Chương 52: Đoàn tụ (2)
Author: Lakshmi
Izmir đã ba ngày không ngủ chờ đợi tin tức được gửi đến từ Thebes, những lá thư vì sự hối thúc của hắn cứ nối đuôi nhau trở về Hattusa báo toàn tin dữ. Thời gian trôi qua càng lâu cơ hội tìm thấy Isis càng mong manh hơn, giữa dòng nước lũ ào ạt như thế ngay cả một người đàn ông khoẻ mạnh cũng sẽ bị cuốn phăng đi chứ chưa nói đến thể trạng nhỏ bé của nàng.
Bà Mugla đích thân xuống bếp làm vài món ăn nhẹ rồi mang đến cung của Izmir, nhìn thấy Luca bồn chồn ngoài cửa bà khẽ gọi hắn: "Bệ hạ vẫn đang nghị sự với các trưởng lão ư?"
Luca gật đầu với Mugla: "Bọn họ mới đi thôi nhưng bệ hạ không chịu rời khỏi phòng làm việc."
Bà thở dài một tiếng, không để Luca thông báo mà bước thẳng vào căn phòng. Izmir tựa lưng trên ghế dài, dáng vẻ tiều tụy đầy mệt mỏi.
Cánh tay vắt ngang trên trán che khuất đôi mắt, Izmir nghe thấy tiếng bước chân thì cau mày nói: "Luca, chẳng phải ta đã dặn đừng làm phiền ta ư."
"Bệ hạ, là tôi." Bà Mugla quỳ cạnh chiếc ghế, đặt khay thức ăn nóng hổi lên chiếc bàn nhỏ đối diện: "Xin ngài hãy ăn chút gì đó, Thái hậu và công chúa Mitamun rất lo lắng cho sức khoẻ của ngài."
Cuối cùng Izmir đã chịu mở mắt ra nhìn bà, trong con ngươi của hắn hằn đầy những vệt máu đỏ sẫm. Mugla rất đau lòng nhưng chẳng thể làm gì hơn, bà bưng lấy dĩa bánh nướng thơm phức nâng lên trước mặt hắn: "Bệ hạ, xin ngài cố ăn một chút, một miếng thôi cũng được."
Giọng điệu cầu xin của Mugla như sắp khóc khiến Izmir không thể chối từ, hắn cầm lấy một chiếc bánh rồi cho vào miệng cắn một miếng. Thân bánh rất mềm mịn, tơi xốp như kẹo bông gòn vừa cho vào miệng đã tan ra ngay để lại một hương vị vừa ngọt vừa lạ.
"Đây là bánh được làm từ sữa lạc đà, là món bánh lệnh bà thích ăn nhất khi mang thai hai vị hoàng tử." Bà vui mừng đến rơi nước mắt khi nhìn thấy Izmir đã chịu ăn, Mugla nghẹn ngào nhắc đến Isis với chất giọng buồn bã.
Khi Isis dưỡng thai tại Hattusa, bà Mugla đã được Izmir cho phép gặp nàng. Nhìn thấy vị công nương xấu số mà bà vẫn luôn tưởng niệm trong lòng vẫn còn sống khiến Mugla vui đến nỗi không nói thành lời.
Isis có thể thành công vượt qua ba tháng đầu của thai kỳ với tình trạng ốm nghén dữ dội đều nhờ đôi tay tài hoa của Mugla, bà đã dốc hết lòng để cải thiện bữa ăn hằng ngày cho Isis. Chỉ cần thấy nàng ăn nhiều thêm một miếng, có bắt Mugla phải cực nhọc hơn bà cũng cam lòng.
Hai tháng tiếp theo trở nên dễ thở hơn khi cơn ốm nghén đã biến mất, Mugla càng thêm tận tụy chăm chút từng món ăn được dâng lên cho nàng. Chẳng mấy chốc sức khỏe lệnh bà đã hồi phục, vẻ ngoài cũng trở nên rạng rỡ hơn.
Lúc nàng về nước, bà đã luôn lo lắng thường xuyên hỏi thăm sức khoẻ của nàng thông qua Luca. Những tin tức bình an về mẹ con Isis luôn khiến bà ấm lòng trở lại, Mugla chỉ cầu xin thần linh như thế không cầu gì nhiều hơn.
Đến cả cửa ải sinh tử lúc sinh con mà Isis cũng vượt qua được, vậy mà tai hoạ lần này đã cướp mất lệnh bà yêu dấu của bệ hạ, đẩy một con người kiệt xuất như Izmir đến bờ vực của sự sụp đổ.
Giờ phút này, Izmir rất muốn mặc kệ những bổn phận và trách nhiệm của một quân chủ để lập tức đến Thebes tìm nàng. Nhưng hắn cũng biết cả Ai Cập đang dốc toàn lực để tìm kiếm nhưng chẳng thu được kết quả gì, Izmir không thể ngang nhiên cầm quân sang nước đồng minh để tìm Nữ hoàng của họ.
Những cảm xúc sợ hãi và bất lực trong lòng Izmir còn lớn hơn so với nỗi đau tưởng đã đánh mất nàng năm năm về trước, nếu Isis không quay về bên hắn, nếu nàng không còn sống trên cõi đời thì mọi giấc mơ về tương lai của Izmir sẽ lập tức tan vỡ.
Đã không có tương lai thì làm sao có hiện tại, nếu thực tại mà chấm dứt thì làm sao có tương lai!
"Bệ hạ, thần linh nhất định sẽ che chở cho lệnh bà trở về bình an. Nhưng trước khi lệnh bà trở về, xin ngài đừng để bản thân ngã quỵ. Hai vị hoàng tử ở Ai Cập, vẫn luôn đợi ngài đến đón." Mugla đặt dĩa bánh sang một bên, áp đầu sát xuống đất.
Bà cố ý làm loại bánh nàng thích nhất để khuyên nhủ Izmir, nếu cả Thái hậu và Trưởng công chúa cũng không thể tiếp thêm sức mạnh cho hắn thì cặp song sinh chắc chắn sẽ làm được. Dù lệnh bà có gặp bất hạnh mà không thể quay về bên Izmir thì vẫn còn hiện thân của nàng tồn tại ở nhân gian, ngày đêm nhắc nhở hắn về trách nhiệm làm cha của mình.
Izmir không đáp lại lời bà, im lặng ăn hết chiếc bánh trong tay rồi nằm xuống ngủ một lát. Bà Mugla nói đúng, hắn mà có chuyện gì thì hai đứa trẻ sẽ mất đi nơi nương tựa vững chắc nhất.
Nàng yêu thương con như vậy, thậm chí trong tình yêu đó còn chẳng có phần nào dành cho hắn. Dù địa phủ có mở rộng cửa chào đón, thì Isis nhất định cũng sẽ quay về vì các con.
...
Không khí nặng nề bao trùm toàn bộ cung điện Ai Cập, tàu bè ngày đêm ngược xuôi trên con sông Nile tìm kiếm. Tất cả những gì họ tìm thấy là chiếc áo choàng thêu hoa diên vĩ rách nát, vết ố sẫm máu giữa chiếc áo chứng tỏ chủ nhân của nó đã bị thương, còn người sở hữu chiếc áo lại là Isis.
Hassan ngồi ở nơi nàng đã ngã xuống mà ôm lấy chiếc áo tả tơi vào lòng, đôi mắt hắn nhắm chặt không dám mở ra. Chỉ cần hắn mở mắt là hình ảnh Isis tuyệt vọng kêu cứu giữa dòng nước chảy siết sẽ hiện lên mồn một.
Không đâu!
Kể cả khi hắn nhắm mắt vẫn không thể ngăn được khung cảnh ấy tái diễn hàng vạn lần trong đầu mình, Hassan chau mày khổ sở để mặc cho nỗi đau gặm nhấm trái tim. Hắn đã thề trước mặt thần linh, nếu Isis trở về bình an cho dù phải đánh đổi tính mạng để thế chỗ thì hắn cũng rất sẵn lòng.
"Hassan, cậu không sao chứ?" Hondo xuất hiện từ đằng sau, đặt tay lên vai hắn ta.
Ngay lập tức dáng vẻ yếu đuối của Hassan đã biến mất mà thay vào đó là sự nghiêm nghị, hắn mở mắt ra nghiêng đầu nhìn Hondo: "Tôi không sao, anh tìm tôi à?"
Hondo gật đầu với hắn, vươn tay ra để kéo Hassan đứng dậy. Hai người bước lên những bậc tam cấp đi về phía tẩm cung của nàng, Lita rất lo lắng cho đám trẻ nên đã nhờ Hondo gọi Hassan.
Từ khi lệnh bà mất tích, cặp song sinh không hề quấy khóc cũng chẳng chơi đùa như bình thường. Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, thậm chí khi tả bị ướt cũng chẳng thèm kêu la.
Đôi mắt long lanh của chúng luôn nhìn về phía cửa cung như đang chờ đợi một bóng dáng quen thuộc trở về. Hôm nay một trong hai đứa trẻ bắt đầu phát sốt, chưa đầy nửa canh giờ đứa còn lại cũng sốt theo.
Trong khi Ari luống cuống thì Hassan đã đến nơi bắt đầu thăm khám cho lũ trẻ, cặp song sinh được năm tháng tuổi đang bước vào thời kỳ phát triển bình thường của trẻ nên sẽ hay đau ốm. Hắn kê một toa thuốc rồi dặn dò hai bà nhũ mẫu phải uống thuốc đúng giờ, bọn trẻ sẽ thông qua việc bú sữa mà nhận được công hiệu của thuốc.
Nhìn hai đứa trẻ bú no rồi hạ sốt, mọi người đều rất vui mừng. Lệnh bà đang mất tích, nếu cả hai vị hoàng tử cũng có chuyện thì bọn họ thật chẳng biết ăn nói làm sao với lệnh bà.
"Hương an thần tôi điều chế riêng cho lệnh bà còn đó không?" Hassan đặt hai đứa trẻ vào nôi, dịu dàng xoa đầu chúng.
Nàng luôn giận hờn nói rằng Saul và Ravic giống Izmir hơn là mình, nhưng trong mắt hắn hai đứa trẻ vẫn giống nàng nhiều hơn. Chúng biết mẹ không có bên cạnh nên chẳng thèm làm trò để thu hút sự chú ý, ngoan ngoãn hiểu chuyện đến tội nghiệp.
Ngay từ bé đã thông minh như vậy chẳng phải rất giống nàng khi đó ư?
Hondo đã kể cho Hassan nghe rất nhiều câu chuyện về nàng thuở nhỏ, dáng vẻ tinh nghịch lúc trẻ con là một hình ảnh Isis hoàn toàn khác mà hắn chưa từng được chứng kiến.
Lita kiểm tra hộp hương liệu một chút rồi vội đáp: "Vẫn còn."
"Đốt lên đi, không có hại cho chúng đâu." Hassan từ tốn nói, bước đến chiếc giường Isis thường dùng rồi cầm lấy chiếc chăn được xếp gọn một góc.
Hắn đưa lên mũi ngửi một chút rồi nhanh chóng đưa chiếc chăn cho Ari: "Hãy may thành hai chiếc chăn nhỏ vừa đủ để đắp cho bọn trẻ, số còn lại thì làm thành hai cái đệm mềm lót lưng cho chúng."
Khứu giác của trẻ con rất nhạy bén, nhất là với mùi hương của mẹ. Huân hương quen thuộc cùng với chiếc chăn vương mùi của nàng sẽ khiến tinh thần của đám trẻ dễ chịu hơn.
Ari và Lita làm đúng theo những gì hắn nói, quả thật đã cải thiện tình trạng sức khoẻ của Saul và Ravic rất nhiều. Sau khi cơn sốt lui đi, bọn chúng đã bắt đầu đùa nghịch trở lại.
Chỉ cần đặt chúng lên chiếc đệm được may riêng ấy là hai đứa trẻ có thể tự chơi cả ngày, thậm chí lúc ngủ cũng không còn thức giấc đột ngột nữa. Bọn trẻ ngày càng khoẻ mạnh, khiến ai cũng an lòng.
Em trai nàng đã không còn là cậu thiếu niên nóng tính khi xưa nữa, trải qua biến cố lớn như vậy nhưng vẫn vững vàng cai trị Ai Cập. Hắn cũng chính là người trấn an phụ mẫu đang đau buồn lo lắng ở Rosetta, khiến nỗi sợ hãi trong lòng họ tạm thời lắng xuống.
Cùng với sự giúp đỡ của Hassan, Memphis nhanh chóng ổn định cục diện hỗn loạn trong nước, khôi phục việc thiết triều như thường. Hắn lấy lý do phải ưu tiên cho nhiệm vụ cấp bách là tìm kiếm Nữ hoàng và công chúa sông Nile để trì hoãn việc kết đồng minh với Babylonia, đồng thời sai Minue tống cổ Lagash cũng như đoàn tùy tùng của hắn về nước.
Lý do mà Memphis đưa ra hoàn toàn đủ sức thuyết phục, chưa tìm thấy lệnh bà và con gái sông Nile thì ai còn tâm trí đâu bàn đến chuyện khác. Lagash đã đi một chuyến công cốc đến Thebes nhưng chẳng nhận lại được gì ngoài trừ việc mất thời gian vô ích.
Tin tức hắn nhận được vào hôm gặp được Isis trên phố, nhắc tới kế hoạch mưu sát nàng của Imhotep và ý định thay đổi mục tiêu của Helmer. Lagash chỉ thổi thêm chút gió, đặt một ngã rẽ bên cạnh con đường chính mà Imhotep đã kỳ công xây dựng để Helmer chui vào.
Nhưng Helmer đã không thể hoàn thành kỳ vọng Lagash đặt vào hắn, chính là giết chết công chúa hoàng kim ngay tối hôm đó. Nếu biết trước hắn ta vô dụng như vậy thì Lagash đã chẳng giúp hắn dụ Carol đến bờ sông để làm liên lụy đến Isis.
Kết cục của kẻ phản bội Imhotep và quân giết người Helmer chỉ có một, khi đao phủ hạ lưỡi đao xuống đoạt mạng bọn chúng trước muôn dân thì tiếng reo hò đã vang lên khắp chốn. Cuối cùng kẻ làm chuyện ác đã bị trừng phạt thích đáng, nhưng vì sao lệnh bà của họ vẫn chưa chịu trở về?
Hay là nữ thần sông Nile cảm thấy nhân loại quá hiểm ác nên mới sai con gái của mình đến để đưa cả lời chúc phúc về trời. Những lời cầu nguyện vẫn ngày đêm miệt mài dâng lên các vị thần, mong các ngài hãy rũ lòng thương xót mà trả Nữ hoàng kính mến cũng như công chúa hoàng kim lại cho bọn họ.
*
Dinh thự nhà Raman ở Cairo vẫn giữ nguyên hiện trạng như hai mươi năm trước, những người giúp việc lâu năm đều ở lại ngôi nhà khi gia đình Raman đến Hoa Kỳ. Mỗi năm ngài Raman đều chi ra một khoản không nhỏ để tu sửa dinh thự, khiến cho vẻ đẹp cổ kính của nó không hề bị tổn hại theo thời gian.
Isis ngồi đối diện Eva qua chiếc bàn trà đặt trong hoa viên xinh đẹp, nàng nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu cảm nhận mùi hương dịu nhẹ của hoa nhài phảng phất đâu đây: "Năm nay hoa không thơm bằng năm ngoái, lúc đó con đã bảo sẽ dùng cánh hoa pha trà..."
Isis chợt mở mắt ra, bối rối nhìn về phía Eva. Sao nàng lại thốt ra những lời như thế, đây là lần đầu tiên Isis đặt chân đến dinh thự này kia mà.
Eva mỉm cười dịu dàng, vươn tay chạm vào bờ vai con gái: "Con đừng nghi ngờ bản thân mình, hãy thả lỏng tâm trí để những ký ức của con quay về." Bà đã học theo chồng mình, che giấu cảm xúc thật trong lòng khi đối diện với Isis.
Từ ngày Isis xuất viện, những mảnh nhỏ ký ức lần lượt xuất hiện một cách bất ngờ. Đôi khi chính sự kiện mơ hồ đó khiến nàng buột miệng nói ra những điều xa lạ mà ngay cả bản thân Isis cũng phải ngạc nhiên.
Trái ngược với tâm trạng hoang mang của Isis thì ông bà Raman lại rất vui mừng. Những điều nàng vô tình tiết lộ đều là chuyện xảy ra khi Iris ở riêng với ông bà, nếu nàng không phải là Iris thì sẽ chẳng thể thốt ra những lời như vậy.
Thói quen của nàng vẫn giống hệt khi trước, những cử chỉ điệu bộ được thể hiện trong vô thức không phải là thứ có thể dễ dàng đóng giả. Sau nhiều ngày quan sát và dò xét, ngài Raman đã khẳng định đây chính là cô con gái quý báu của vợ chồng ngài.
Tuy con bé trở về với trí nhớ trống rỗng nhưng chỉ cần Iris quay lại thì việc đó có đáng chi. Ký ức cũ mất đi rồi, bọn họ sẽ cùng nhau tạo thật nhiều ký ức mới.
Isis gật đầu nghe lời mẹ thả lỏng cơ thể, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc ghế mềm mại. Ông bà đã từng muốn đưa nàng về Washington để tiếp tục chữa trị nhưng Isis không muốn rời khỏi Cairo.
Trái tim nàng trở nên bồn chồn khi nghĩ đến việc phải rời xa mảnh đất này, ngay cả chính Isis cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình.
Trong lúc hai mẹ con nàng thư giãn ở vườn hoa thì bầu không khí trong phòng đọc sách hơi căng thẳng, ngài Raman đẩy bản di chúc đã được đóng dấu ký tên và công chứng đến trước mặt Vincent. Những điều khoản bên trên khiến anh ta phải cau mày lại, anh ngẩng đầu nhìn cha mình không che giấu nỗi sự thất vọng: "Sao ba lại đưa con thứ này?"
Ngài Raman bắt chéo hai chân, đan tay đặt lên đùi rồi bình thản trả lời con trai: "Ba đã nói không ai thích hợp hơn con để tiếp quản tập đoàn, mọi tài sản của ba mẹ đều thuộc về con. Ngoại trừ dinh thự ở Cairo và biệt thự nghỉ đông ở Pháp, toàn bộ những bất động sản còn lại sẽ được sang tên con vào chiều nay. Số cổ phần ba cho Isis, không đủ sức để làm lung lay chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị của con nên đừng lo lắng."
Ngài đã sắp xếp mọi việc ổn thoả, sự xuất hiện của Isis không hề làm xáo trộn ý định ban đầu của ngài. Những gì ngài đã hứa trao cho Vincent, nhất định đều sẽ thuộc về anh ấy.
Cách đây hai mươi năm về trước, Iris đã tỏ ra không mấy mặn mà khi phải dấn thân vào thương trường. Nhưng vì cha mẹ nên con gái ông mới cố gắng hết sức để làm những chuyện nàng không thích, ngài từng khuyên con không nên cố ép mình và Iris đã mỉm cười nói rằng không sao.
Nàng hiểu được trách nhiệm và nghĩa vụ của bản thân đối với gia đình, là người con duy nhất của cha mẹ, nàng luôn muốn khiến họ tự hào. Khó khăn lắm con gái mới quay về, ngài Raman không muốn lặp lại sai lầm cũ, ngài chỉ muốn đảm bảo một cuộc sống vô ưu vô lo cho con gái của mình.
"Con biết tất cả, nhưng ba nghĩ con là loại người sẽ vì tranh đoạt gia sản mà làm hại đến con gái ruột của ba ư? Tại sao ba mẹ lại chuẩn bị sẵn mọi thứ như thế? Là vì không thể tin tưởng con sao?" Sự tức giận trong lòng Vincent là có nguyên nhân, anh chưa từng xem bản thân là người ngoài trong gia đình Raman.
Cha mẹ đã dày công nuôi nấng anh nhiều năm với tình yêu thương vô bờ bến, dù họ có lấy đi tất cả mà trao cho con gái ruột thì Vincent cũng không mở miệng oán than nữa lời. Điều khiến anh đau lòng chính là thái độ dè chừng của ngài Raman dành cho anh, khiến Vincent cảm thấy mình thật sự là người ngoài.
"Nếu chúng ta không tin tưởng con, liệu có cho con biết về sự tồn tại của bản di chúc này cũng như thân thế thật sự của Isis không?" Lời nói của ngài thành công dập tắt cơn thịnh nộ trong lòng Vincent, toàn bộ sự thật về thân thế của Isis anh đều biết hết hơn nữa cha mẹ không hề có ý giấu anh.
"Chúng ta đã già rồi, con trai à. Cũng phải lo liệu mọi thứ trước khi thời gian kết thúc chứ! Khi ba mẹ cùng nhau rời khỏi thế gian, người Isis có thể trông cậy vào chỉ có mình anh trai là con thôi." Ngài Raman vươn tay ra vỗ nhẹ lên vai con trai, trong ánh mắt tràn ngập sự tin tưởng và ấm áp.
...
Vincent cầm bản di chúc rời khỏi phòng đọc sách với trái tim nặng nề, dù mọi chuyện đều được ngài Raman giải thích rõ nhưng sự việc xảy đến đột ngột làm anh vẫn chưa kịp tiếp nhận. Bắt đầu từ ngày mai, ngài Raman sẽ rút lui khỏi tập đoàn và giao lại toàn quyền quyết định cho anh.
Anh biết rõ cha mẹ muốn dành thật nhiều thời gian ở bên Isis, cùng nàng tạo ra những kỷ niệm đẹp để lấp đầy khoảng trống ký ức của nàng.
Trên đường trở về phòng mình, Vincent đã bắt gặp Isis ở phía ngược lại. Có vẻ nàng sắp ra ngoài nên đã thay bộ đồ thoải mái ở nhà sang một chiếc váy màu be trang nhã với hoạ tiết thêu tay tinh xảo.
"Em chuẩn bị đi đâu à?" Vincent tò mò dừng bước, hỏi nàng.
Isis khoác chiếc túi xách màu đen qua vai rồi ngẩng đầu khi nghe có người hỏi, bắt gặp Vincent ở đối diện thì thoáng ngẩn người. Không biết vì sao mỗi lần nàng gặp anh thì trái tim lại không chịu theo khống chế mà đập nhanh một cách bất thường.
"Vâng, tuần sau nhập học rồi nên em