Ôn Dương vừa rời khỏi bệnh viện liền nhìn thấy Kỳ Hạn cách đó không xa, với ánh sáng đèn đường có thể thấy rõ nụ cười quyến rũ trên mặt Kỳ Hạn, đôi mắt đen láy như có biển sao mê hoặc.Trên chiếc xe thể thao màu xám bạc, nhìn từ xa, thân hình vừa vặn mảnh khảnh, tựa như có vô số kích thích tố nóng bỏng thuần khiết đang trôi nổi quanh người.
Ôn Dương như đang nằm mơ, đã từng cho rằng sau khi tốt nghiệp cấp ba được gần Kỳ Hạn là hy vọng xa vời, Kỳ Hạn giống như trăng sao trên trời, nhưng hắn chỉ là vũng bùn giữa sông., hai người đến từ hai thế giới khác nhau,cả đời chỉ có thể là yêu đơn phương.
Hiện giờ lại còn có thể cùng hắn cùng bạn bè bình thường ăn bữa cơm như vậy, như này thì ông trời vẫn là thực chiếu cố chính mình.
Ôn Dương kinh ngạc đi về phía Kỳ Hạn, hai má hơi đỏ nhưng khóe miệng không khỏi nhếch lên, vẫy tay với Kỳ Hạn, vừa định gọi tên Kỳ Hạn, đột nhiên có một bóng người từ bên cạnh bước ra. và trực tiếp chặn cậu. Trước mặt hắn, cậu suýt chút nữa hét lên vì sợ hãi.
Ân Lang Qua gương mặt tươi cười thình lình xuất hiện ở trước mắt Ôn Dương, “Cậu tan làm rồi à, tôi vừa vặn đi ngang qua này, nếu cậu không ngại thì lên xe tôi đi, chúng ta cùng nhau trở về.”
Ôn Dương ngực phập phồng, nghiễm nhiên vẫn chưa khôi phục chấn động, ánh đèn đường từ bên cạnh chiếu ra, một bên khuôn mặt của Ân Lang Qua ẩn hiện trong bóng tối, nụ cười kia trên khuôn mặt làm cho Ôn Dương thế nào đều cảm thấy âm trầm quỷ dị.
Ôn Dương trong tiềm thức lùi lại một bước, trên mặt mang theo nụ cười gượng gạo, “Cảm ơn, không... Không cần phiền tới anh đâu, tôi tự mình về được.”
Nói xong Ôn Dương chuẩn bị đi vòng qua Ân Lang Qua, đương nhiên Ân Lang Qua sẽ không bỏ cuộc như thế này, hắn cũng định rủ Ôn Dương ăn tối cùng nhau, vì vậy hắn ta nhanh chóng đi vòng qua Ôn Dương để ngăn lại, nhẹ giọng nói, “Chúng ta ở cùng một chỗ, tôi cũng muốn trở về, thuận đường nên không có phiền toái gì cả đâu.”
“Tôi thực sự không cần.” Ôn Dương bị Ân Lang Qua đang nghiêng người buộc phải lùi lại một bước, nụ cười trên mặt khó kìm lại được “Tôi muốn đi ăn khuya, anh vẫn nên về trước...”
“Vậy thì thật đúng lúc” Ân Lang Qua nhanh chóng nói, “Tôi cũng đang chuẩn bị đi, chúng ta cùng nhau được không, tôi mời,tôi biết gần đây có nhà hàng mới khai trương…...”
“Ôn Dương.”
Kỳ Hạn đột nhiên đi tới cắt ngang lời nói của Ân Lang Qua, anh đứng bên cạnh Ôn Dương hờ hững nhìn Ân Lang Qua, có thể cảm nhận được một tia tức giận đã cố tình gạt đi từ hắn. người đàn ông này nhìn quen mắt, một hồi cũng không nhớ ra là ai, cuối cùng quay đầu lại, cười hỏi Ôn Dương, "Bạn của cậu à?"
Trước khi xác định Ân Lang Qua có phải là một người nguy hiểm hay không, Ôn Dương không muốn thừa nhận rằng cậu có liên quan gì đến Ân Lang Qua, và cậu vẫn còn mơ hồ về những đã xảy ra đêm đó.
“Tôi có quen biết, nhưng không quá thân thiết.” Ôn Dương cũng nói thật, cậu nhẹ nhàng dùng tay đẩy Kỳ Hạn thì thào nói: “Chúng ta đi thôi.”
Kỳ hạn hướng về Ân Lang Qua làm động tác nhún vai, giống như đang nói “Người này tôi đưa đi”.
Kỳ Hạn xoay người khoác vai Ôn Dương, “Đi thôi, chúng ta đi ăn bữa khuya.”
Ôn Dương mím chặt miệng, thần kinh căng thẳng, không dám động thêm động tác nào ngoại trừ hai chân không ngừng bước đi, bàn tay đặt ở trên vai khiến cậu ngay cả thở cũng phải thận trọng.
Kỳ Hạn thắt dây an toàn, khi khởi động xe, vô thức quay đầu nhìn Ân Lang Qua qua cửa sổ.
Ân Lang Qua vẫn đứng ở chỗ cũ, thân thể cường tráng thẳng tắp như lao, như tượng đứng trong màn đêm, hắn trên mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm Kỳ Hạn, Kỳ Hạn không khỏi nhìn ra sắc mặt, ánh mắt của Ân Lang Qua. Nhưng anh có thể cảm thấy một sự thù địch mạnh mẽ bất thường từ hắn ta, và sự thù địch này nhắm thẳng vào chính anh.
Kỳ Hạn thở dài tiếng, lái xe rời đi.
Ân Lang Qua lên xe sau, gọi điện cho Tống Hữu.
“Tôi hiện tại không có lúc nào là không muốn ở gần cậu ấy, muốn đến phát điên, nhưng mà hiện tại cậu ấy vừa thấy tôi như thấy quỷ, không muốn cùng tôi nói chuyện một câu, hơn nữa cậu ta giống như chỉ đối xử với tôi như vậy, vì cái gì chứ?! Tôi mẹ nó mười một năm trước chính là người thân nhất của cậu ấy!” Ân Lang Qua đập tay lái, tức giận, không cam lòng, thậm chí còn ghen tị khi thấy người khác có thể dễ dàng ôm Ôn Dương, tất cả đều giống nhau. Lý trí của Ân Lang Qua đang bùng cháy như một nhóm lửa khô!
Hắn đã tìm Ôn Dương mười một năm, mười một năm này mỗi đêm đều bị ác mộng cùng cảm giác tội lỗi tra tấn, nhưng hiện tại người này đang ở trước mặt hắn, nhưng cảm giác xa cách phương trời càng ngày càng mạnh.
Chẳng lẽ đây là ông trời trừng phạt hắn vì sự hèn nhát mười một năm trước ư?
“Cậu bình tĩnh một chút.” Nghe được tiếng thở dồn dập và thô bạo ở đầu dây bên kia của Ân Lang Qua, Tống Hữu vội vàng khuyên giải an ủi nói, “Đối với cậu ta mà nói, cậu chính là người mà cậu ta mới quen một hai ngày, cậu nên kiên nhẫn.....”
“Tôi mẹ nó một phút đều chờ không được!” Ân Lang Qua đột nhiên rống to một tiếng, “Hiên tại tôi rất muốn, rất muốn phế đi cá tên nam nhân ôm Ôn Dương! Tôi muốn có cơ hội nói chuyện với Ôn Dương cơ hồ đều không được, hắn dựa vào cái gì là có thể ôm cậu ấy.”
“Này, này, Lang Qua, ngươi... Cậu đây có phải có chút khoa trương không.” Tống Hữu cười gượng, “Cậu bất quá là muốn bù đắp cho cậu ta, muốn cho cậu ta tín nhiệm cậu, cậu cũng nên vui khi người khác đối tốt với cậu ấy chứ.....”
Tống Hữu còn chưa nói xong, Ân Lang Qua liền ngắt điện thoại, hắn ngửa đầu dựa vào ghế, nhíu chặt hai hàng lông mày, một lúc lâu sau, đột nhiên ngồi thẳng người lái xe về phía xe của Kỳ Hạn. Một lúc sau, hắn nhìn thấy xe của Kỳ Hạn ở trước một "quán ăn khuya".
Ân Lang Qua đỗ xe cách bức tường cửa sổ cao từ trần đến sàn của nhà hàng không xa, Kỳ Hạn và Ôn Dương đang ngồi ngay trong nhà hàng cạnh cửa sổ cao từ trần đến sàn, ngồi trong xe, Ân Lang Qua có thể nhìn thấy hai người bên trong, và thậm chí có thể thấy rõ biểu hiện của họ.
Kỳ Hạn nói mặt mày hớn hở, thỉnh thoảng dùng muỗng dĩa trong ta khoa tay múa chân cái gì đó, mà Ôn Dương, câu nệ ngồi ở đối diện anh, liền tươi cười đều thập phần ngượng nghịu, cậu nhì đôi mắt Kỳ Hạn vài giây sau liền sẽ hoảng thần liền dời đi, rất dễ dàng cậu liền có thể nở nụ cười khuynh mộ đối Kỳ Hạn.
Ân Lang Qua châm điếu thuốc ngậm giữa hai hàm răng, vốn tưởng rằng thuốc lá có thể làm tê liệt sự khó chịu trong lòng hắn, lại không nghĩ khói thuốc kia lượn lờ làm hắn càng thêm phiền lòng bực bội.
Khi Kỳ Hạn đưa Ôn Dương trở về, Ân Lang Qua liền lái xe ở phía sau không nhanh không chậm đi theo.
Kỳ Hạn đưa Ôn Dương đến dưới chung cư, khi anh lái xe đi thì xe của Ân Lang Qua "đi ngang qua", Ân Lang Qua dùng điện thoại di động chụp nhanh một bức ảnh của Kỳ Hạn, sau đó nhanh chóng gửi đi cho cấp dưới của mình, với dòng chữ: Điều tra tất cả các điểm đen trên người đàn ông này.
Ôn Dương trở lại căn hộ, lập tức giơ tay vỗ vỗ mặt ngay khi vừa đóng cửa, như muốn thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện đêm nay không phải là mơ.
Nụ cười hạnh phúc không thể kiềm chế được, Ôn Dương hít sâu một hơi, tươi cười bước vào phòng ngủ, khi cầm đồ ngủ ra thì gặp Ân Lang Qua tiến vào.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, Ân Lang Qua vừa muốn chào hỏi, nhưng Ôn Dương đã nhanh chóng gật đầu về phía hắn ta với một nụ cười cứng ngắc, rồi bước nhanh vào phòng tắm.
Nụ cười trên mặt Ân Lang Qua rốt cuộc không còn duy trì được nữa, hắn bước nhanh đến cửa phòng tắm, giơ tay gõ cửa một hồi lâu rồi mới đặt xuống.
Vì muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hẳn là không nên làm bất cứ điều gì khiến đối phương ghét mình.
Đêm đó, Ân Lang Qua không ngủ được, hắn phân vân không biết phương pháp của mình có sai không, có lẽ nên dùng thân phận thật của mình để nói cho Ôn Dương nghe chuyện đã xảy ra 11 năm trước và nói cho cậu biết cậu và hắn đã quen nhau 11 năm.....
Nhưng... Hắn không còn mặt mũi nào nói cho Ôn Dương biết chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó.