Ngay khi Ôn Giản Ngôn vừa dứt lời, bầu không khí lập tức chìm vào khoảng lặng.
Không biết nụ cười trên khuôn mặt người trong gương đã biến mất từ lúc nào, biểu cảm của kẻ mang khuôn mặt giống hệt Ôn Giản Ngôn lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hắn chậm rãi lặp lại một lần: “Cái gì?”
Sắc mặt chàng trai đối diện tái nhợt, vết thương nơi mu bàn tay lẫn lộn máu thịt, tiếng máu tí tách nhỏ giọt xuống dưới đất.
Rõ ràng bản thân đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng hắn vẫn thản nhiên nở nụ cười. Đôi môi tái nhợt vì mất máu được máu tươi nhuốm đỏ, trông diêm dúa lạ thường giữa bóng đêm.
“Không phải thứ giá trị nhất của một con người là linh hồn sao?”
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương: “Rõ ràng chủ động giao dịch với mày thì linh hồn sẽ dễ dàng chui ra hơn là cướp đoạt.”
Hắn nở nụ cười:
“Huống chi còn là linh hồn có giá trị cao như tao, phải không?”
Kinh nghiệm nghề nghiệp nhiều năm đã dưỡng thành cho Ôn Giản Ngôn một thói quen tốt. Đó là tình hình càng nguy hiểm, suy nghĩ của hắn càng bình tĩnh đến lạ thường.
Mặc dù vừa mới trải qua thời khắc sinh tử, nhưng đại não của Ôn Giản Ngôn vẫn không ngừng chuyển động tính toán, cẩn thận xem xét tất cả mọi chuyện kể từ khi mình bước vào căn phòng.
Hiển nhiên hai phòng 408 của ký túc xá và tòa nhà dạy học có mối quan hệ phản chiếu, bên trong có rất nhiều quy tắc tương đồng.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Ôn Giản Ngôn chắc chắn bản thân không phạm phải sai lầm trong từng đường đi nước bước.
Lẽ ra hắn nên rời khỏi đây trong suôn sẻ, lẽ ra không nên cho mấy tay mơ như hắn cửa “tất chết” trong phó bản cấp D.
Thế nhưng nó lại xuất hiện.
Tuy Ôn Giản Ngôn vẫn luôn dựa theo quy tắc chơi trò chơi, nhưng ngay lúc này lại có một “tấm gương” không dựa theo quy tắc.
Sau khi phá vỡ thỏa thuận đôi bên, “tấm gương” vẫn không bỏ cuộc. Thay vào đó, nó cố gắng “ăn” hắn bằng được dù cho đôi bên không đạt thành hiệp định.
Điều này rất bất thường.
Trừ khi…
Trên người hắn có thứ gì đó vô cùng quý giá mà đối phương muốn có, thậm chí không tiếc phá vỡ quy tắc.
Dựa theo nội dung cuốn sổ tay Ôn Giản Ngôn nhặt được từ ngăn tủ 368, rất có khả năng nó muốn ám chỉ linh hồn của hắn.
Mặc dù Ôn Giản Ngôn không cảm thấy linh hồn mình có gì đặc biệt, nhưng kể cả khi xác suất suy đoán chỉ có 1% xảy ra thì hắn cũng sẽ đem nó trở thành 100%.
Người trong gương trầm mặc nhìn hắn bằng khuôn mặt không cảm xúc.
Dựa theo những lời nghe được trước khi bị kéo vào gương, Ôn Giản Ngôn mạnh dạn đưa ra phỏng đoán.
Có lẽ “tấm gương” vì để “đánh thức Đức Cha” nên mới cần tìm linh hồn nhân loại hiến tế, bởi vậy nó mới không từ thủ đoạn hòng chiếm đoạt nhiều linh hồn hơn.
Nếu đã như vậy, nó tuyệt đối sẽ không dùng “Đức Cha” của mình làm giao dịch, cho nên Ôn Giản Ngôn mới dám đánh cược.
Chẳng qua hắn cũng không tính nói ra những phỏng đoán này.
Chàng trai thản nhiên nheo hai mắt lại:
“Ừm… Về phần nguyên nhân ấy hả…”
Hắn liếc bóng người bên trong kia, đầu lưỡi mềm mại ướt át nhẹ nhàng liếm qua cánh môi, cuốn đi dòng máu đỏ tươi sền sệt, khuôn mặt tái nhợt giữa màn đêm nom qua có vẻ quỷ dị tà ác. Ôn Giản Ngôn mỉm cười khẽ nói.
“Chắc là yêu từ cái nhìn đầu tiên?”
Bầu không khí trong phòng livestream số 789326qwk bỗng trở nên xao động.
“Đỉnh đỉnh đỉnh!!!”
“Quá… quá háo sắc (che ngực)!”
“Chào anh em, tôi xin tuyên bố tôi chính là người vừa gặp đã yêu của streamer, cảm ơn tất cả anh em đã chúc phúc cho bọn tôi.”
“Lầu trên ăn gì mà bị mắc bệnh hoang tưởng thế?”
“Chắc là ăn củ đậu…”
“Chờ chút? Rõ ràng trước kia không có streamer nào chơi được đến đây, vì sao không ai chú ý đến cốt truyện vậy? Có phải sự chú ý của mọi người hơi lệch không?”
“…”
Giờ phút này, vẻ mặt vốn đã âm trầm của người trong gương cũng trở nên vặn vẹo méo mó.
Ôn Giản Ngôn thở dài thườn thượt, thoạt nhìn nụ cười của hắn có vẻ vô cùng gợi đòn:
“Uầy, mày không cần dùng mặt tao làm biểu cảm đó, khó coi lắm.”
“Mày đoán không sai.”
Chẳng mấy chốc, vẻ mặt âm trầm của kẻ trong gương đã bay biến sạch.
“Tao không có cách hoàn thành giao dịch mày đưa ra.”
Hắn bình tĩnh mỉm cười: “Có lẽ mày đã đoán ra tao cũng cần phải tuân thủ các quy tắc. Nếu con người bọn mày đưa ra mong ước mà tao không thể hoàn thành được, vậy thì tao không thể thu thập linh hồn của đối phương.”
“Ôn Giản Ngôn” trong gương vỗ tay tán thưởng:
“Rất giỏi.”
Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn cũng không vì lời khen này mà cảm thấy vui, trái lại hắn híp mắt theo bản năng, cảnh giác nhìn vào chính mình trong gương. Đối phương vẫn còn con bài tẩy chưa lật.
Khóe miệng của kẻ trong gương chậm rãi nhếch cao:
“Nhưng mày lại không biết là, mặc dù phá hủy quy tắc sẽ phải trả một cái giá nhất định, tuy nhiên không phải không thể thực hiện.”
“Rắc rắc”.
Một vết nứt mỏng xuất hiện trên gương, tình cờ xẹt ngang qua “Ôn Giản Ngôn”. Khuôn mặt đẹp trai đoan chính bị vết nứt phân chia, thoạt nhìn có vài phần méo mó lạ kỳ.
Hắn mỉm cười nói:
“Tao vẫn có thể cướp lấy linh hồn của mày, tất nhiên tổn thất sẽ nhiều hơn một chút, nhưng mà tao vẫn có thể chấp nhận được chút tổn thất này.”
Ngay khi giọng nói dứt lời, quá trình cắn nuốt lại được mở ra, cơ thể chàng trai bắt đầu chìm xuống lần nữa.
Tuy nhiên một giây sau đó, vẻ mặt nắm chắc phần thắng của kẻ trong gương bỗng biến mất sạch:
“Khoan đã, cái…”
Giọng hắn bén nhọn cao vút, song lại bị cắt ngang một cách đột ngột.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy mắt mình hoa lên, khung cảnh trước mặt nhanh chóng thay đổi.
Cơ thể hắn mất khống chế ngả về sau… Giây tiếp theo, sống lưng hắn đập mạnh xuống sàn nhà, xương cốt thiếu điều muốn nứt thành từng mảnh nhỏ, cơn đau âm ỉ lan tràn khắp bề mặt tiếp xúc khiến hắn rít lên.
“Anh Tiểu Ôn, anh không sao chứ!”
Tô Thành vội vàng chạy qua đỡ vai Ôn Giản Ngôn.
Ôn Giản Ngôn bị hoa mắt, trước mặt toàn là ánh sao xoay mòng. Hắn khoát tay ra hiệu mình vẫn ổn, nương theo lực đỡ của đối phương từ từ đứng dậy.
Cho dù là mê cung, mặt gương, hay bóng người say ngủ trong đó thì tất cả đều biến mất. Trước mặt hắn là dãy hành lang quen thuộc và những cánh cửa đóng kín.
Cánh của phòng 408 kỳ lạ cũng biết mất theo.
“Tôi ra khỏi phòng 408 được một lúc rồi mà vẫn không thấy anh, vì vậy…”
Tô Thành tổ chức sắp xếp ngôn ngữ, sau đó nói bằng chất giọng mơ hồ: “Anh Tiểu Ôn, chắc anh còn nhớ tới mấy đạo cụ siêu nhiên tôi từng kể khi gặp anh chứ?”
Nhớ rõ là đằng khác.
Sở dĩ vừa rồi hắn đi vòng quanh cái gương kia chính là vì để kéo dài thời gian, chờ hệ thống livestream kết nối mạng. Nhưng không ngờ là hệ thống vừa mới online, hắn còn chưa kịp sử dụng đạo cụ thì đã bị đạo cụ của Tô Thành kéo ra.
Ôn Giản Ngôn có phần bất ngờ nhìn Tô Thành rồi gật đầu.
Nếu như hắn nhớ không nhầm, giá tiền đạo cụ Tô Thành sử dụng không hề thấp, thế mà đối phương lại tình nguyện dùng nó cho tên “NPC” như mình, đây thực sự là điều hắn không lường tới.
Tô Thành vỗ ngực: “Không phải lúc nãy tôi đã nói sao, nếu xảy ra chuyện tôi nhất định sẽ bảo vệ anh.”
Ôn Giản Ngôn liếc nhìn anh ta thêm một cái: “Cảm ơn.”
Hắn đứng thẳng dậy buông tay khỏi người đối phương, lúc này Tô Thành mới chú ý tới miệng vết thương trên tay Ôn Giản Ngôn, không khỏi kinh ngạc: “Anh bị thương?”
Bây giờ Ôn Giản Ngôn mới cảm thấy đau. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay máu me của mình, khuôn mặt tái nhét cắn chặt răng, giả vờ bình tĩnh nói:
“…Không sao đâu.”
Không sao cái rắm!
Đây chính là miếng thịt bị hắn dùng răng cắn mạnh xuống, không sao thế quái nào được.
Đau chết mất!
Mặc dù bình thường Ôn Giản Ngôn sống theo chủ nghĩa hưởng lạc, nhưng giữa lúc nguy nan hắn lại có thể ra tay cực kỳ tàn nhẫn với bản thân, gần như không có việc gì là không làm được.
Hắn biết rõ sự phân bố của các mạch máu và bắp thịt trên cánh tay, cho dù có cắn cũng cố ý tránh những bộ phận quan trọng, đảm bảo sau này có thể cử động bình thường.
Ôn Giản Ngôn nghiến răng xé một mảnh vải trên vạt áo sơ mi, thuần thục băng bó cầm máu.
Máu tươi nhuốm đỏ miếng vải, thoạt nhìn khiến người ta giật mình.
Sau khi xử lý xong xuôi, Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn về phía Tô Thành. Dường như nhớ ra gì đó, hắn hỏi: “Cậu đã vào 408 rồi sao?”
“Ừm.”
Tô Thành lắc đầu khó hiểu: “Nhưng bên trong không có gì hết.”
Tất cả những gì anh ta nhìn thấy là một căn phòng ký túc xá trống không với diện tích chật hẹp. Căn phòng không giường không bàn, trừ bỏ lớp bụi tích tụ dày đặc dưới đất thì không còn gì cả. Sau khi không thu hoạch được thêm manh mối nào, anh ta xoay người trở lại hành lang, nhưng lúc đó đã không thấy Ôn Giản Ngôn đâu nữa.
Tô Thành lo lắng chờ một hồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng đối phương, thế là anh ta đành phải cắn răng sử dụng đạo cụ.
Ôn Giản Ngôn trầm ngâm suy tư. Có vẻ Tô Thành đã mở cửa, tuy nhiên anh ta lại không bước được vào phòng 408 thật.
Cho nên điều kiện để vào phòng 408 là có chọn lọc?
“Còn anh thì sao?”
Tô Thành cúi đầu liếc nhìn bàn tay quấn vải của Ôn Giản Ngôn, cau mày lo lắng hỏi:
“Anh đã gặp nguy hiểm gì ngoài hành lang à?”
Nguy hiểm.
Nghe thấy từ này, thứ lập tức lóe lên trong đầu Ôn Giản Ngôn không phải là tấm gương cố gắng cưỡng đoạt linh hồn mình, mà là người đàn ông với bóng hình mơ hồ trong tấm gương đó.
Không hiểu vì sao, rõ ràng y không gây ra bất cứ hành vi nào tổn hại đến hắn, nhưng cảm giác áp bách mà người nọ mang đến còn mạnh hơn cả tấm gương kia.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt nắm cổ tay mình, cẩn thận dịch chuyển nơi bị thương, mở miệng đáp:
“Tôi…”
Hắn chỉ kịp bật một âm tiết ngắn thì phía bên kia hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, cắt ngang lời nói dang dở của Ôn Giản Ngôn.
Tô Thành giật mình quay đầu nhìn qua.
Tim Ôn Giản Ngôn cũng giật bắn.
Hắn căng mắt nhìn chằm chằm nơi phát ra tiếng động, cánh tay bị thương buông thõng bên hông, dáng người thon dài căng chặt khom nhẹ xuống, giống như một loài động vật duyên dáng họ mèo.
Tiếng bước chân từ từ tiến tới gần, càng lúc càng trở nên dồn dập gấp gáp, giống như có người đang lao nhanh về phía này.
Một chùm sáng xiêu vẹo xuyên qua bóng tối, từ xa chiếu lại chỗ hai người.
Dường như kẻ đầu bên kia cũng chú ý tới hai vị khách không mời mà tới là bọn họ. Đối phương bỗng nhiên dừng bước, kéo dài khoảng cách đôi bên:
“Ai?”
Xuyên qua bóng tối dày đặc, giọng của đối phương có vẻ rất căng thẳng, lộ rõ sự đề phòng cao độ.
Giọng nói này… hình như hơi quen quen.
Ôn Giản Ngôn có chút giật mình.
Tô Thành trợn tròn mắt: “Khoan đã, anh là…?”
Chùm sáng cẩn thận lia qua khuôn mặt hai người, chiếu sáng khuôn mặt của họ.
Ôn Giản Ngôn khẽ nheo mắt, hàng lông mi dài ngăn cản tia sáng chói lòa, nét mặt của hắn vẫn bình tĩnh như thường.
Chẳng mấy chốc chùm sáng đã hạ xuống, nương theo tiếng bước chân truyền đến, ba người đối diện đi về phía trước.
Người dẫn đầu cầm đèn pin trong tay, ánh sáng hơi mờ thoảng qua khuôn mặt gã. Ôn Giản Ngôn lập tức nhận ra thân phận của đối phương… là streamer kỳ cựu giải thích quy tắc trong nhà ăn.
Khổng Thế Hưng liếc nhìn hai người trước mặt, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc khó phát giác:
“Là các người?”
Một người là streamer mới, một người là NPC bị quái vật trong phó bản điên cuồng tìm kiếm khắp nơi. Sự kết hợp giữa hai người quá kỳ lạ, thật sự khiến gã không sao tưởng tượng được.
“Sao các cậu lại ở đây?”
Hiển nhiên Tô Thành khá yên tâm khi thấy mấy streamer giống mình.
Anh ta tiến lên một bước nói:
“Chúng tôi đã lên trên được một lúc, tầng này rất tà môn, căn bản là không xuống được.”
Tô Thành thở dài hỏi: “Còn bọn anh thì sao?”
Khổng Thế Hưng cau mày đáp: “Chúng tôi cũng lên được một lúc nhưng không có cách rời đi.”
Gã liếc mắt nhìn Ôn Giản Ngôn một cái, Tô Thành cũng không nhận ra được động tác nhỏ của đối phương.
Anh ta phấn khích nói: “Vậy thì tốt quá, tiếp theo chúng ta có thể cùng nhau…”
Tô Thành chưa kịp dứt lời đã bị Khổng Thế Hưng cắt ngang: “Tất nhiên.”
Gã bước lên trước, thân mật quàng tay ôm cổ Tô Thành, tỏ vẻ đôi bên vô cùng thân thiết: “Chúng ta đều là bạn học cùng lớp, quen biết nhau lâu như vậy tất nhiên phải giúp nhau rồi.”
Khổng Thế Hưng nhìn về phía Ôn Giản Ngôn, trên mặt lộ chút ngượng ngùng khó nói:
“Cái kia… thầy, tôi có chút chuyện riêng muốn nói với bạn, xin hỏi có thể không…”
Tô Thành sửng sốt một chút, sau đó mới sực tỉnh.
Có vài chuyện… không thể nói trước mặt NPC. Chẳng qua anh ta đã quá quen với việc có Ôn Giản Ngôn ở bên cạnh, tất nhiên cũng chưa từng nghĩ tới điều này.
Tô Thành cứng ngắc gật đầu: “Đúng, đúng, tôi cũng có việc riêng.”
Hắn xoay người bước sang một bên, tri kỷ để lại không gian trò chuyện riêng tư cho hai người.
Khổng Thế Hưng nháy mắt với một người trong số đồng đội của mình. Người nọ lập tức hiểu ý, bắt đầu nói chuyện với Ôn Giản Ngôn, hòng moi được chút tin tức từ trong miệng hắn.
Chẳng mấy chốc xung quanh chỉ còn hai người bọn họ.
Tô Thành có chút lo lắng nhìn streamer kỳ cựu trước mặt.
Đối phương buông cánh tay đang ôm anh ta ra: “Sau khi hai người đi lên đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Thành tóm gọn những chuyện xảy ra trước đó cho gã.
Khổng Thế Hưng nhíu mày:
“Hai người tìm được phòng 408 rồi đi vào?”
Mặc dù Tô Thành thấy hơi bối rối nhưng vẫn gật đầu:
“Đúng, nhưng… bên trong không có gì cả.”
Khổng Thế Hưng không đáp lời, nét mặt hiện vẻ đăm chiêu. Gã quay đầu nhìn vào bóng tối, tiếp tục hỏi: “Nói mới nhớ, cậu và NPC kia có quan hệ gì vậy?”
Tô Thành kể lại đầu đuôi ngọn ngành những thứ mình biết. Gì mà chìa khóa, em gái, nằm vùng, liên lạc cấp trên… cho Khổng Thế Hưng đang sững người nghe.
Sau khi nghe xong, ánh mắt gã nhìn Tô Thành lập tức thay đổi:
“Mạch truyện cậu kể… rất mấu chốt.”
Tô Thành câu nệ gật đầu.
Khổng Thế Hưng đánh giá Tô Thành, như có suy tư nói: “Không chừng… nó sẽ là tuyến chính của toàn bộ phó bản.”
Trong phó bản phân tuyến chính và tuyến phụ, phó bản càng khó càng có nhiều tuyến đường. Mặc dù hoàn thành tuyến phụ cũng có thể mở khóa mức độ thăm dò, nhưng lại không thể mở khóa được đến 100%.
Phần thưởng để hoàn thành tuyến chính không chỉ cao nhất, mà quan trọng hơn, nếu hoàn thành tuyến chính thì ngay cả khi không hoàn thành các tuyến phụ còn lại cũng đạt 100% mức độ thăm dò.
100% độ thăm dò!
Một tia háo hức xẹt qua đáy mắt Khổng Thế Hưng.
Thế nhưng, trái với sự phấn khích mờ nhạt của gã, lúc này một đống dấu chấm hỏi lướt ngang qua màn hình phòng livestream.
“?”
“???”
Khổng Thế Hưng là streamer kỳ cựu, phần lớn khán giả trong phòng live của gã đều là người quen, nhiều người trong số họ đã ngồi xổm xem buổi phát sóng kể từ khi mới bắt đầu, hơn nữa còn chưa từng ngó qua quảng trường.
“Chờ chút, phó bản streamer tiến vào là Trường cấp ba Đức Tài đúng không? Bị sửa rồi à? Sao tôi không nhớ có mạch truyện này?”
“Tôi cũng đang bàng hoàng đây. Tuyến đường này nghe có vẻ rất quan trọng, nhưng tại sao tôi chưa nghe nói bao giờ?”
Trong khu vực bình luận, một làn sóng khán giả đang điên cuồng spam “Ha ha ha”.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, từ cách vách qua, nhìn mãn nguyện vãi.”
“Cười ỉa. Liên minh nạn nhân của Thần điêu đại bịp đang lớn mạnh dần, thậm chí bây giờ có thể làm buổi off fan luôn.”
“Ha ha ha ha ha ha, vui quá xá bà con ơi.”
[Bình luận của người dùng trên liên quan đến streamer khác cùng đại sảnh, nội dung tạm ẩn chỉ hiện thị cho khán giả]
Khổng Thế Hưng hoàn toàn không hay biết gì về chuyển biến trong phòng livestream của mình. Sau một hồi suy nghĩ và phán đoán giữa lợi với hại, gã quyết định tung cành ô liu về phía Tô Thành.
“Một thành viên của đội chúng tôi đã cung cấp thông tin, sau 12 giờ sáng, phòng 408 sẽ xuất hiện đúng giờ, và cũng chỉ trong khoảng thời gian này mới có thể rời khỏi lầu bốn. Nhất định căn phòng 408 chính là điểm then chốt, khả năng cao nó chính là trung tâm cốt lõi của toàn bộ phó bản. Nếu cậu nói bên trong không có gì thì có lẽ do cách mở cửa của cậu không đúng.”
Sau khi chia sẻ thông tin với nhau, Khổng Thế Hưng cắt ngang chủ đề:
“Tiếp theo chúng ta sẽ cùng nhau phối hợp thành một tổ, đợi đến thời gian lại vào thăm dò, không chừng có thể tìm thấy kết quả khác.”
Không chờ Tô Thành gật đầu, đối phương tiếp tục nói: “Chẳng qua vẫn nên xử lý NPC đi theo cậu một chút.”
Tô Thành sửng sốt: “…Cái gì?”
Khổng Thế Hưng suy nghĩ rõ ràng, từ từ phân tích: “Bây giờ phó bản của chúng ta là cấp D, liệu có manh mối hay nhân vật quan trọng nào sẽ xuất hiện dưới độ khó này? Chỉ cần lấy được đạo cụ trên người NPC thì nhiệm vụ tuyến chính sẽ ổn định.”
Tô Thành lắp bắp: “Nhưng mà… Vậy cũng đâu cần…”
Khổng Thế Hưng lắc đầu, ngắt lời anh ta: “Mang theo NPC này quá nguy hiểm. Quái vật dưới lầu đang điên cuồng tìm kiếm hắn, dẫn hắn đi theo chỉ tổ làm giảm tỉ lệ sống sót của chúng ta.”
Sắc mặt Tô Thành hơi tái đi, anh ta há miệng không đáp.
“Cách tốt nhất bây giờ là tạm để cho hắn đi cùng, chờ đến phòng 408 lại để hắn vào xem trước, coi hắn có thể giúp chúng ta tìm thêm manh mối, loại trừ một vài phương án nguy hiểm không.
Nếu hắn thật sự có thể sống sót và rời khỏi tầng bốn cùng chúng ta, chúng ta có thể đẩy hắn cho NPC dưới lầu để thu hút sự chú ý của mụ phù thủy, sau đó nhân cơ hội rời đi.”
Khổng Thế Hưng nhìn Tô Thành:
“Cậu đã ở bên hắn lâu như vậy, chắc hẳn nên có được sự tín nhiệm của NPC rồi phải không? Trong trường hợp này, cậu có trách nhiệm lấy đạo cụ và moi thông tin từ hắn trước khi đến thời gian mở cửa tiếp theo.”
Dường như Khổng Thế Hưng đã nhìn thấu sự do dự của Tô Thành, gã nheo hai mắt:
“Chúng ta là streamer, là người sống, mà kia chỉ là một tên NPC, cậu không cần vô duyên vô cớ lãng phí cơ hội dâng tới trước mặt.”
Hắn đặt tay lên vai Tô Thành, nghiêm túc khuyên nhủ:
“Trên đường vừa rồi, chúng tôi đã hy sinh một người trong đội, đúng lúc bây giờ còn trống một vị trí. Chờ phó bản này chấm dứt, tôi sẽ tiến cử cậu vào công hội của chúng tôi… Điểm tích lũy của công hội chúng tôi xếp thứ ba trong toàn bộ livestream Ác mộng, là công hội lớn thứ nhất thứ hai, đã lâu rồi không thu nạp người mới. Sau khi gia nhập cậu sẽ có được nguồn nhân mạch rộng lớn cùng tài nguyên phong phú hơn, hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Lời của đối phương nói rất chân thành, nhưng Tô Thành cũng không muốn nói tiếp về đề tài này.
Tầm mắt anh ta mơ hồ, chuyển đề tài một cách hơi sượng:
“Anh nói… Nhóm anh vừa có một người hy sinh?”
Tô Thành vừa nói vừa nhìn sang phía khác. Trong bóng tối lờ mờ, NPC đang đứng phía xa nói chuyện cùng hai streamer khác.
“Không phải các anh vẫn còn ba người sao?”
Khổng Thế Hưng hờ hững xua tay: “Về sau có thêm một người mới gia nhập, nhưng cậu không cần để ý tới hắn, chúng ta mang hắn theo là vì mục đích khác.”
Tô Thành như hiểu như không đáp: “Vậy à…”
Phía bên kia.
Ôn Giản Ngôn đang trò chuyện với hai streamer trước mặt. Tuy rằng bởi vì mất máu nên sắc mặt hắn khá nhợt nhạt, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự thoải mái tự nhiên trong phong cách nói của hắn.
Hắn lẳng lặng đánh giá hai người kia.
Một người trong đó đã nhận được lệnh tính kế từ đội trưởng, câu được câu chăng bâng quơ thăm dò Ôn Giản Ngôn, chẳng qua lần nào cũng bị hắn dễ dàng chuyển chủ đề, trái lại tên kia còn đưa cho hắn khá nhiều thông tin có ích.
Còn một người khác…
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng trên người Trình Hoa Toàn, bất giác nhíu mày.
Mặc dù người này cũng nhận lệnh đi theo, nhưng suốt quá trình gã không nói chen được mấy câu, thay vào đó vẫn luôn cúi gằm đầu, giấu nửa khuôn mặt trắng bệch trong bóng tối, lộ vẻ rụt rè nhát gan.
Tuy nhiên…
Ôn Giản Ngôn mơ hồ có dự cảm không ổn.
Đúng lúc này, có vẻ cuộc nói chuyện giữa Tô Thành và Khổng Thế Hưng đã chấm dứt, hai người đồng loạt đi về phía ba người bọn họ.
Ôn Giản Ngôn kết thúc cuộc trò chuyện do mình dẫn dắt, thoải mái cất bước tới gần chào hỏi.
Phía sau lưng hắn, “Trình Hoa Toàn” vẫn luôn cúi mặt chầm chậm ngẩng lên, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối xoay về phía bóng lưng Ôn Giản Ngôn.
Trên cánh cửa ký túc xá bên cạnh, gương mặt của gã được in hờ trên lớp kính bụi.
Nụ cười méo mó treo bên miệng, đôi mắt đen thuần bình tĩnh chăm chú nhìn vào con mồi từng trốn thoát khỏi tay mình, độ cong khóe môi lại mở rộng thêm lần nữa.
Sống lưng Ôn Giản Ngôn lạnh toát, hắn vô thức quay đầu nhìn về phía sau.
“Trình Hoa Toàn” vẫn cúi đầu không khác gì lúc trước.
Ôn Giản Ngôn nhíu mày, trực giác phát hiện nguy hiểm của hắn rất nhạy bén. Không biết vì sao, trên người tên streamer kia lại có một loại khí tức kỳ lạ khiến hắn sởn tóc gáy.
Giọng Khổng Thế Hưng vang lên trước mặt:
“Anh Tiểu Ôn, vừa rồi bạn tôi đã nói cho tôi biết chuyện của anh.”
Ôn Giản Ngôn rời tầm mắt nhìn về phía Khổng Thế Hưng đứng đối diện.
Trên mặt đối phương mang theo nụ cười vô cùng chân thành: “Chúng tôi sẽ dốc hết sức giúp anh, nhất định có thể giúp anh tìm được em gái. Chỉ có điều, trước đó chúng ta cần phải quay về phòng 408 một lần nữa.”
Ôn Giản Ngôn trầm tư vài giây rồi thở dài thườn thượt: “Cậu nói không sai, dựa theo tình huống bây giờ thì hành động cùng nhau mới là lựa chọn tốt nhất.”
“Nhưng không phải không có gì trong phòng 408 à?”
Ôn Giản Ngôn tỏ vẻ nghi ngờ.
Vẻ mặt Khổng Thế Hưng không để lộ chút sơ hở nào: “Vậy không được sao?”
Tầm mắt của gã liếc xuống phía dưới, rơi vào trên tay Ôn Giản Ngôn, màu đỏ chói mắt làm lông mày gã giật giật: “Vết thương của anh là…”
“Bị trong hành lang.”
Ôn Giản Ngôn di chuyển cổ tay, cau mày nói: “Nhưng mà… Tôi không biết do thứ gì gây ra, mọi thứ diễn ra quá chóng vánh.”
Vẻ mặt hắn thẳng thắn, cho dù nói dối cũng không để lộ chút sơ hở.
Nghe lời đối phương miêu tả, Khổng Thế Hưng cũng không khỏi lo lắng: “Thế, thế à?”
“Nhưng mọi người không cần lo.”
Thanh niên ngước mắt, dưới hàng lông mi mảnh mai rậm rạp là đôi mắt hổ phách nhạt màu, lấp lánh ánh sáng trong veo. Khi hắn chuyên chú nhìn vào một người sẽ khiến người ta sinh ra một loại ảo giác chân thành cởi mở:
“Nếu thật sự có chuyện gì, tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ mọi người bình an.”
Khổng Thế Hưng mỉm cười: “Cảm ơn anh Tiểu Ôn.”
Sau khi nghe đối phương nói, sắc mặt Tô Thành càng kém vài phần. Anh ta nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn, dường như muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại mím chặt môi, cuối cùng chỉ đành trầm mặc nghiêng đầu, ngón tay buông thõng bên hông từ từ siết chặt.
Ôn Giản Ngôn giả vờ không chú ý tới.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh không đổi sắc, tầm nhìn nhẹ nhàng xẹt qua đỉnh đầu Khổng Thế Hưng.
Chỉ có Ôn Giản Ngôn và khán giả trong livestream của hắn mới nhìn thấy, một mũi tên màu đỏ chỉ thẳng vào đỉnh đầu Khổng Thế Hưng, nhấp nháy có quy luật, như thể đang phất cờ nhảy nhót hò hét.
Em ở đây này!
Nhìn em này anh giai ơi!
Khán giả trong phòng livestream 789326qwk cười muốn nội thương.
“Đờ mờ, cái hiệu ứng đặc biệt của bàn tay chỉ dẫn buồn cười thấy mẹ, nhìn lần nào muốn cười ỉa lần đấy, ha ha ha ha ha ha!”
“Thật sự không ngờ đạo cụ ẩn cấp thường lại ở trên người streamer đối diện…”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha, tôi vừa mới từ phòng lai chym cách vách trở về. Bên kia còn đang thận trọng vạch kế hoạch từng bước, đoán chừng tưởng streamer bên chúng ta cắn câu nên rung đùi đắc chí.”
“Chắc là không ngờ người bị lừa gạt lại lừa mình đỉnh hơn.”
“Ha ha ha ha đỉnh đỉnh đỉnh, con đường dài nhất tôi đi qua chính là thủ đoạn lừa đảo của streamer này!”
Thanh niên đi cách sau đội ngũ một khoảng không xa không gần, khuôn mặt tuấn tú chìm vào màn đêm, ngũ quan như ẩn như hiện giữa ánh sáng và bóng tối đan xen, lộ vẻ cao thâm khó dò.
[Bàn tay chỉ dẫn đã có hiệu lực, số lượng tồn kho: 0]
Rất tốt, cuối cùng bây giờ hắn đã trở lại sân đấu mình quen thuộc.
Nhìn bóng lưng mấy người cách đó không xa, một nụ cười nhẹ thoảng qua bên môi Ôn Giản Ngôn. Đôi mắt màu hổ phách của hắn híp lại, ý cười dưới mắt đáy mắt khó nhận ra, chẳng hiểu sao lại khiến khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm yêu dị mê hoặc lòng người.
Ha, so với việc giằng co với bóng người cổ quái trong gương, giao tiếp cùng con người vẫn hợp với hắn hơn.
Rốt cuộc thì…
Nghề nghiệp của hắn là bậc thầy lừa gạt.
Gạt người mới là nghề cũ của hắn.
Hết chương 13
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT