Khương Âm quả thật nghe hiểu, nhưng cô cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng.
Những lời đó rất bình thường, cách một màn hình nghe thấy lại giống như phát ra từ chính miệng Phó Lương Dư.
Cũng là những lời Phó Lương Dư sẽ nói.
Nhưng đặt trên người UU, làm thế nào cũng không thích hợp.
Trong tưởng tượng của Khương Âm, UU nên là kiểu người bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất dịu dàng mềm mại...
Nghĩ tới đây cô bỗng giật mình: bên ngoài lạnh lùng, bên trong dịu dàng.
Cô cũng dùng những tính từ này cho một người khác.
Những từ này là Khương Âm dùng để đánh giá Phó Lương Dư khi vừa quen biết anh.
Ngoại trừ giới tính không đúng, nhưng cơ hồ tất cả đều thích hợp.
Nhưng bây giờ quan trọng là giới tính không đúng.
UU không phải là nữ sao?
Cũng không phải là cô phân biệt đối xử, tài khoản UYAU này có ý nghĩa rất đặc biệt với cô, bên ngoài là nam hay nữ thật ra chẳng có gì khác nhau.
Vốn bỗng nhiên biết UU là nam sinh, Khương Âm đã kinh ngạc, nhưng đợi sau khi...
Ở trong lòng Khương Âm thì UU chính là UU.
Mặc dù là nam thì quan hệ giữa bọn họ sẽ chẳng có gì khác.
...
UU bảo bối.
Nghĩ đến cách xưng hô này, Khương Âm không còn gì nuối tiếc mà nhắm chặt mắt.
Cô không nhớ rõ đã nói bao nhiêu lần rồi.
Khương Âm ghi chú cho Weibo của UU là cái tên này, có lúc cô gửi Weibo cho UU hay lúc bình luận cũng đều dùng cách gọi này.
Người thường xuyên theo dõi cô trên Weibo đều biết cách xưng hô này của cô với UU.
Không chỉ như thế, ở ngoài đời thật cô cũng thường xuyên treo cái tên này bên miệng.
Người khá thân thiết với cô đều biết có biệt danh như thế, chẳng hạn như mẹ cô, chẳng hạn như Phương Tư Nhụy...
Cũng chẳng hạn như người hàng xóm ngoài ý muốn biết được của cô.
____Huhu tôi thật sự rất thích UU bảo bối!
____Thích...ai?
____Thích cô ấy như vậy sao?
____Ừm! Vô cùng thích!
Khi ở thành phố Z cô đã từng nói như vậy, Phó Lương Dư từng hỏi như thế.
Lúc đó Phó Lương Dư phản ứng thế nào? Biểu cảm của anh ấy thế nào?
Khương Âm cố gắng nhớ lại, nhưng lúc đó trong lòng cô ngập tràn sự vui sướng, sự chú ý đổ dồn vào UU không hề để ý biểu cảm của người bên cạnh.
Nghĩ tới đây, Khương Âm đau khổ nhăn mặt, cô gắt gao cắn răng, sợ chỉ hơi hé miệng thì cái cảm giác làm người ta phát điên sẽ xông ra, trực tiếp xuyên qua tường vang dội đến phòng cách vách.
Tại sao UU là Phó Lương Dư?
UU làm sao có thể là Phó Lương Dư chứ?!
Trong lòng Khương Âm bấn loạn không thôi, loại cảm giác như mèo cào này sắp làm cô phát điên.
Vậy hẳn là Phó Lương Dư cũng biết bút danh của cô, anh ấy biết lúc nào chứ?! Ở trên mạng cô có nói lời gì buông thả quá không nhỉ...
Trong chớp mắt, một loạt vấn đề nảy ra trong đầu Khương Âm, mỗi vấn đề đều có thể đẩy cô vào nỗi sợ xã hội, lúc này cô hốt hoảng lo sợ, mất đi khả năng suy nghĩ, không có đầu mối gì với tất cả những vấn đề kia...trừ một cái cuối cùng.
