ngừng đặt câu hỏi về những nơi bọn họ đi qua.
Dù bản thân hắn cũng đã từng đi theo Careb lang thang khắp mỏi nẻo đường nhưng hắn vẫn rất tò mò. May mắn cho Isis là có Hondo chống đỡ, những kiến thức thầy Kaban truyền thụ không hề ngủ quên vô ích.
Hassan thúc cương ngựa đi song song với Isis, sau khi Hondo tỏ vẻ đã mệt, hắn chuyển mục tiêu sang nàng: "Cô bảo mình đến từ Babylon sao? Nhưng ta thấy các người không giống dân Babylon lắm!"
Isis liếc mắt nhìn Hondo, anh ta giả vờ không nhìn thấy nàng. Được lắm, chịu không nổi thì ném quả trứng mới luộc sang cho nàng.
"Ta đến từ Babylon thì phải là người Babylon ư? Trong người ta chảy một nửa dòng máu của Ai Cập, đoàn buôn cũng có người thuộc dân tộc Hittite." Isis nhìn hắn rồi nói tiếp: "Còn anh thì lại đến từ vùng Assyria xa xôi. Như cách anh nói thì tất cả chúng ta đều phải là người Babylon à?"
Hassan nghe Isis nói xong thì bật cười, nàng cau mày với hắn: "Ta nói sai sao?"
"Câu trả lời của cô nhìn có vẻ thực tế, nhưng hoá ra lại chẳng đi đúng trọng tâm. Giờ ta đã hiểu lý do cha cô yên tâm giao việc buôn bán cho các người rồi." Hassan vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
Isis thúc ngựa tiến về phía trước, ném lại phía sau một câu: "Ta chẳng biết anh đang nói gì cả."