Chương 15: Bất đắc dĩ
Author: Lakshmi
Ismir không có thêm hành động gì lạ, hắn chỉ đơn thuần giữ nàng để nàng không té xuống hồ. Sau khi đặt Isis ngồi ngay ngắn trên thảm, Ismir vươn tay khẽ vỗ mấy cái lên mái đầu rối bời của nàng, "Thấy chưa, ngồi còn không vững thì chưa khoẻ đâu!"
Trong lòng Isis oán than không phải tại hắn thì nàng có suýt rơi xuống hồ không? Nàng biết có tranh cãi cũng không được gì, hắn trêu chọc nàng đến nghiện rồi.
Vừa dùng tay vuốt gọn lại mái tóc, nàng vừa nhớ ra một chuyện kỳ lạ. Hắn vào cung từ sớm, theo thông lệ phải đến chiều tối mới trở về phủ. Bây giờ đang là buổi sáng thì hắn trở về đây làm gì thế?
"Ngài tan triều rồi ư?" Isis đưa mắt nhìn hắn.
Hắn lập tức lắc đầu xoay người gọi: "Bà Mugla có đây không?"
Mugla luôn túc trực bên cạnh nàng vội vã lên tiếng: "Thần ở đây."
Ismir vươn tay kéo nàng đứng dậy rồi đẩy về phía bà Mugla, "Chuẩn bị cho Iris, chúng ta sẽ vào cung." Nàng vô cùng kinh ngạc, vì sao Ismir lại đưa nàng vào cùng với hắn, "Vào cung ư?"
Hắn xua tay với bà Mugla ra hiệu đưa nàng đi nhanh, nói với theo với nàng: "Lát nữa ta sẽ giải thích."
Khi bóng lưng của Isis khuất sau ngã rẽ, Ismir mới đưa tay vuốt làn tóc mai ra sau, khẽ thở dài: "Cái miệng nhanh nhau của con bé Mitamul phải sửa mới được!"
Bà Mugla đưa nàng vào phòng rồi bận rộn điểm trang cho nàng, vốn dĩ nàng cũng không hiểu về y phục Hittite cho lắm nên đều phó thác hết cho bà. Mugla chọn một chiếc váy trang nhã làm từ chất vải bồng bềnh như mây.
Hai vạt áo trước khép chồng lên nhau tạo thành phần cổ khoét sâu chữ V, tay áo ngắn may liền với phần cổ phấp phới mỗi khi nàng vươn tay. Phần thân suông dài quá gót, vạt váy rủ xuống như thác nước đổ xuống con sông, bà Mugla dùng một sợi dây da buộc quanh eo nàng để cố định chiếc váy.
Xong xuôi bà chải thẳng mái tóc cho Isis rồi bôi dầu thơm lên tóc nàng. Mugla chọn ra từ mớ trang sức một bộ trang sức phù hợp, sợi dây điểm xuyết ngọc trai trắng ngà cài lên tóc nàng đóng vai trò như một chiếc băng đô. Khuyên tai, vòng cổ khảm ngọc lấp lánh dưới ánh sáng càng tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nàng.
Đến lúc này bà Mugla mới hài lòng đưa nàng đến chỗ Ismir, hắn còn đang bận rộn trao đổi công việc với Luca. Mugla mỉm cười thông báo: "Điện hạ, tiểu thư đã sẵn sàng!"
"Chờ ta một..." Khi Ismir quay đầu lại đã bỏ dở câu nói trên môi, dưới ánh nắng ấm áp buổi sáng dung nhan của Isis càng thêm rực rỡ tựa như bông hoa hồng xinh đẹp khoe sắc trong nắng mai.
Từ lần đầu gặp nàng hắn đã biết nàng sở hữu nhan sắc khó ai sánh kịp, nhưng khi thấy nàng được trang điểm xinh đẹp như vậy hắn vẫn không kìm được mà chấn động. Ismir thả miếng đất sét vào tay Luca, sau đó cởi chiếc áo choàng tiến về phía nàng.
Hắn khoác áo choàng lên vai nàng rồi kéo một phần vải phủ lên đầu Isis: "Nếu cô không muốn gây chú ý, tốt nhất là che đi khuôn mặt này."
Isis kéo lấy mép áo choàng khép chặt lại gật đầu với hắn, chỉ vô tình khiến Ismir chú ý mà nàng đã bị hành suýt chết. Nàng không muốn đánh cược tính mạng của mình thêm một lần nào nữa đâu.
Đường từ phủ hoàng tử đến hoàng cung không dài, phủ đệ của hắn vốn nằm rất gần hoàng cung. Nhưng chỉ cần chừng đó thời gian là đủ để Ismir giải thích lý do hắn đưa nàng vào cung.
Mẫu hậu của Ismir là một người phụ nữ mong manh, sau sự việc hạ độc cả hắn và Quốc vương đã thống nhất sẽ không kể cho Vương phi biết. Hôm nay khi hắn đến thăm mẫu hậu thì mọi chuyện vẫn rất êm đẹp, nhưng khi công chúa Mitamul đến thì xảy ra chuyện. Trong lúc vô tình nàng ấy đã nhắc đến chuyện ám sát trước mặt Vương phi.
Hết cách Ismir đành phải kể rõ mọi việc rồi lựa lời an ủi Vương phi đang khóc hết nước mắt. Khi hắn trừng mắt với đầu sỏ gây chuyện là Mitamul, thì em gái hắn lại cứu nguy theo một cách khác.
Nàng ta hỏi Ismir rằng: "Thị nữ đã trúng độc thay anh có phải cô gái xinh đẹp Iris kia không?" Vương phi vừa nghe đến mấy chữ 'thị nữ', 'cô gái xinh đẹp' đã lập tức nín khóc tò mò nhìn Ismir.
Em gái hắn đúng là khắc tinh của hắn mà! Trước sự thích thú của mẫu hậu, Ismir đành phải về phủ đưa Isis đến gặp bà.
Nghe xong câu chuyện cũng khiến Isis thở dài, hình như định mệnh đang sắp xếp để Mitamul đòi lại món nợ với nàng thì phải. Mỗi lần nàng chủ động lánh xa để yên thân, thì Mitamul lại kéo nàng gần hơn vào vòng xoáy rắc rối.
Ismir nghe nàng thở dài, tưởng nàng vì chuyện nhập cung mà lo lắng, hắn an ủi nàng: "Mẫu hậu ta là người hiền hoà, bà sẽ không làm khó cô đâu."
"Tôi biết!" Vương phi Hittite trong nhận thức của nàng là một người phụ nữ yếu đuối đến mức nhu nhược, dù ngồi trên ngôi vị Vương phi nhưng lại chẳng có uy quyền của một Vương phi thật sự.
Chẳng mấy chốc xe ngựa đã đến được hoàng cung, để tránh bị người khác chú ý Ismir đã đưa nàng vào thẳng tẩm cung của Vương phi. Mẫu hậu của hắn ngồi trên vị trí chủ toạ chờ hai người, công chúa Mitamul đang ở bên cạnh bà.
Dù Isis phủ phục dưới đất để chào Vương phi nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của bà quan sát mình. Ismir đến gần mẫu hậu, nắm lấy bàn tay đang đưa về phía mình khẽ vỗ mấy cái: "Mẫu hậu, con đưa cô ấy đến rồi."
Vương phi mỉm cười dịu dàng với hắn rồi nói với nàng: "Cô gái, hãy ngẩng đầu lên."
Phản ứng của Vương phi khi nhìn thấy dung nhan của Isis rất khác với mọi người, sự hài lòng hiện rõ trong đôi mắt của bà. Mitamul ngồi bên liền phụ hoạ: "Người đã chịu tin con chưa? Cô ấy rất xinh đẹp phải không, ngay cả mỹ nữ đệ nhất kinh thành là Mira cũng phải ganh tị với cô ấy."
Lời tán thưởng của Mitamul khiến Vương phi bất ngờ, bà đã quá hiểu tính khí đứa con gái kiêu ngạo của mình, vẻ mặt bà hoài nghi: "Con đang khen người khác sao, thật ngạc nhiên đấy!"
Mitamul nũng nịu với bà: "Sao mẫu hậu lại nói vậy, con rất hiểu chuyện mà!" Vương phi mỉm cười xoa đầu nàng, dạo gần đây sự thay đổi của con gái rất rõ rệt. Nhờ có Ismir bảo ban răn dạy, Mitamul đã không còn sốc nổi như trước nữa.
Vui mừng vì sự thay đổi của con gái không khiến Vương phi lãng quên Isis. Bà cho nàng đứng dậy rồi ban ngồi, lại thưởng cho nàng một hộp châu báu trang sức cùng với các dược liệu quý hiếm.
Sau khi trò chuyện với nàng một hồi, sự hài lòng trong mắt Vương phi càng lúc càng tăng thêm. Bất chợt bà thở dài một tiếng, trong giọng nói thể hiện rõ sự nuối tiếc: "Rất có phong thái của một công nương, đáng tiếc chỉ là một nô lệ."
Mitamul biết mẫu hậu nuối tiếc chuyện gì, nàng lập tức phản bác: "Iris không phải nô lệ, dù cô ấy từng là thị nữ của hoàng huynh nhưng đã được anh ấy trả lại tự do. Bây giờ có thể xem cô ấy là dân thường, hơn nữa Iris lại là con gái của chủ hiệu buôn nổi tiếng mà con hay nhắc đến đấy."
"Thật vậy sao?" Vương phi như mở cờ trong bụng, xoay đầu nhìn Ismir tìm kiếm câu trả lời.
Em gái hắn lại nhanh mồm nhanh miệng nữa rồi, nhưng lời nàng ấy nói không sai. Hắn gật đầu với Vương phi: "Đúng vậy."
Isis mơ hồ theo dõi cuộc nói chuyện của bọn họ, xuất thân của nàng thì có liên quan gì đến Vương phi mà khiến bà vui vẻ như vậy. Nàng còn chưa kịp suy nghĩ xong thì câu nói tiếp theo của Vương phi đã khiến Isis càng hoang mang.
"Tốt quá, xuất thân trong sạch thì có thể trở thành phi tần của con rồi." Vương phi vui vẻ nói.
Nàng sững sờ vươn tay xoa xoa đôi tai của mình, Isis có nghe nhầm không thế? Sự hài lòng trong ánh mắt của Vương phi từ đầu đến giờ hoá ra là thái độ chấp nhận của mẹ chồng khi nhìn thấy con dâu à?
Không chỉ có nàng, cả Ismir cũng bất ngờ vì phát ngôn đi thẳng vào lòng đại dương của Vương phi. Hắn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Isis rồi lại xoa xoa vầng trán đau nhức.
Nếu cô bé có ý định trở thành phi tần của hắn thì Ismir đâu cần đau đầu tìm cách lừa nàng ở lại phủ chứ! Nhưng Isis hoàn toàn không có dã tâm đó mới khiến Ismir không nỡ buông tay cô gái đặc biệt này.
Giữa lúc tình thế ngượng ngập, tiếng thông báo của người hầu đã phá tan bầu không khí đó: "Quốc vương đến!"
Người đàn ông trung niên bụng phệ nuôi râu ngạo nghễ bước vào tẩm cung của Vương phi. Lão ta nhìn thấy hai người con của mình đều ở đây thì cất tiếng cười sang sảng: "Các con đều ở đây à, cả gia đình cùng tụ họp thật là hiếm có!"
Mitamul cúi đầu chào đón phụ vương nhưng trong lòng nàng lại trào dâng cơn sóng dữ. Cả tháng qua ông ta bận rộn vui vẻ với đám mỹ nữ được đem về từ Amazon và Mitanni, làm gì có thời gian đến thăm mẫu hậu của nàng mà không hiếm có.
Trái ngược với Mitamul thì thái độ của Vương phi chuyển từ ngạc nhiên sang vui mừng. Bà đứng dậy chào đón ông ta, nở nụ cười rạng rỡ với Quốc vương: "Mừng ngài đã đến."
"Vương phi yêu dấu của ta, nàng vẫn khoẻ chứ?" Ông ta ngồi xuống thân thiết nắm lấy tay Vương phi như thể rất quan tâm đến bà.
Gò má Vương phi ửng hồng, bà e thẹn đáp: "Thiếp vẫn ổn."
Vừa hỏi thăm Vương phi, Quốc vương vừa đảo mắt một vòng. Khi nhìn thấy một bóng hình xa lạ, ông ta lập tức cảm thấy hứng thú, "Đây là ai vậy?"
Nghe ông ta nhắc đến nàng, Isis càng cúi thấp đầu hơn. Bản tính háo sắc của Quốc vương thì ai mà không rõ. Khi ông ta nhìn thấy nhan sắc của Carol, đã bất chấp cả tình cha con để tranh đoạt với Ismir mà.
Ông ta là một lão dê xồm chính hiệu!
Ismir lập tức chắn ngang tầm mắt của Quốc vương, vội vàng tâu: "Là người đã trúng độc thay con."
Nụ cười trên môi Vương phi dần cứng lại khi bà nhận ra ánh mắt của Quốc vương hướng về Isis, thói háo sắc của phu quân luôn là nỗi phiền muộn đối với bà. Nếu là người khác thì bà cũng đành thôi nhưng đây lại là người con gái đầu tiên được Ismir giữ bên mình, Vương phi quyết không để nàng rơi vào tay Quốc vương.
"Thiếp gọi cô ta đến để ban thưởng." Bà dịu giọng trả lời, sau đó xoay đầu nói với Ismir: "Con còn nhiều việc phải làm, mau đi đi."
Ismir còn chưa kịp cáo lui thì Quốc vương đã phất tay ngăn lại, "Khoan đã, nếu là người đã cứu Ismir thì ta cũng muốn ban thưởng cho cô ta."
Dù Isis luôn cúi đầu nhưng 'rada dò tìm gái đẹp' của Quốc vương đã bắt được đúng tần số, chỉ cần nhìn vóc dáng thướt tha và suối tóc đen dài mềm mại đã đủ khiến ông ta nao lòng, "Ngươi hãy ngẩng đầu lên, đây là lệnh." Thái độ che chở của Ismir và Vương phi càng làm dấy lên lòng ham muốn của Quốc vương.
Isis âm thầm nghiến răng, nếu lão trông thấy nàng nhất định sẽ muốn nạp nàng vào cung. Nàng lại không phải Carol được Ismir yêu thương che chở, có khi nào hắn sẽ tự tay dâng nàng cho cha hắn hay không? Nếu thật như vậy thì nàng gặp rắc rối to rồi!
Dù biết hậu quả tồi tệ nhất sắp xảy ra nhưng nàng không còn sự lựa chọn nào khác, Isis từ từ ngẩng đầu lên. Đúng như dự đoán của Isis, cảm xúc trong ánh mắt của Quốc vương thay đổi liên tục, từ trầm trồ đến khao khát mọi thứ đều được bộc lộ qua cả nét mặt.
"Chà, hoá ra là một mỹ nhân tuyệt sắc!" Từ trong giọng điệu của Quốc vương cũng toát lên sự ham muốn ghê tởm.
Nhưng Isis chỉ nhìn thấy được nhiêu đó bởi vì Ismir đã kéo nàng vào lòng, bàn tay to lớn của hắn nâng cằm nàng lên rồi áp môi hắn xuống. Khi hai cánh môi chạm vào nhau, Isis mới nhận ra gã hoàng tử xấu xa kia vừa hôn nàng.
Isis tức giận vùng vẫy nhưng Ismir đã thì thầm bên tai nàng: "Nếu cô muốn an toàn rời cung thì ngoan ngoãn đi!" Cơ thể căng cứng của nàng dần thả lỏng, Isis để mặc cho hắn gặm nhấm đôi môi mình.
Khi hắn buông nàng ra gò má Isis đã ửng hồng vì thiếu dưỡng khí, Ismir ôm nàng vào lòng giấu nàng vào ngực hắn, "Nàng ấy rất xinh đẹp phải không phụ vương? Chỉ có những cô gái như thế mới lọt vào mắt xanh của con thôi, ta nói có phải không ái phi của ta?"
Cánh tay hắn ôm eo nàng siết chặt buộc Isis phải ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp ánh mắt kiên định của hắn rồi khẽ gật đầu. Nàng biết Ismir đang giúp nàng, nếu nàng không thừa nhận mình là người của hắn thì Quốc vương sẽ lập tức bắt nàng tiến cung.
Mọi người xung quanh đều sửng sốt vì sự táo bạo của hoàng tử Ismir nhưng khi nhìn lại mỹ nhân đang e thẹn trong lòng hắn thì cũng gật gù đồng tình. Nếu bọn họ được ôm một thiếu nữ tuyệt sắc như thế trong lòng, chắc cũng không kìm được mà yêu thương nàng.
Có vẻ Quốc vương cũng đã để mắt đến cô gái, vậy chuyện gì sẽ xảy ra giữa hai cha con đây? Trong khi đám người hầu đều cho rằng Quốc vương sẽ tức giận thì ông ta lại bật cười sảng khoái, tiếng cười của ông ta vang vọng khắp cung điện.
"Ha ha, trước giờ ta cứ tưởng con không có hứng thú với đàn bà, nhưng xem ra Chiến thần của Hittite cũng có ngày thất thủ trước sắc đẹp khuynh thành này rồi! Mau đưa ái phi về đi, còn phần thưởng cho cô gái ta sẽ cho người mang đến tận phủ của con." Vừa nói ông ta vừa liếc mắt nhìn người con gái kiều diễm kia lần cuối rồi phẩy tay cho phép Ismir rời đi.
"Con xin thay mặt nàng ấy, đa tạ phụ vương." Ismir ôm lấy nàng cúi chào Quốc vương.
*
Vừa về phủ Isis đã trốn biệt trong phòng, ngay cả con mèo Eira cũng bị nàng nhốt bên ngoài. Bà Mugla lo lắng nhìn cửa phòng đóng chặt rồi xoay đầu nhìn điện hạ Ismir đang đứng trước cửa, "Điện hạ, tiểu thư sao thế ạ?"
Ismir cũng không ngờ sự tình lại phát triển thành ra thế này, hắn xua tay với bà: "Bà cứ đi làm việc, chuyện ở đây cứ để ta lo." Bà Mugla cúi đầu vâng một tiếng rồi xách theo Eira đang kêu gào đi luôn.
Trong lúc Ismir đang nghĩ cách khuyên Isis thì cửa phòng nàng bật mở, Isis đã thay lại trang phục cũ của mình còn mang theo cả hành lý nàng soạn sẵn từ trước. Nhìn thấy Ismir đứng ngay cửa, Isis vội vàng nói: "Ngài ở đây thì tốt quá. Tôi đang muốn tạm biệt ngài đây."
Người kinh ngạc lúc này là Ismir, hắn hỏi lại nàng: "Tạm biệt ư? Cô muốn đi đâu?"
"Chỉ cần ngài cho phép tôi về thương quán, trong chiều nay tôi sẽ lên đường trở lại Patara. Ở nơi xa như vậy Quốc vương sẽ không nhìn thấy tôi nữa đâu." Isis vui vẻ đi ngang qua Ismir.
"Rầm!"
Ismir chống tay lên cửa ngăn nàng lại, có lẽ vì hắn hơi vội vã nên không khống chế được sức lực khiến cánh cửa va vào tường phát ra tiếng động lớn. Isis bị giam trong vòng tay của hắn, nàng sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Điện hạ?!?" Isis hoài nghi trước phản ứng kích động của hắn.
Đối với vóc người cao lớn của Ismir thì nàng rất nhỏ bé, hắn chỉ cần dùng một tay là có thể ôm trọn lấy nàng. Giờ phút này có rất nhiều suy nghĩ bủa vây lấy Ismir, kể từ lần đầu tiên gặp nàng có lẽ định mệnh đã sắp đặt khiến nàng phải thuộc về hắn.
Sau khi điều tra rõ thân phận của Isis, hắn thật sự đã có ý muốn thả nàng đi. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa hắn đến trước phòng nàng, Ismir thả con mèo trên tay vào phòng Isis nhằm giữ chân nàng lại.
Hắn thầm nhủ chỉ cần nàng ở lại một ngày để hắn có thể nói lời tạm biệt vậy là đủ. Nhưng Ismir không ngờ Isis vì hắn mà trúng độc, thật lòng hắn không biết ly sữa đó có độc. Khi nàng mang sữa đến đã nói là do bà Mugla chuẩn bị, mới khiến hắn buông lỏng cảnh giác.
Nhìn thấy nàng hôn mê không tỉnh Ismir đã rất sốt ruột, cảm giác đó chưa từng xuất hiện ở hắn. Lúc nàng tỉnh lại, Ismir là người vui mừng nhất.
Trong mấy ngày tiếp theo hắn luôn tìm hết cách này đến cách khác để ngăn nàng rời khỏi phủ. Kể cả khi Ismir biết nàng rất nhớ anh trai, thì hắn vẫn không muốn để nàng trở về, thậm chí là cấm nàng liên lạc với Hondo.
Hôm nay, khi Ismir nhìn thấy ánh mắt thèm khát của phụ vương nhìn nàng, trong lòng hắn đã thật sự nổi cơn bão tố. Cô gái này là của hắn, bất kỳ ai kể cả phụ vương cũng không được phép cướp nàng đi.
"Nàng không thể trở về Patara, trước mặt mọi người ta đã thừa nhận nàng là ái phi của ta. Nếu bây giờ nàng rời khỏi phủ chắc chắn sẽ khiến phụ vương nghi ngờ, đến lúc đó cả ta cũng không thể cứu nổi nàng nữa đâu." Ismir thong thả uy hiếp Isis, trái ngược với dáng vẻ gấp gáp khi nãy của hắn.
Ismir muốn từ từ xóa bỏ đường lui của nàng, giữ nàng ở lại bên cạnh hắn mãi mãi.