Vấn đề cuối cùng chẳng cần nghĩ, vừa nãy cô đã làm rồi.
Hình như cô gọi là...vợ.
Cô còn nói nhặt rác nuôi anh.
Vợ.
Nhặt rác.
Nuôi anh.
Nghĩ tới mấy chữ này, cô không khống chế được mà nhớ đến mấy lời vừa nãy của Phó Lương Dư.
Anh hỏi: "Nói lời giữ lời đó nhé?"
Giữ lời đó nhé?
Đương nhiên không giữ lời rồi!
Gần một tiếng đồng hồ, cả Khương Âm cuộn trên sô pha, cô co chân ôm gối, sự kinh ngạc trong lòng vẫn chưa giảm bớt.
Vệt hồng trên mặt một chút cũng chẳng tan đi.
Cũng không biết có phải tự mình làm mình xấu hổ hay không nữa.
Máy tính vẫn mở, đạn mạc vẫn ào ào như cũ, Khương Âm vãn ngồi cách đó hai bước chân, lần trực tiếp đầu tiên của UU cô lại hoàn toàn không có tâm trạng xem.
Những suy nghĩ rối loạn trong lòng sắp bao phủ lấy cô, làm cô muốn bỏ trốn.
Tốt nhất là trốn đến nơi không ai quen cô.
"Là người đọc của cô ấy sao?"
Đương lúc Khương Âm đang suy nghĩ xem làm thế nào để trốn khỏi trái đất, thì trong máy tính cuối cùng lại truyền đến âm thanh, hình như là đang đọc đạn mạc.
Lúc anh vẽ dường như không thích nói chuyện.
Ngoại trừ mấy câu lúc bắt đầu, thời gian tiếp đó anh thậm chí chẳng nói gì, phảng phất như anh mở trực tiếp chỉ để giới thiệu quá trình vẽ bình thường của anh.
Nghe thấy anh nói, Khương Âm mím chặt môi, mi mắt hơi ngước lên lại thu về.
Động tác của cô rất khẽ như là sợ bị ai phát hiện.
"Ừm." Nhừng vài giây, người bên trong lên tiếng, giọng anh lành lạnh mang theo ý cười, lại đáp lại một lần nữa, "Là độc giả của cô ấy."
Nghe thấy những lời này, Khương Âm sửng sốt, sau đó cô khẽ ngước mắt lại nhìn về phía máy tính.
Bây giờ màn hình trực tiếp chỉ có bức tranh đã vẽ xong, không phải người, cũng chẳng phải phong cảnh.
Là hoa.
Khương Âm liếc mắt liền nhận ra, chính là vẽ hoa Phương Tư Nhụy tặng cô hôm sinh nhật.
Hoa hồng Tezza màu cam cá hồi phối với hoa cúc trắng, màu cam kết hợp với trắng cực kỳ đẹp.
Khương Âm rất thích.
Bây giờ bó hoa kia lại hiện lên trong màn hình máy tính.
Anh vẽ y như thật, Khương Âm nhất thời không phân rõ là vẽ hay ảnh chụp.
"Thích."
Đột nhiên nghe thấy hai chữ này, Khương Âm đơ cả người, trong chốc lát không phản ứng lại anh đang nói gì.
"Rất bình thường." Lúc này người bên trong lại lên tiếng. "Không thích sao có thể muốn vẽ cho cô ấy."
"Thình tịch, thình thịch, thình thịch..."
Mặc dù bên tai vẫn là tiếng mưa rơi ào ào, bốn phía không hề an tĩnh, nhưng trong giây lát Khương Âm dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Rất vang.
Tựa hồ có thể xuyên qua bức tường vọng đến khắp nơi, truyền đến mỗi hạt mưa, mỗi cơn giớ, mỗi chiếc lá có thể nghe thấy.
Khương Âm ngây ngẩn, qua một lúc mới phản ứng được.
