Ôn Dương nhấp một ngụm nhỏ rượu, Ân Lang Qua liền đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
"Tôi không thể uống nhiều." Ôn Dương thành thật nói, "Tửu lượng của tôi không tốt, hơn nữa nếu tôi uống say rồi ... tôi sẽ điên mất." Ôn Dương thật ngượng ngùng tự giễu cười nói, "Trước kia tôi uống say một lần, lúc ấy mọi người xung quanh người đều khiếp sợ ấy."
Đôi mắt của Ân Lang Qua lóe lên, ngập ngừng hỏi, "Cậu uống say thì sẽ như thế nào?"
Ôn Dương không còn mặt mũi nói, kế tiếp vô luận Ân Lang Qua khuyên như thế nào cậu đều không hề uống rượu,nhưng thật ra cuối cùng Ân Lang Qua lại uống không ít.
Bữa tối của Ôn Dương với Ân Lang Qua khá vui vẻ, không biết có phải là ảo giác không, Ôn Dương luôn cảm thấy người đàn ông trước mặt không ngừng nhân nhượng với mình, bất kể cậu nói gì, anh ta đều có thể tiếp tục. Bất giác, cuộc trò chuyện với người đàn ông này trong không khí tự nhiên và yên bình, và cậu không còn cảm thấy bị gò bó nữa.
Vì vậy, sau bữa ăn, ấn tượng của Ôn Dương đối với Ân Lang Qua tăng lên mấy phần.
Ân Lang Qua tâm tình rất tốt, hai chai rượu vang đỏ có giá trị xa xỉ bị hắn uống hết, cuối cùng hắn lấy bình rượu trắng có nồng độ cao, tu hết một nửa.
Khi Ôn Dương đang thu dọn bộ đồ ăn trên bàn, Ân Lang Qua vẫn đang ngồi trên ghế đối diện, nhìn chằm chằm vào mặt Ôn Dương không nói lời nào, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Ôn Dương bị Ân Lang Qua không e dè nhìn chằm chằm vào mặt cả người không được tự nhiên, cậu quơ tay trước mặt Ân Lang Qua, thật cẩn thận hỏi hắn có phải uống say rồi không, Ân Lang Qua không nói gì, chỉ cười lắc đầu.
Ôn Dương đem toàn bộ thức ăn vào trong phòng bếp, rửa dọn sạch sẽ, hoàn toàn không để ý tới Ân Lang Qua đang vô thức dựa vào khung cửa phòng bếp, mỉm cười nhìn bóng lưng của cậu.
Ân Lang Qua cảm thấy đại não nóng rực như một miếng bơ nóng chảy nhiệt độ cao, nhìn chằm chằm Ôn Dương từ mái tóc ngắn đen nhánh đến đôi chân thon dài tinh tế, hắn đột nhiên có ý muốn vươn tay chạm vào người cậu.
Khi Ân Lang Qua lảo đảo đi về phía Ôn Dương, tiếng nước chảy ào ào át đi tiếng bước chân của hắn, khi hắn ta đột nhiên ôm eo Ôn Dương từ phía sau, Ôn Dương phản ứng lại, hét lên một tiếng, cái đĩa cầm trong tay cũng ném đi theo phản xạ.
Ping một tiếng, cái đĩa đập trên đầu Ân Lang Qua vỡ vụn, nhưng hắn lại không hề buông tay, hắn tựa hồ căn bản không cảm giác được đỉnh đầu đau đớn, ôm lấy thắt lưng Ôn Dương, kề sát cổ cậu, tựa như kẻ lưu lạc sợ lạnh liều mạng muốn chiếm lấy ấm áp của đối phương.
Ôn Dương bị dọa sợ không nhẹ, cậu liều mạng giãy giụa lại như thế nào gỡ bỏ đôi tay đang ôm lấy eo nhỏ của cậu.
"Ôn Dương, làm sao bây giờ ..." Ân Lang Qua nhắm mắt lại, hắn không ngừng mà hôn lên cổ Ôn Dương, thở dốc, thanh âm khàn khàn, "Hình như tôi rất yêu em.... làm sao bây giờ? Em cứu tôi với... tôi yêu em..."
Ôn Dương như bị sét đánh, cảm thấy lời nói của Ân Lang Qua vô cùng hoang đường, hơn nửa lại vô cùng sợ hãi, bởi vì cậu cảm giác được, Ân Lang Qua kề sát thân thể của mình, nơi nào đó cứng nóng vô cùng.
"Anh buông tôi ra đã! Buông tay!"
Ôn Dương gần như hét lên, nhưng Ân Lang Qua càng ôm chặt hơn, cùng say khướt thấp giọng cầu xin, "Tôi cầu xin em tha thứ cho tôi...cầu xin em... tôi rất xin lỗi em.... tha thứ ta đi Ôn Dương..."
Kỳ thật Ân Lang Qua cũng không có làm cái gì, chỉ là đơn thuần muốn ôm Ôn Dương mà thôi, mặc dù dục vọng bên trong thân thể đang cuồng nhiệt, nhưng những xung động về thể xác của hắn đã bị kiềm chế rất nhiều bởi tâm lý tự trách bản thân và tình yêu không nguôi của hắn dành cho Ôn Dương.
Nhưng Ôn Dương lúc này cũng không đoán được tâm lý của Ân Lang Qua, bởi vì lúc này cậu bị Ân Lang Qua "liếm hôn" hoàn toàn không có lý trí.
Ôn Dương chưa bao giờ cảm thấy mình là gay, mặc dù cậu thích Kỳ Hạn, cậu vẫn luôn cho rằng đó chỉ là trùng hợp là nam nhân thôi, cậu có mĩ quan bình thường của một thẳng nam, đơn giản vì thấy đẹp. Giống như những người khác, cậu cảm thấy nếu tương lai của cậu và Kỳ Hạn không thể đi cùng nhau, thì cậu vẫn sẽ như bao người đàn ông khác mà đi theo con đường lấy vợ sinh con.
Cho nên Ân Lang Qua lúc này cứ ôm hôn lấy cậu, đối với Ôn Dương mà nói, ngoại trừ sợ hãi, còn có, ghê tởm!
Cơ thể Ân Lang Qua nồng nặc mùi rượu, lại thoang thoảng mùi thuốc lá, dưới sự tiếp xúc gần gũi, Ôn Dương vô cùng kháng cự.
Ôn Dương vươn tay nhặt một cái đĩa từ trong bồn rửa tay đập lại, lần này Ân Lang Qua bị đau liền buông tay ra, nhưng vừa chạy đến phòng khách, Ôn Dương lại bị Ân Lang Qua đuổi kịp, và lần này cậu bị Ân Lang Qua trực tiếp đè lên ghế sô pha.
Toàn thân Ân Lang Qua áp lên thân hình nhỏ bé của Ôn Dương, Ôn Dương cảm thấy không khí trong phổi sắp bị ép ra ngoài, Ân Lang Qua nắm lấy bàn tay không ngừng đánh vào mặt hắn của Ôn Dương,một tay vô cùng ôn nhu vuốt ve gương mặt Ôn Dương.
Ân Lang Qua vuốt ve mặt Ôn Dương chỉ khiến cậu sởn tóc gáy.
Ôn Dương giãy giụa rốt cuộc làm cho gương mặt của Ân Lang Qua hiện lên một tia không vui.
"Mỗi buổi tối đều rất nghe lời, đêm nay làm sao vậy?" Ân Lang Qua mở nửa con mắt, bộ dáng tựa như lúc chưa say, "Nếu không phải bởi vì cậu giống em ấy, tôi mẹ nó có thể coi trọng một tên nam nhân như cậu sao?"
Ôn Dương ngây ngẩn cả người, cậu nhìn Ân Lang Qua có chút hoảng hốt, đột nhiên cảm giác Ân Lang Qua không phải đang nói chuyện với mình.
Ân Lang Qua đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Ôn Dương, đầu lưỡi ướt nóng gấp không chờ nổi mà xâm nhập vào bên trong, Ôn Dương tức khắc liền muốn ói, cậu không ngừng giãy giụa hai chân, cuối cùng bỗng nhiên gập đầu gối đá vào giữa hai chân Ân Lang Qua, hắn đau đớn sắc mặt trắng nhợt, tay không tự giác buông lỏng Ôn Dương ra.
Như nhận được đại xá, Ôn Dương bò lăn từ trên đệm sô pha xuống dưới thảm, cuối cùng bị Ân Lang Qua tức giận trực tiếp đè lên thảm.
"Anh nhìn rõ xem tôi là ai....." Ôn Dương thanh âm đều đã run lên, "Tôi là Ôn Dương.. Anh uống say rồi."