*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.03.Fu.; Phó Lương Dư.Edit: ChocopieyogurtHôm đó bọn họ dường như tụ tập đến rất khuya, mười một giờ lúc Khương Âm tắm rửa xong xuôi, ngả lưng xuống giường, hình như bọn họ còn chưa tan cuộc. Ngày đó Khương Âm cũng ngủ rất ngon, hôm sau tận bảy giờ hơn mới tỉnh, cả ngày tâm tình đều rất tốt.
Chỉ là hai ba lần giao lưu tựa hồ không khiến cuộc sống của Khương Âm có thay đổi gì, cô vẫn chất đồ ăn cho hai ngày như cũ, là một tiểu trạch nữ có thể hai ngày rưỡi không ra khỏi cửa.
Vòng tròn xã giao của Khương Âm rất hẹp, hơn hai mươi tuổi rồi, có thể thường xuyên xách cô đi ra ngoài cũng không quá hai người.
Buổi sáng thứ sáu, tin nhắn nhảy đến, Phương Tư Nhị nói muốn đến nhà cô ngủ.
Cách một cái màn hình Khương Âm cũng có thể cảm nhận được tâm trạng phấn khích của cô ấy, Khương Âm rất hiểu, đi làm liên tục nửa tháng trời, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút.
Lúc Phương Tư Nhị bận rộn thì ngay cả thời gian để ăn cơm cũng rất ít, Khương Âm nghĩ nghĩ, chuẩn bị đi mua chút đồ ăn cô ấy thích để trong nhà, bồi bổ cho cô ấy thật tốt.
Khi Khương Âm vừa thu dọn xong chuẩn bị ra ngoài thì chuông cửa vang lên.
Khương Âm ngừng động tác, giả vờ không nghe thấy.
Chỉ khi chuông cửa vang lên lần thứ hai, trong lòng cô có chút phát điên, nhưng vẫn quay về phòng ngủ lặng lẽ cầm con dao rọc giấy trong tay, lúc đó mới mở cửa ra.
"Xin chào." Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên mặc quần áo lao động, cầm theo thùng dụng cụ, "Kiểm tra an toàn gas định kỳ."
Khương Âm nhìn nhìn bảng tên trước ngực ông ấy rồi mới thở phào một hơi, mở cửa để ông ấy vào, nói: "Làm phiền rồi."
Quá trình kiểm tra rất nhanh, cũng chỉ tốn đôi ba phút.
Lúc tiễn người thợ ra khỏi cửa, Khương Âm nói: "Cảm ơn, vất vả rồi."
Người thợ rất hào sảng phất phất tay: "Không vất vả, cháu không cần khách khí."
Khương Âm máy móc nở nụ cười, gật gật đầu, đợi khi người thợ kiểm tra muốn nhấn chuông cửa nhà đối diện, cô nói theo bản năng: "Nhà anh ấy không có ai, đi làm mất rồi."
Buổi sáng hôm nay nghe tiếng đóng cửa.
"Được." Người thợ nói rồi dùng bàn tay kia lục tìm đồ trong túi, Khương Âm đoán chắc là tìm giấy thông báo.
Nhìn động tác của ông ấy, có lẽ giấy thông báo hết mất rồi.
"Ôi, hết rồi?" Quả nhiên, mất giây sau nghe người thợ nghi hoặc nói, "Đừng vậy chứ."
Nói đoạn, động tác người thợ ngừng một chút, vỗ vỗ cái ót: "Bị tiểu tử kia cầm đi mất."
Bởi vì hôm nay có lý do đặc việc, người thợ học việc của ông cầm đi rất nhiều, nói là muốn giúp đỡ ông một chút.
Khương Âm có một loại dự cảm không rõ.
Quả nhiên nghe ông ấy nói: "Cô bé, vậy có thể làm phiền cháu nói với cậu ấy một tiếng được không, để cậu ấy hẹn lại thời gian."
Khương Âm: "....."
Người thợ có ý xin lỗi: "Đây là hộ cuối cùng của hôm nay. hôm nay sinh nhật con gái chú, đã nói hôm nay sẽ đón nó tan học, chú không còn đủ thời gian đi đi về về nữa."
Sau khi Khương Âm nghe xong thì ngừng lại, nhịn xuống ý muốn từ chối, cô nói: "Không sao ạ, cháu sẽ nói anh ấy."
Người thợ ngữ khí chân thành đáp lại: "Cảm ơn cháu nhiều nhé cô bé."
Đến lượt Khương Âm xua xua tay: "Không sao, cũng thuận tiện thôi ạ."
Cuối cùng người thợ để số điện thoại lại cho Khương Âm.
Đóng cửa, Khương Âm nhìn số điện thoại trong di động rồi thở dài.
Lại nghĩ, dù sao buổi tối Phương Tư Nhị sẽ đến, chỉ cần cô ấy ở đây, mấy chuyện này không thành vấn đề.
Gõ cửa, nói chuyện, Phương Tư Nhị am hiểu hết.
Nghĩ đến đây, Khương Âm đến cả từng sợi tóc cũng thật vui vẻ, vội vàng đi mua món mà Phương Tư Nhị thích ăn.
Khương Âm mua một đống đồ đạc, trực tiếp mua hai phần sushi mà Phương Tư Nhị thích ăn, chuẩn bị để cô ấy phát huy tài ăn nói của mình.
Lúc Khương Âm đang hỏi cô ấy khi nào đến, thì nhìn thấy tin nhắn Phương Tư Nhị gửi cô mười phút trước mà cô chưa đọc.
Tim Khương Âm hẫng một nhịp, ngón tay run rẩy mở khung trò chuyện:
【A a một ngày nào đó tớ sẽ cắt chức ông chủ của chúng tớ!!】
【Còn muốn tăng ca, tăng em gái ông ta!!】
【Ông ta đối xử với tớ như con vật vậy!】
【Nhà tư bản ác độc, đương đại Chu... cũng không sánh bằng!】
......
【A aaaa Khương Khương, tớ muốn đến nhà cậu, ông đây không muốn tăng ca!】
"......"
Khương Âm cũng muốn chửi đổng.
Cô cùng Phương Tư nhị chửi rủa ông chủ bất lương kia nửa ngày, lại trấn an cảm xúc của cô ấy rồi mới tắt khung trò chuyện.
Khương Âm mở số điện thoại trong di động ra, bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể tự mình lên thôi.
Khương Âm có tật xấu, chuyện gì giải quyết không xong, cô sẽ không có cách nào bình tĩnh mà làm chuyện của mình.
Từ lúc mua đồ về, suốt một tiếng, Khương Âm cứ lúc lúc lại chú ý động tĩnh nhà đối diện, chuẩn bị gọi người trước khi anh vào nhà, đỡ phải gõ cửa lại.
Khương Âm nhìn thời gian trên điện thoại, 17:22, bình thường giờ này cũng nên về nhà rồi.
Khương Âm ở phía sau cửa bồi hồi, đợi mở cửa gọi người.
Quả nhiên không đợi lâu, Khương Âm lờ mờ nghe được tiếng nói chuyện ngoài cửa, cũng không biết có phải là bạn anh cùng tới hay không.
Tuy nhiên không sao, cô chỉ cần đưa số điện thoại.
Khương Âm hạ quyết tâm, nhanh chóng mở cửa ra, nhưng đột nhiên đối mặt với người đang đi đến vẫn cứ là nghẹn giọng.
Khương Âm: "..."
Dường như hàng xóm đối diện không nghĩ Khương Âm đột nhiên mở cửa, tiếng nói chuyện bỗng ngừng lại rồi mới nói tiếp: "Còn lại ngày mai nói."
Anh nói xong câu đó liền ngắt điện thoại.
Hàng xóm mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm một cái cặp, hình như bên trong đều là bản vẽ, còn hai bước nữa là đi đến cửa.
Anh đổi hướng đi, đến bên cạnh Khương Âm hỏi: "Sao thế?"
Giọng nói, động tác thật tự nhiên.
Khương Âm giật mình, vội nói chuyện chiều hôm nay, lại tìm số điện thoại, đang chuẩn bị nói cho anh nghe thì người đối diện nói: "Cô có muốn gửi trực tiếp qua Wechat cho tôi không."
Khương Âm: "..."
Vẫn rất tự nhiên như trước.
Cuối cùng nghe anh nói thêm một câu: "Cho tiện."
Khương Âm gật gật đầu, yên lặng mở mã QR, chìa điện thoại ra.
Đây chính là người sửa ống nước cho cô, để lại cho cô một ngọn đèn, cô chắc chắn không thể từ chối.
【Hơn nữa, cũng nói rồi, cho tiện, lần sau có chuyện thì trực tiếp gửi Wechat nói, tiện hơn nhiều! Thêm nữa, hàng xóm mà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường...】
Đạn mạc (1) điên cuồng quét qua trong đầu Khương Âm.
Đợi khi cô choáng váng mở ra chuẩn bị ghi chú, ngón tay dừng lại, lúc này mới nghe người đối diện nói: "Phó Lương Dư."
"Đây là Phó, Lương trong 'Dư âm nhiễu lương', Dư trong 'Cấp dư' (2)." Khương Âm mơ mơ hồ hồ làm theo chỉ dẫn của anh, thêm Wechat, gõ tên anh vào.
(2) 给予: dành cho
Phó Lương Dư.
Khương Âm nghĩ, thì ra tên Wechat là phiên âm họ của anh. (3)
(3) Họ Phó phiên âm là [fù]
Fu.
Phó Lương Dư.
(1) Đạn mạc: cơn mưa bình luận hay chạy trên các video