Lúc cô ngây người, hẳn là đã bỏ qua trọng tâm câu chuyện rồi, Khương Âm nghĩ như vậy.
Bây giờ cô mới chậm chạp xem bình luận.
[Aaaa em cũng thích! Truyện thái thái viết rất hay!]
[Giới tính chẳng liên quan gì! Truyện của cô ấy rất thu hút! Không chỉ UU, nam sinh bên cạnh tôi cũng thích đọc!]
[Tôi có thể chứng minh, mấy người bạn là nam của tôi cũng thích đọc! Chỉ có điều bọn nó đọc xong ngoại trừ biết nói "Vậy mà lại BE" thì cũng chẳng biết gì! Thật vô dụng mà (gật đầu)]
[Cùng là người đọc sai lại khác biệt lớn thế chứ! Lúc tui đọc tiểu thuyết của cô ấy chỉ biết khóc huhu thôi, xem tranh của UU chỉ biết gào thét! Thật vô dụng mà!]
"Không cần nghĩ như vậy đâu, cũng không cần so sánh như thế." Khương Âm có thể nhìn thấy những bình luận này, người đối diện trên internet đương nhiên cũng có thể đọc được, vì thế người bên kia lên tiếng, "Mỗi người có một vai trò khác nhau."
Nghĩ tới gì đó anh dừng một lát rồi lại mở miệng.
"Thật ra phản hồi của các bạn quan trọng với cô ấy hơn nhiều." Lúc này anh trực tiếp nói ra những lời trong lòng, "Có tác dụng hơn mấy bức tranh này rất nhiều."
Nghe anh nói như thế, khóe môi Khương Âm tựa hồ mím chặt hơn.
Dường như là hiểu được tâm tình Khương Âm, lập tức đã nhìn thấy được hai câu kèm một tràng dấu chấm than.
[Không phải đâuu!!!!!!]
[Có ích mà!!!!!]
Sau đó hai câu kia cứ như là được copy lại, che kín cả màn hình.
"Ý tôi là ngược lại." Nhìn dấu chấm than lấp đầy màn hình, người bên trong có chút bất đắc dĩ, lại lên tiếng giải thích, "Lúc trước khi tôi quen biết cô ấy."
Trước khi anh quen Khương Âm, từ đó đến nay đều là những người này ở bên cạnh cô.
[Ai nói thế! Anh rất quan trọng đó hiểu hông!]
[Tôi không quen cô ấy, nhưng thái thái quen anh mà! Anh thậm chí cũng ở bên cô ấy rất lâu rồi đó!]
[Chị em ơi tui nghi ngờ UU đang nói ẩn ý đó, thời gian anh ở bên cạnh cô ấy dài hơn so với bất kỳ ai! Giống như trước khi thái thái viết truyện đã theo dõi anh ấy rồi!]
[Anh ấy cũng có thể đang khoe nữa, thấy bọn em còn chưa đủ đáng thương sao?!"
[Nói đi nói lại tổn thương rồi chỉ có bọn em thôi!]
Khương Âm đã nhìn quen những bình luận làm nũng bán manh này, khóc lóc lăn lộn đủ loại đủ kiểu, nhưng kẻ xướng người họa như đêm nay là rất hiếm.
Phía trước còn chưa diễn xong, đằng sau đã có người phá.
[UU anh nhìn thấy chưa? Về sau không cần an ủi bọn họ, dù sao chúng ta có thang có thể lật nóc nhà lên mà.]
[Hhuhu đúng vậy đó, anh hông cần lo bọn họ, nhóm của chúng ta cái gì cũng không biết, nhưng rất biết bán thảm, trốn tránh trách nhiệm.]
[???? Các cô là ai thế! Đem đồng đội ăn ý không chê vào đâu của tôi bắt đi đâu rồi?!]
[Tôi cũng rất muốn đứng về phía các cô, nhưng UU anh ấy an ủi tôi đó!]
[Này cũng quá ôn nhu rồ! Huhuhu tôi không có sức chống cự với nhứng người dịu dàng thế này đâu, huống gì giọng anh ấy còn dễ nghe nữa.]
[Hhuhu thật sự không thể trách tôi thấy sắc quên bạn đâu...]
Khương Âm nhìn những bình luận này, sau một hồi mới chớp chớp mắt, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
[Không nói đùa nữa, em nói nghiêm túc nè, Dư âm bất nhiễu lương thái thái thật sự thích anh, bọn em rất quan trọng, anh cũng thế.]
[Fans lâu năm đều biết, anh là trang Weibo duy nhất mà cô ấy thường xuyên bấm like, ý nghĩa thật sự không giống nhau.]
[Trước đó anh cũng theo dõi lại cô ấy, người không biết lại hâm mộ đố kị, mỗi lần em đều muốn nói, sự đối đãi của anh với cô ấy cũng là duy nhất.]
[Cô ấy thật sự rất thích anh!]
[Thật sự thật sự rất thích.]
[Đúng đó, ngoại trừ bọn em, trong những tick V đỏ cô ấy thích nhất là anh!]
....
....
Khương Âm: "..."
Người vốn rất cảm động nhìn xong, nước măt vốn sắp rơi nhất thời tan biến mất.
Hướng của câu chuyệ sao bỗng nhiên biến thành đồng loạt thay cô thổ lộ rồi?!
Cô cần sao?
Không cần mà!
Thế này về sau cô làm sao còn có thể ra ngoài gặp người ta!!!
"Tôi biết." Lúc Khương Âm định tắt máy tính trốn đi, người bên trong lại lên tiếng.
Anh nói: "Cô ấy rất thích UYAU."
Dưới bình luận [đó không phải là anh sao, UU có phải lại đang khoe khoang không], người đối diện tựa hồ như bật cười.
Anh dùng giọng cực nhỏ nói: "Không giống nhau."
Mấy chữ lí nhí đó, không giống như nói cho người khác nghe, mà giống nói cho chính mình nghe.
Nhưng Khương Âm lại nghe thấy, mặc dù là tiếng cười, hay là mấy chữ đó cô đều có thể nghe.
Nghe thật rành mạch.
Tiếng cười đó, mấy chữ đó không biết mang theo cảm xúc gì nhưng khiến người nghe được cảm thấy trong lòng chua xót.
Tựa như nỗi hiu quạnh trong lòng, giống như thiếu gì đó.
Mãi đến khi anh đóng trực tiế, những cảm giác trong lòng Khương Âm vẫn chưa mất đi.
Khương Âm ngồi trên sô pha nhỏ ở ban công, không nhúc nhích, như đang ngây người.
Chẳng biết qua bao lâu, ngay lúc cô đang sững người, ánh mắt bỗng dưng lướt qua ban công đối diện, vừa cảm nhận được bóng người đứng ở bên kia thì thân thể cô cứng đờ lại.
Chỉ liếc một cái, cô liền dựa theo dáng người mà nhận ra được.
Không phải Tống Nam.
Khương Âm thậm chí không dám ngước mắt nhìn thẳng về nơi đó, cơ thể cô căng cứng, khi nhận thấy bóng người đang tiếng đến gần, cô bỗng đứng bật dậy xoay người đi vào trong phòng, thậm chí không quản màn hình máy tính vẫn đang sáng.
Cô tựa như là đang chạy trối chết.
Về lại phòng khách, trái tim trong ngực Khương Âm đập càng nhanh, nhanh đến mức cô hoảng sợ.
Cứ tiếp tục thế này thì không được, Khương Âm dời sự chú ý cầm điện thoại lên, nhưng lúc nhìn thấy thông báo nhắc nhở thì động tác của cô ngừng lại
Thông báo tin nhắc trong điện thoại Khương Âm không để ẩn, tin nhắn mới nhất trực tiếp đập vào mắt cô, khiến cô không thể giả vờ không nhìn thấy.
Nội dung dòng tin nhắn đó là:
[Đừng giận mà, Âm Âm.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT