Chuyện bản ghi chép sử dụng rượu cồn y tế viết sai thời gian thu nhận vốn là vấn đề nhỏ không đáng nói mà đa số thực tập sinh thường xuyên mắc phải, thế mà Ôn Dương như được tâng bốc lên thành một bác sĩ chuyên ngành phạm phải sai lầm lớn. Trình độ tố chất hay thậm chí là tác phong này, sau khi bị giáo huấn lại bị yêu cầu viết kiểm điểm, nhưng đối với Ôn Dương mà nói, không ổn nhất chính là nghe thông báo bị trừ nửa tháng tiền lương.
Vốn định biện hộ vài câu cho mình, nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm khắc của chủ nhiệm khoa kia, Ôn Dương vốn đuối lý chỉ có thể cúi đầu trầm mặc mà tiếp nhận lời trừng phạt.
Tiền lương thực tập vốn đã ít đến đáng thương, lại trừ đi một nửa, điều này khiến Ôn Dương hoàn toàn từ bỏ ý định lập tức đổi chỗ thuê sau khi nhận được tiền lương, vừa nghĩ đến vẫn phải ở cùng với người đàn ông thuê chung kia khiến cậu cảm thấy áp lực, tâm tình vốn đã phiền muộn lúc này càng khó chịu hơn.
Ôn Dương tan ca liền trở lại nhà trọ, nằm sấp trên giường, cầm lấy quyển sổ nhỏ của mình bắt đầu tính toán.
Sang năm bắt đầu chuẩn bị thi rồi, nhất định sẽ không thể tiếp tục duy trì tính công tác như bây giờ trong một khoảng thời gian dài đươc, nếu như lúc này tiếp tục kiếm chút tiền lương thực tập ở bệnh viện, chỉ sợ với số tiền lương tích góp không đủ cho chi tiêu sau này.
Nhưng rời khỏi bệnh viện này, bản thân làm thế nào có thể học được nhũng kinh nghiệm thực tiễn cùng với chuyên ngành của mình từ nơi này chứ.
Đang lúc Ôn Dương rầu rĩ, ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng cửa nhà trọ bị mở ra, Ôn Dương đoán được có lẽ là người đàn ông kia đã trở lại rồi.
Chỉ một lát sau, cửa phòng của Ôn Dương bị gõ vang, bên ngoài truyền đến tiếng nói ôn hòa của Ân Lang Qua, "Ôn Dương, cậu đã về rồi sao?"
Tuy rằng ít nhiều còn có chút mâu thuẫn với Ân Lang Qua, nhưng ở chung nhiều ngày như vậy, Ôn Dương cũng không sợ hãi Ân Lang Qua như lúc đầu nữa, đây cũng là do nhiều ngày nay Ân Lang Qua không ngại phiền bày tỏ thiện chí, cùng với kết quả của việc liên tục phát huy thiện ý cùng ôn nhu đối đãi.
"Tôi đang suy nghĩ." Trên mặt Ân Lang Qua mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Vừa vặn hôm nay cậu cũng tan ca sớm, chúng ta đi ăn bữa cơm đi? Chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy vẫn chưa cùng nhau ăn cơm đâu."
Ôn Dương sũy nghĩ một chút, túi tiền khô quắt của mình cùng với hôm nay bị trừ đi nửa tháng tiền lương kia, mím môi, mặt lộ vẻ khó xử.
Ân Lang Qua cũng không biết chỗ khó của Ôn Dương, hắn nhìn sắc mặt của Ôn Dương chỉ biết Ôn Dương chuẩn bị từ chối, cho nên trước khi Ôn Dương mở miệng, hắn giành trước một bước, cười hòa nhã nói, "Cậu còn thiếu tôi một bữa cơm đấy, không nhớ sao? Lần trước mời cậu ăn bữa điểm tâm, cậu nói lần sau sẽ mời lại tôi, nhưng cũng đã qua lâu như vậy rồi."
Sắc mặt của Ôn Dương lập tức vô cùng ngượng ngùng, cậu xấu hổ cười cười, "Trí nhớ tôi thật kém, ừm, tôi... Tối nay tôi mời anh ăn cơm."
Lời mời liên tiếp kéo dài nửa tháng rốt cuộc lúc này cũng thành công, nội tâm Ân Lang Qua kích động không thôi, trên mặt lại cười thản nhiên, "Vậy tôi đây cảm ơn trước."
Ôn Dương lúc này ngoại trừ nhức nhối từ đáy lòng ra không còn cảm nhận nào khác, cậu cười cười, "Vậy tôi đi thay bộ quần áo trước." Nói xong, Ôn Dương liền đóng cửa phòng lại.
Sau khi thay bộ đồ gồm áo sơ mi cùng quần tây đơn giản, Ôn Dương có chút suy sụp tinh thần mà thở dài, lầm bầm trong miệng, "Tại sao ai cũng có lý do để bóc lột ăn hiếp tôi như vậy chứ."
Ân Lang Qua cũng trở về phòng thay quần áo, hắn khó có thể kiềm chế được nội tâm đang gợn sóng, toàn bộ quá trình khóe miệng đều giương lên, nụ cười tươi thỏa mãn trên mặt cơ hồ không làm sao thu lại được.
Thay quần áo xong, Ôn Dương đi ra phòng khách uống nước, khi ngang qua phòng bếp, Ôn Dương nhìn thấy ánh kim loại sáng bóng mới tinh tỏa ra kia, vả lại, đồ dùng nhà bếp của phòng bếp đều đủ cả, đột nhiên nghĩ đến, tại sao không thể ở nhà làm một bữa cơm?
Ôn Dương bước nhanh đến trước cửa phòng của Ân Lang Qua, vừa chuẩn bị gõ cửa Ân Lang Qua đã mở cửa ra, khuôn mặt tươi cười của Ôn Dương đột nhiên xuất hiện ngược lại khiến Ân Lang Qua thụ sủng nhược kinh, sợ đến mức tim đập thình thịch.
"Nếu anh không ngại, tôi làm một bữa cơm ngay trong nhà cho anh." Vẻ mặt Ôn Dương chờ mong nói.
Ân Lang Qua nghĩ bản thân nghe lầm, "Cậu... Cậu tự tay làm?"
"Đúng vậy." Ôn Dương nghĩ Ân Lang Qua đang nghi ngờ tay ngờ của mình, vội vàng nói, "Tay nghề của tôi rất tốt, đồ ăn chay mặn, mấy thứ xào hầm đều có thể, phòng bếp ở đây đủ để cho tôi phát huy trình độ phi thường rồi."
Ân Lang Qua cảm giác đại não của mình mơ hồ chợt có chút nóng lên. Điều đầu tiên hắn nghĩ đến không phải vì Ôn Dương tiết kiệm tiền mới đề nghị ăn ở trong nhà trọ, mà là hưng phấn vì Ôn Dương cư nhiên lại nguyện ý tự mình xuống bếp làm một bữa cơm cho hắn, quan hệ giữa bọn họ vậy mà lại có thể phát triển đến loại trình độ thân mật này.
Nói vậy, cái người đàn ông thường xuyên mời Ôn Dương đi ra ngoài kia cũng chưa được hưởng thụ loại phúc lợi này rồi.
"Vậy đương nhiên được." Môi của Ân Lang Qua cũng đang run rẩy, "Tôi cũng rất muốn nếm thử tay nghề nấu nướng của cậu một chút."
"Được rồi, vậy bây giờ tôi ra ngoài đi mua chút đồ ăn."
Ôn Dương quay về phòng ngủ lấy ví tiền, vừa đi ra liền nhìn thấy Ân Lang Qua chờ mình ở cửa nhà trọ. Ân Lang Qua khẽ cười, nói, "Tôi đi cùng cậu được chứ, vừa lúc đi xe sẽ nhanh hơn."
Cơ hội để thăng cấp cảm tình tốt như vậy, Ân Lang Qua làm sao có thể bỏ qua.
Tới siêu thị, Ôn Dương đẩy xe mua sắm đi dạo quanh khu rau dưa, thịt, hải sản, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, còn đặc biệt chọn lựa nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất, Ân Lang Qua thì đứng bên cạnh nhìn lén sườn mặt của Ôn Dương, giống như bệnh thần kinh uống rượu say vậy, vì mỗi một chút biểu cảm biến hóa trên mặt của Ôn Dương mà say mê hoặc chẳng hiểu vì sao cười ngớ ngẩn.
"Anh thích ăn cái gì có thể tự mình lấy." Ôn Dương không quay đầu qua, nói, "Tôi làm cho anh."
Ân Lang Qua vừa nghe, trái tim như ngâm trong rượu đỏ tưới nhuần, hắn "Ừm" một tiếng, bắt đầu bỏ nguyên liệu nấu ăn xung quanh vào trong xe mua sắm. Bạn đang đọc truyện tại || TR UМtruyeИ.VN ||
Ôn Dương nhìn thấy xe mua sắm của mình đầy nguyên liệu nấu ăn như núi nhỏ, khóe miệng không ngừng run rẩy, mà Ân Lang Qua lúc này đang kéo chiếc xe mua sắm từ xa lại đây, tư thế tương đối giống như lấy toàn bộ nguyên liệu nấu ăn ở đây đi.
Ôn Dương quả thực muốn tự đánh cho sự hào phóng của mình vừa rồi một bạt tai. Cậu khịt mũi, thật cẩn thận cúi đầu nhìn ví tiền của mình, cuối cùng khóc không ra nước mắt.
Trong thế giới của Ân Lang Qua vĩnh viễn không phát sinh chuyện hết tiền, hắn sẽ không tính toán chi tiêu tỉ mỉ giống như Ôn Dương, từ trước tới nay đều là muốn thì lấy, cho nên hiện tại trong đầu càng không có khái niệm sẽ lấy tiền của Ôn Dương tiêu hết, hoặc là trong tiềm thức, hắn đã coi Ôn Dương thành người của hắn, hắn không quan tâm Ôn Dương sẽ xài bao nhiêu tiền, dù sao hết thảy đều là của Ân Lang Qua hắn.
Cho nên giờ phút này, Ân Lang Qua ép xuống không nghĩ tới phải tiết kiệm cho Ôn Dương, toàn bộ trong đầu đều là Ôn Dương tối nay tự mình xuống bếp vì hắn, nguyên liệu nấu ăn lấy càng nhiều, hắn có thể nếm càng nhiều tay nghề của Ôn Dương.
Cho nên, Ân Lang Qua cũng không biết, Ôn Dương đứng phía sau hắn đang dùng một loại ánh mắt như ăn thịt người nhìn hắn.
Ôn Dương cùng Ân Lang Qua đều đẩy hai xe đầy ắp nguyên liệu nấu ăn đến khu thanh toán, vẻ mặt Ôn Dương oán khí không nói lời nào, xung quanh có không ít khách hàng ném ánh mắt cổ quái về phía "một xe núi" nguyên liệu nấu ăn của hắn, cuối cùng Ôn Dương nhìn đến bốc hỏa, vì thế ở trong lòng thầm quyết định chỉ tự thanh toán một xe đồ của mình, một xe kia của Ân Lang Qua để lại cho hắn tự thanh toán đi!
Chẳng qua, điều khiến Ôn Dương không nghĩ tới chính là, Ân Lang Qua đổ cả xe đồ lên bàn thu ngân, đột nhiên nói mua sót đồ, không đợi Ôn Dương gọi hắn lại, chỉ thấy hắn xoay người bước nhanh về phía khu rượu vang cách đó không xa chọn rượu vang đỏ.
Cuối cùng, Ôn Dương run rẩy soạt cái, thanh toán tiền hai xe "núi", trong lòng thầm mắng bản thân tự làm tự chịu.
Sớm biết thế còn không bằng trực tiếp đáp ứng hắn đi ra ngoài ăn.
Tốt rồi, ăn xong bữa tiệc này, bản thân liền hoàn toàn lâm vào cảnh làm kẻ bần hàn.