Chương 2: Bất lực
Author: Lakshmi
Isis tưởng rằng nếu mình sống lại cuộc đời này một lần nữa, nàng sẽ thay đổi được mọi thứ. Nhưng thần Amun dường như đang muốn nàng hiểu rằng, đấng thần linh không ban cho nàng quá nhiều điều diệu kỳ như nàng nghĩ.
Khi nàng được sáu tháng tuổi cũng là lúc mẫu hậu của nàng đổ cơn bạo bệnh. Dù linh hồn của nàng là một người trưởng thành toàn diện, nhưng thân xác vẫn là một đứa trẻ sơ sinh không hơn không kém. Nhìn bệnh tật dày vò mẫu thân khiến cơ thể người ngày càng suy yếu, Isis đau đớn đến mức không thể thở nổi.
Nàng công chúa nhỏ khóc liên tục khi phải rời xa mẹ, chỉ nín khóc khi nhũ mẫu bế nàng đến gần Vương hậu. Nhưng người mẹ của nàng lại yếu đến mức chẳng thể cưng nựng nổi con gái của chính mình. Sự bất lực và đau khổ trong ánh mắt Vương hậu khiến các người hầu cũng phải xót xa theo.
Pharaoh Nefemaat luôn túc trực bên cạnh bà, thậm chí còn dời nơi xử lý chính vụ vào trong cung điện của Vương hậu. Ngài đã hạ lệnh tìm mọi danh y trên khắp cả nước, nhưng điều đó cũng chẳng giúp bệnh tình của Vương hậu khá lên.
Vào những ngày cuối cùng của năm cũ, dường như Vương hậu đã cảm nhận được thời gian của mình gần cạn kiệt. Bà cầu xin Pharaoh đưa em gái của mình là tiểu thư Tiye đến Thebes bầu bạn và Pharaoh đã chẳng khước từ bất kỳ lời cầu khẩn nào của bà.
Khi tiểu thư Tiye đến bên cạnh Vương hậu, cũng là lúc bệnh tình của bà nguy cấp hơn bao giờ hết. Bà nắm lấy tay người em gái thân yêu của mình, nhẹ giọng trò chuyện đôi câu. Vương hậu còn chưa nói hết, tiểu thư Tiye đã bật khóc nức nở.
"Chị à, người muốn rời bỏ Tiye sao? Người đành lòng bỏ lại em sao?" Tiye gục mặt vào bàn tay chị, để mặc cho nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Đôi mắt của Vương hậu cũng đã nhoè lệ, nhưng bà vẫn rất kiên định. Bàn tay gầy guộc xoa đầu người em gái nhỏ bé, bà nói: "Hãy tin ta, nếu thần linh cho phép, ta sẽ chẳng bao giờ phải rời xa em cả. Nhưng... Ta không còn sự lựa chọn nào khác, em gái thân yêu của ta."
Nếu có thể lựa chọn, ai lại muốn vứt bỏ những người yêu thương mình hết mực để buông tay rời khỏi nhân thế chứ? Bà có quá nhiều nỗi trăn trở, khiến bà chẳng dám ra đi khi chưa an bày mọi chuyện ổn thoả.
"Xin chị đừng nói thế, chị nhất định sẽ khoẻ lại. Đừng nói những điều xui xẻo như vậy mà." Tiye vẫn nức nở liên hồi, nàng không ngờ nguyện vọng cuối cùng của chị mình là muốn nàng trở thành Vương hậu của Pharaoh Nefermaat.
Vương hậu thở dài một tiếng, khe khẽ vỗ về Tiye: "Nếu không là em, thì không thể là người khác."
Tiye vô cùng đau lòng nhưng nàng hiểu lý do chị mình làm vậy. Ngôi vị Vương hậu không thể bỏ trống vĩnh viễn, một khi người khác trở thành Vương hậu nhất định sẽ dốc toàn lực để thu tóm quyền lực về phía mình.
Người đó cũng sẽ hy vọng đưa con cái của mình trở thành người thừa kế Ai Cập vĩ đại. Và kẻ đầu tiên ngáng chân tham vọng đó chính là Đại công chúa Isis. Dù Pharaoh yêu thương Vương hậu đầu tiên tột cùng, nhưng chẳng ai dám đảm bảo ngài ấy sẽ bảo vệ chu toàn giọt máu duy nhất của Vương hậu giữa cơn sóng ngầm bủa vây trong cung cấm.
Mẫu tộc của các nàng đã quen với việc mình chính là hoàng thân quốc thích, quyền lực họ có được trong tay đủ chấn hưng cả một gia tộc đang trên đà suy vong. Nếu Vương hậu qua đời khiến các lợi ích kia đột nhiên biến mất, vậy sau lưng Đại công chúa sẽ chẳng có một chỗ dựa nào cả, hoàn toàn lạc lõng giữa vòng xoáy quyền lực.
Quá nhiều điều lo nghĩ, quá nhiều thứ khiến Vương hậu phải sắp xếp khiến bà gom chút sức tàn để đợi chờ Tiye đến Thebes. Tiye biết không ai thích hợp hơn mình để trở thành Vương hậu tiếp theo. Người không màng lợi ích cá nhân mà yêu thương Đại công chúa, cũng khiến mẫu tộc yên lòng chính là nàng.
Nhưng nàng cũng biết trong trái tim của vị Pharaoh oai hùng kia chỉ đủ chỗ cho người chị yêu dấu của nàng. Ngài ấy không cho phép bất kỳ ai chen chân vào bên trong, cho dù chỉ là chút vương vấn tương tư cũng không có.
Vương hậu biết Tiye đang rất do dự, bà lặng lẽ bật khóc: "Là chị quá ích kỷ Tiye, chị không nên ép buộc em gánh vác trách nhiệm nặng nề này."
Tiye nhìn thấy Vương hậu bật khóc, nàng biết chị mình vô cùng đau lòng. Người chị kiên cường luôn bao bọc chở che nàng từ bé, rất ít khi nàng nhìn thấy chị rơi lệ. Một khi nước mắt của chị tuôn trào, đó chính là sự đau khổ trong lòng chị đã đạt đến đỉnh điểm.
Dường như đã hạ quyết tâm, Tiye khó khăn nở một nụ cười với chị. Nàng bao bọc lấy bàn tay của Vương hậu, áp nó lên má mình: "Trước sự chứng giám của thần linh, Tiye xin thề sẽ chăm sóc và bảo vệ Isis như chính máu thịt của mình. Cho dù phải tan xác nơi biển lửa, em nhất định phải khiến Isis được hạnh phúc."
Vương hậu nhận được lời thề của em gái, bà hơi bất ngờ rồi lại nức nở: "Xin lỗi em, hãy tha thứ cho sự vô tâm của chị. Chỉ lần này thôi, xin em hãy tha thứ cho ta."
Khi Pharaoh Nefermaat đến bên cạnh Vương hậu, hơi thở của bà đã như ngọn đèn cạn dầu trước gió. Ngài nắm lấy bàn tay của bà thật chặt, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt gầy gò của bà: "Sao nàng lại ngốc như thế? Tự mình an bày mọi chuyện, nàng muốn nhanh chóng rời xa cha con ta như thế sao?"
Vương hậu khẽ lắc đầu, hơi thở gấp gáp khiến bà ho một cái. Bà biết Pharaoh đang muốn hỏi chuyện gì, từ ánh mắt của ngài bà đã nhìn thấy sự thất vọng: "Thiếp tin ngài hơn chính bản thân mình. Nhưng thiếp không tin tưởng bọn chúng."
Pharaoh gật đầu với bà, ngài thất vọng khi biết Vương hậu muốn Tiye thay thế vị trí của bà. Ngài tưởng rằng bà sẽ thấu hiểu tình cảm của ngài dành cho bà, cho dù Vương hậu ra đi ngài cũng sẽ thay bà chăm sóc Isis thật tốt. Nhưng Pharaoh cũng biết bà không tin tưởng điều gì, đó chính là quần thần Ai Cập.
Trước khi ngài lên ngôi, đã có một thời gian người chú của ngài nhiếp chính. Lúc đó vì chia chát nhau lợi ích mà ông ta đã giao một phần lớn quyền lực vào tay đám quan viên. Đến khi Pharaoh giành lại được ngai vàng trở thành một vị vua chân chính thì những quyền lực đó cũng phải được thu lại.
Nhưng đám quan viên đã quen với việc ngồi trên đầu thiên hạ, làm sao có thể để yên việc mình trở thành kẻ không có gì trong tay? Giữa Pharaoh và quần thần luôn có sự tranh đấu không ngưng nghỉ, vì Pharaoh Nefermaat lên ngôi chưa lâu nên có vẻ yếu thế hơn một chút.
Nếu bọn họ muốn nhân cơ hội này biến tân Vương hậu thành người thuộc phe cánh của chúng, thì tương lai của Ai Cập dường như đã trở thành miếng mồi ngon để bọn họ cấu xé.
"Coi như thiếp bướng bỉnh nốt lần này, xin ngài nhất định phải chăm sóc cho cả Tiye. Từ nhỏ con bé đã rất ngưỡng mộ ngài..." Vương hậu thều thào, sức lực dần rời bỏ bà ấy.
Pharaoh Nefermaat nở một nụ cười rạng rỡ nhất với Vương hậu: "Ta hứa với nàng, ta sẽ chăm sóc chu toàn cho Isis và Tiye."
Vương hậu ngẩn ngơ ngắm nhìn nụ cười của Pharaoh, lời đảm bảo của ngài đã lấy đi mọi sự nặng nề của bà. Bà khẽ mỉm cười, dịu dàng như làn gió xuân vừa lướt qua mặt hồ: "Khi đến thế giới bên kia gặp được thần Anubis, thiếp sẽ cầu xin thần cho phép được lưu giữ lại ký ức tình cảm này, mãi mãi đừng lãng quên..."
Đó chính là những lời cuối cùng của Vương hậu, bà đã yên lòng trở về với các vị thần ở cõi cực lạc. Nhưng bà lại không biết cô công chúa nhỏ bé Isis lại hiểu được mọi chuyện đang diễn ra, nàng cảm nhận được nỗi đau sâu sắc khi mất đi người đã sinh ra mình.
Isis trong thân thể trẻ con khóc cạn nước mắt, cho đến khi nàng không còn kêu được nữa. Các thái y đã phải đốt một số thảo dược trong tẩm điện để dỗ dành nàng ngủ. Chỉ khi ngủ Isis mới tạm thời gác lại sự đau đớn ấy sang một bên.
Trong suốt thời gian này, chính dì Tiye đã luôn ở bên cạnh chăm sóc cho nàng. Vòng tay của Tiye rất ấm áp, cả tiếng hát ru ngọt ngào của dì cũng khiến Isis được an ủi phần nào. Nàng rúc vào cơ thể thiếu nữ của Tiye, cảm nhận mùi hương thoang thoảng giống mẫu hậu, khẽ nhắm đôi mắt mệt mỏi lại.
Cuối cùng nàng đã hiểu lý do vì sao phụ vương của nàng dù yêu thương mẫu hậu hết lòng lại chấp nhận để dì Tiye trở thành tân Vương hậu. Bà ấy cũng chính là người đã sinh ra Memphis, người em trai mà nàng đã yêu điên cuồng trước đây.
Dường như vận mệnh đang lặp lại một lần nữa, khiến nàng hoài nghi về ý nghĩa sống lại của mình. Nàng tưởng nàng có thể thay đổi quá khứ định đoạt tương lai, nhưng hãy nhìn xem mẫu hậu của nàng vẫn chết và Memphis vẫn được sinh ra.
Điều duy nhất thay đổi có lẽ chính là cảm nhận của nàng đối với Teyi. Nàng đã không còn căm hận người phụ nữ đã cướp đi vị trí của mẫu hậu mình. Isis nhìn thấy sự tận tâm và yêu thương thật lòng của Teyi dành cho nàng. Và nàng cũng đã hiểu việc phụ vương đón nhận Teyi để Memphis ra đời là sự nhờ cậy của mẫu hậu.
Khi nàng đã tỉnh táo khỏi cơn thống khổ triền miên, Isis lại một lần nữa ngẫm nghĩ về những chuyện xảy ra trong quá khứ. Lúc trước nàng đã thể hiện ước vọng muốn trở thành Hoàng phi của Memphis khi hai người còn rất nhỏ. Nhưng Memphis chưa từng một lần đáp lại tình cảm của nàng, thậm chí là bắt đầu lánh xa.
Sau khi Carol đến, nàng chỉ chăm chăm vào việc diệt trừ tình địch mà khiến bản thân mất đi tình thân duy nhất, quê hương và cả địa vị ở Ai Cập. Nàng đã làm hại Carol hết lần này đến lần khác để thoả mãn tình yêu cuồng dại của nàng với Memphis.
Dù nàng rất căm hận Carol vì cướp đi mọi thứ của nàng, nhưng nàng không thể phủ nhận Carol vốn dĩ đã có một trái tim nhân hậu rồi. Khi nàng giết công chúa Mitamul của Hittite vì ghen tuông, thì chính Carol là nạn nhân bị đẩy ra nhận tội giết người thay nàng.
Lúc nàng phát hiện ra Ragash không hề tuân thủ lời hứa giết chết Carol, nàng đã rút dao phóng về phía hắn. Khi đó quần thần Babylon muốn xử tử nàng vì làm ô uế buổi tế lễ của chúng, chính Carol đã đứng ra bảo vệ nàng dù là vô tình.
Cộng hết thảy ân oán lại với nhau, dường như nàng vẫn nợ Carol nhiều hơn là Carol nợ nàng. Nhờ vào kiếp sống thứ hai Iris Raman, nàng đã được trải qua cuộc sống mà Carol từng sống. Nàng đã hiểu được tình yêu giữa chị em ruột là loạn luân trong thời hiện đại. Và nàng cũng đã hiểu được giá trị sinh mạng của con người cũng như sự bình đẳng giữa mỗi người với nhau.
Isis cũng đồng cảm được với những suy nghĩ của Carol và cách hành xử của cô trong quá khứ. Nếu nàng không là công chúa Ai Cập mà chỉ mang thân phận Iris Raman rồi lưu lạc đến nơi này. Có lẽ nàng sẽ không cử xử khác gì với Carol...
À không, sẽ khác biệt chứ.
Vì nàng vốn dĩ không phải là người quá lương thiện gì cho cam. Nếu có thể giữ bản thân an toàn giữa chốn xa lạ, nàng sẽ cố gắng hết sức để thực hiện cho dù là lợi dụng người khác một chút.
Vậy mong muốn cuối cùng của nàng là gì? Lý do thần linh cho phép nàng trở lại đây chính là để nàng được chọn lại, nàng sẽ lựa chọn ra sao?
Isis hạ quyết tâm thật lớn, không thể tiếp tục đi vào vết xe đổ của bản thân được. Không yêu Memphis sẽ không đố kỵ Carol, chấm dứt những tháng ngày nhung nhớ đau đáu trong tuyệt vọng. Nàng phải xoá bỏ thứ tình yêu cấm kỵ với Memphis, chỉ có buông bỏ nó mới khiến nàng hạnh phúc được.
Isis sẽ không biến mình trở thành kẻ phản quốc khiến Ai Cập trở nên bất ổn. Thượng và hạ Ai Cập không nên tách rời nhau, cho dù nàng có được quyền thừa kế dải Giza đi nữa thì một Ai Cập thống nhất vẫn vững mạnh hơn chia rẽ nội bộ.
Kiếp trước bản thân nàng trở thành con cờ trong tay kẻ khác để tranh đoạt quyền lực. Nàng muốn bản thân có đủ sức mạnh để tự quyết định tương lai của mình. Isis vẫn còn nhớ như in cái ngày Imhotep khuyên nàng nên gả đến Babylon vì sự giao hảo giữa hai nước và để dành lại toàn bộ quyền thừa kế Ai Cập từ tay nàng cho Memphis.
Đến cuối cùng, cái kết chờ đợi nàng ở Babylon là một người chồng thất hứa và nỗi cô đơn bao trùm đến tận cuối đời. Để rồi nàng phải kết thúc cuộc sống bi thảm ấy bằng nọc độc của rắn hổ mang, con rắn được nàng mang theo từ quê hương Ai Cập.
Kiếp ấy nàng đã không biết mẫu hậu, phụ vương, dì Teyi đã khổ tâm bao nhiêu để bảo vệ cho nàng. Nàng lại cứ tự mình đâm đầu vào khổ ải, đến cùng mất tất cả mọi thứ mà nàng có được.
Kiếp này nàng phải sống cho thật tốt, sống thật xứng đáng với kỳ vọng mà mẫu hậu dành cho nàng.