94. Chương 94.
Giang Thiệp không vội lên phòng, ngược lại thả túi xách xuống, ngồi bên người Bùi Giáng.
"Tại sao lại đến đây?"
Y vừa hỏi vừa cầm một viên kẹo, lăn lộn, thưởng thức nó trên đầu ngón tay.
Bùi Giáng nhíu mày, khuôn mặt nhỏ chưa thành thục lại trở nên thâm trầm có thể so với người trưởng thành.
"Đương nhiên là tới nghỉ dưỡng."
Giang Thiệp nhướng mày:
"Cùng bạn học tới đây sao?"
"Đúng vậy chứ sao?" Bùi Giáng hỏi lại.
Giang Thiệp cũng không thật sự có hứng thú gì đối với Bùi Giáng, y chỉ có chút tò mò khi thấy người này ở đây thôi, nói như thế nào thì hai người bọn họ cũng có chút quan hệ họ hàng.
"Loại suối nước nóng công cộng này không phải chú mày thấy dơ sao, có nhiều người cùng ngâm mình như vậy."
Bùi Giáng rời mắt đi, nhìn ra ngoài triền núi ngoài cửa sổ đại sảnh, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
"Tôi không tắm, chỉ tới đây đi dạo không được sao?"
Giang Thiệp đánh giá hắn một lát mới nói:
"Vậy chú mày an phận một chút, đừng chọc phiền toái, để người khác phải dọn dẹp giải quyết hậu quả."
Y quá hiểu biết tính cách của Bùi Giáng, từ nhỏ đến lớn, người này rất khó không chọc phiền toái. Khác với y, y chọc phiền toái thì càng muốn tự mình giải quyết hậu quả, cũng sẽ không muốn ảnh hưởng đến người bên cạnh, nhưng Bùi Giáng hoàn toàn ngược lại, lấy lăn lộn người khác làm vui.
Bùi Giáng nghiêng đầu, ra vẻ thiên chân nói:
"Anh nghĩ xấu về tôi rồi, tôi vẫn còn là một đứa trẻ mà."
Giang Thiệp kéo môi, nhưng đáy mắt lại không có một chút ý cười:
"Sơn trang lớn như vậy, hy vọng không cần gặp lại."
Bùi Giáng cũng nở nụ cười chắc chắn:
"Tôi cũng muốn như vậy."
Giang Thiệp túm ba lô, xoay người đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn lại Bùi Giáng một cái. Thật ra Bùi Giáng không hề giống bất cứ người nào trong nhà bọn họ. Mặc kệ y và bà Thẩm Tình có mâu thuẫn như thế nào, nhưng y biết, bà Thẩm là một cảnh sát tốt, là một cục trưởng tài năng, bà đem toàn bộ tinh lực của mình cống hiến cho sự nghiệp, không làm thất vọng sự tín nhiệm của lãnh đạo và nhân dân.
Dù sao Giang Thiệp cũng là con trai của bà, do vậy lý tưởng của bà, lòng tin của bà, y đều biết. Người nhà bọn họ chỉ lăn lộn nhau, không gây phiền toái cho người khác.
Nhưng Bùi Giáng thì khác, nhìn Bùi Giáng y tin tưởng nhân chi sơ tính bổn ác.
(Nhân chi sơ tính bổn ác: con người sinh ra đã có bản tính tà ác)
Ngay từ nhỏ Bùi Giáng đã thích trêu đùa người khác, mặc kệ là người nhà hay bạn học, hoặc là bảo mẫu chiếu cố chăm sóc hắn từ nhỏ, đều bị hắn bắt nạt. Trong lúc người khác đau đầu thì hắn ôm bụng cười to vui sướng khi người gặp họa.
Sau khi lớn hơn, sự trêu đùa của hắn dường như ít hơn, phảng phất như đã thay đổi nhưng Giang Thiệp thừa biết, hắn càng biết ngụy trang hơn so với trước, bất động thanh sắc lừa người ta trắng tay còn chủ động giúp hắn đếm tiền.
Giang Thiệp cực kỳ chướng mắt người trong ngoài bất nhất như vậy, cho nên rất ít tiếp xúc với Bùi Giáng. Chẳng qua là do dì Thẩm Lam trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, luôn xem Bùi Giáng như bảo bối, sủng hắn, nuông chiều hắn.
Giang Thiệp vào thang máy, lấy di động gửi tin nhắn cho Sở Thao.
[Tôi tới rồi, chuẩn bị vào ở, khi nào gặp mặt được?]
Tín hiệu trong thang máy không được tốt lắm, sau khi gửi xong, cột sóng lúc có lúc mất, chờ khi thang máy lên tầng cao nhất y mới nhận được tin trả lời của Sở Thao.
[Tôi đang ở lâm viên, chắc là trời tối mới về.]
Giang Thiệp đặt phòng đôi Suite (SUT), cũng là phòng VIP nhất trong sơn trang suối nước nóng này. Vừa đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là những cánh hoa hồng trải trên giường đôi, cùng màu với vách tường lộ ra chút ấm áp nhàn nhạt.
Giang Thiệp ném ba lô trên sô pha, xoay người đi ra ban công. Xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn được phong cảnh lâm viên ở đối diện, còn có thể nhìn được những đợt khói nhẹ bốc lên từ khu suối nước nóng xa xa.
Sắc trời dần tối, trên đỉnh đầu vẫn là bầu trời ô lam quen thuộc, chẳng qua ở chân trời xa xa vẫn còn tàn lưu một vài tia cam nhạt. Đã không còn những tia nắng ấm, nhiệt độ trong núi giảm sâu xuống, trong phòng cũng trở nên lạnh lẽo. Giang Thiệp giơ tay mở điều hòa, một dòng khí ấm áp thổi ra.
Giang Thiệp hy vọng lúc người ấy đến không cần bị đông lạnh.
Sở Thao đi dạo với bà Tống hết toàn bộ lâm viên, nơi này được thiết kế rất đẹp, nhưng dù sao chỉ là một làng du lịch nhỏ không có nhiều nơi để thưởng thức cho nên chỉ đi vòng vòng một chút là xong.
Cuối cùng bà Tống cũng thấy mệt mỏi, cho nên muốn về phòng thay quần áo để đi ngâm suối nước nóng.
Sở Thao cũng vực dậy được tinh thần, cậu nói:
"Con và anh về trước thay quần áo, cha mẹ cứ chậm rãi nhé."
Trong sơn trang có không ít thiết bị tập thể hình, máy chơi game, đều miễn phí, là nam sinh mặc kệ lớn như thế nào, luôn có một loại si mê trước sau như một với máy chơi game. Bà Tống biết hai đứa nhỏ nhất định muốn đi chơi, cũng không cần theo chân luôn đi với hai ông bà vì thế dặn dò:
"Nhớ nhét điện thoại vào túi chống nước, đừng để ba mẹ không gọi được các con nhé!"
"Con biết rồi!" Sở Thao đáp.
Khi tới đại sảnh, cậu còn đang suy nghĩ nên nói với anh trai như thế nào thì Sở Tinh Ninh đã nói trước:
"Này Thao Thao, em đi ngâm suối nước nóng trước đi, anh ở trong phòng chơi PSP một lát."
Sở Thao sửng sốt một chút rồi nói: "Vâng."
Trở lại phòng, Sở Thao nhanh chóng thay quần bơi, sau đó khoác bên ngoài chiếc choàng áo tắm dài màu trắng của khách sạn.
Từ khu nhà ở đến suối nước nóng phía ngoài có một đoạn hành lang dài bằng pha lê, vì vậy không cần phải đi bộ ngoài trời. Sau khi ra cửa, cậu không có trực tiếp đi tới khu suối nước nóng mà đi tới phòng mà Giang Thiệp nhắn cho cậu.
Sở Thao đi dép lê tới cửa phòng, vừa mới gõ cửa một chút, cửa phòng mở ra. Cậu cười cong cong đôi mắt với Giang Thiệp, nhưng còn chưa đợi cậu cười xong, Giang Thiệp đã túm cậu vào, sau đó dùng lực bế cậu lên, ném xuống giường.
Đôi dép của Sở Thao rớt xuống cạnh cửa, mà chiếc giường mềm xốp chấn động, đai lưng buộc hờ trong khoảnh khắc bị tụt ra, vạt áo choàng tắm nửa che nửa lộ khoác trên người cậu.
"Giang Thiệp!"
Sở Thao vừa muốn đứng dậy thì Giang Thiệp đã nhào tới, ấn cậu xuống. Sở Thao không thể động đậy, cậu nâng mắt lên, chuyên chú nhìn Giang Thiệp. Dưới thân là những cánh hoa hồng mới mẻ, mùi hoa lan tỏa khắp căn phòng, thấm vào ruột gan.
Giọng nói của Giang Thiệp trở nên khàn khàn:
"Mặc như vậy tới đây, không sợ tôi không nhịn được sao."
Vừa dứt lời, y dùng một tay chống chân mình, tay còn lại thì kéo ra cổ áo của Sở Thao. Cổ áo không có gì trói buộc vừa bị người kéo ra đã tước vũ khí đầu hàng, mở rộng ra bốn phía.
Cũng may nhiệt độ trong phòng cũng ấm áp, cậu không cảm thấy lạnh chút nào.
Ánh mắt Giang Thiệp không kiêng nể gì nhìn quét khắp cơ thể cậu, ánh mắt y từng chút từng chút trở nên thâm trầm.
Sở Thao nâng đầu gối lên, chống lại bộ vị mấu chốt của Giang Thiệp, cười nói:
"Tôi muốn tắm suối nước nóng trước."
Giang Thiệp dừng một chút, động tác của Sở Thao làm y không có biện pháp tiến hành hành động tiếp theo.
"Hiện tại còn chưa xong việc sao?"
Sở Thao nhướng mày:
"Từ trước tới giờ tôi chưa từng tắm suối nước nóng đâu, chốc lát nữa, hai ta đều một thân dấu vết thì làm sao ra cửa được?"
Giang Thiệp nghĩ lại thấy cũng đúng.
Y và Sở Thao đều là Alpha, một khi cảm xúc lên rồi mất khống chế thì tất nhiên hai người sao có thể toàn thân mà lui được, trên người ai cũng có ít hoặc nhiều chút dấu vết như dấu răng, vệt đỏ hay ứ thanh.
Hơn nữa nhà ăn của khách sạn cũng nối liền với khu suối nước nóng, phần lớn người đều sẽ ngâm tắm xong rồi trực tiếp dùng cơm, mặc bên ngoài cũng chỉ là một chiếc áo choàng tắm dài mà thôi.
Sở Thao còn phải ăn cơm với cha mẹ, nếu trên cổ có dấu vết thì cũng không dễ dàng che giấu.
Giang Thiệp chỉ có thể chậm rãi buông cậu ra, eo dùng lực một chút, ngã xuống bên người cậu. Sở Thao lắc lắc cổ tay, rồi duỗi tay niết mũi Giang Thiệp:
"Đi thay quần áo rồi cùng tôi đi ngâm suối nước nóng nào."
Giang Thiệp hơi hơi ngửa đầu, mở miệng cắn lấy ngón út của cậu, Sở Thao cũng không rút tay về, bụng ngón tay mềm mại bị người kia cắn lấy.
Giang Thiệp cắn cắn trong chốc lát sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm một hồi mới thả cho Sở Thao rời đi.
Trên bụng ngón út của cậu đã hiện lên một dấu răng hơi hơi đỏ.
Giang Thiệp bò dậy, bắt đầu cởi quần áo.
Trong phòng chưa bật đèn, mà ngoài cửa sổ trời đã dần dần ảm đạm, những ngọn đèn đường trong sơn trang phát ra thứ ánh sáng vàng nhạt chiếu sáng khoảng không gian hình trứng ngỗng.
Ánh sáng mơ hồ, Sở Thao không thấy rõ được hình dáng cơ bắp tinh tế của Giang Thiệp, cậu chỉ có thể ngửi được hương vị tin tức tố mát lạnh tỏa ra từ người kia, vờn quanh làm cho cậu rung động.
Sở Thao nuốt một ngụm nước miếng, thấp giọng nói:
"Cậu còn chưa uống thuốc ức chế sao?"
Trước khi ngâm suối nước nóng, tất cả mọi người phải uống thuốc ức chế, thuốc này là viên con nhộng màu trắng, có tác dụng trong thời gian hạn định, uống xong thì không cần phải phun thuốc ức chế dạng sương nữa, trên người cũng sẽ không có hương vị của thuốc ức chế.
Giang Thiệp không hề che đậy trước mặt Sở Thao, y cởi toàn bộ quần áo rồi mặc quần bơi lên:
"Ừm, trước khi ra ngoài sẽ uống."
Sở Thao lăn xuống giường, lấy một chai nước khoáng cho Giang Thiệp.
"Buổi tối cậu chỉ có thể đi ăn một mình."
Vì buổi chiều là lúc người một nhà bọn họ tổ chức sinh nhật, bà Tống nhất định không cho phép bất luận người nào không tham gia cả.
Giang Thiệp nói:
"Em ăn ít chút, trước 12 giờ, lại đi tới đại sảnh ăn chút gì với tôi nhé."
Sau khi buffet kết thúc quán cà phê, bánh mì và quán bar nhỏ còn mở trong đại sảnh để cung cấp bữa ăn khuya cho mọi người.
"Được." Sở Thao đi chân trần, dẫm lên thảm, sờ soạng đi mở đèn. Đèn sáng, bức rèm cửa sổ tự động kéo lại.
Giang Thiệp lấy thuốc ức chế từ trong ba lô ra, Sở Thao đưa nước khoáng cho y. Y nuốt viên con nhộng xuống, uống thêm mấy ngụm nước mới nói:
"Vừa rồi, tôi có gặp em họ tôi ở dưới sảnh."
Sở Thao hơi giật mình:
"Cậu có em họ à? Trước chưa bao giờ nghe cậu nói qua."
Giang Thiệp xuy một tiếng nói:
"Không thân lắm, thường thì không nhớ tới nó đâu, nhưng mà thật kỳ quái lại gặp nó ở đây, bình thường nó cực kỳ ra vẻ, căn bản sẽ không tới suối nước nóng công cộng thể này đâu."
Sở Thao: "Cậu còn rất quan tâm cậu ta."
Giang Thiệp lắc đầu:
"Không phải, dì nhỏ nhờ nhà tôi chăm sóc cho nó, còn thường xuyên gọi điện nhờ vả tôi."
Sở Thao nghi hoặc nói:
"Mẹ cậu ta không ở Hoài Nam sao?"
Giang Thiệp nói:
"Dì ấy thường xuyên ra ngoài công tác, à, dì ấy chính là Thẩm Lam, cậu chắc đã từng nghe nói, người diễn bộ <Thứ Cốt> đấy."
Sở Thao cả kinh nói: "Là ảnh hậu đó! Thẩm Lam không phải mới 30 tuổi và chưa lập gia đình sao?"
Giang Thiệp không thèm để ý nói:
"Sửa tuổi đó, chưa lập gia đình là thật, nhưng không đại biểu cho chưa có con cái."
Sở Thao khựng lại: "Không ngờ rằng cậu còn có người thân ở giới giải trí."
Giới giải trí đối với người bình thường như cậu mà nói nó xa xôi đến không thể xa xôi hơn. Hiện tại mỗi người đều muốn làm minh tinh nhưng người có thể vụt sáng thì càng ít ỏi. Nhưng Sở Thao lại không có hứng thú với giới giải trí, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng theo đuổi thần tượng nào, chỉ trùng hợp xem qua bộ phim nhựa <Thứ Cốt> từng được đề cử giải Oscar mà thôi.
Giang Thiệp cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, cũng không muốn thảo luận chuyện trong nhà Bùi Giáng, vì thế y khoác vai Sở Thao nói:
"Đi nào, bảo bối nhi."
Hai người chỉnh sửa lại quần áo, Sở Thao tìm được đôi dép của cậu ở sát bàn trà, sau đó mang thẻ phòng và di động đẩy cửa ra ngoài. Tầng trên cùng này khá ít người vì càng ở trên tầng cao thì tiêu phí càng lớn. Giang Thiệp còn giới thiệu thêm cho cậu:
"Tất cả dịch vụ ở đây em đều có thể thể nghiệm, cắt tóc hay uống trà gì đó đều được, mang thẻ của tôi này, ba tôi đã dặn dò bên kia rồi."
Sở Thao nghiêng đầu:
"Tôi nhớ rõ tầng 4 có phòng mát xa, chốc lát nếu có rảnh chúng ta cùng đi chứ?"
Học sinh cao trung bình thường mài mông trên băng ghế, cúi đầu làm bài tập, vai cổ khó tránh khỏi đau nhức, Sở Thao nghĩ thừa dịp có cơ hội này xoa bóp một chút cũng tốt.
Giang Thiệp nắm eo cậu, dán sát bên tai cậu nói:
"Tôi sẽ mát xa cho em, tôi không muốn người khác chạm vào em."
Sở Thao buồn cười nói:
"Đừng đùa nữa."
Giang Thiệp chớp chớp mắt:
"Nghiêm túc đó, toàn thân em từ trên xuống dưới chỉ có tôi mới có thể chạm vào."
Cậu đẩy đầu Giang Thiệp ra, lắc đầu bất đắc dĩ.
Khách sạn có tổng 6 cái thang máy, không gian không nhỏ nhưng dù vậy di chuyển cũng rất chậm.
Nhưng bọn họ lại ở tầng cao nhất, không thể đi bộ xuống được, chỉ có thể kiên nhẫn chờ. Thật vất vả mới chờ được một cái, người bên trong đi ra, Giang Thiệp cùng Sở Thao đi vào.
Sở Thao ấn tầng 1, thuận miệng nói chuyện phiếm với Giang Thiệp:
"Tôi nghe mẹ tôi nói, Du Duy đã thông qua phỏng vấn."
Giang Thiệp ậm ừ nói: "Du Duy là ai?"
Thang máy ngừng ở tầng 15, lại có người đi vào, Sở Thao xê dịch vào bên trong.
"Người ta sau khi gặp mặt cậu đã lo lắng hãi hùng rất lâu, sợ cậu nói gì đó trước mặt chú Giang."
Giang Thiệp "A" một tiếng: "Suy nghĩ tiểu nhân."
Thang máy tới tầng 10 lại một đợt người đi vào, không gian bên trong càng nhỏ, Giang Thiệp cùng Sở Thao tất nhiên cũng lui vào sâu bên trong.
Sở Thao: "Hiện tại hẳn là có không ít người đang ở trường tự học đấy, chúng ta thật quá xa xỉ."
Giang Thiệp: "Hai ngày cuối tuần mà thôi, có thay đổi được gì đâu."
Tầng 8, thang máy vẫn dừng lại như cũ, có người vào, Sở Thao và Giang Thiệp lại co người sâu vào góc.
Hiện tại, trong thang đã có 12 người, vị trí trống còn không nhiều lắm. Sở Thao chống lên vách tường, nắm chặt lấy dây lưng áo choàng dài:
"Tín hiệu trong núi thật kém, mạng của tôi biến thành 3G rồi."
Giang Thiệp cười nhẹ: "3G cũng đủ dùng rồi, hôm nay hẳn là em không có thời gian lướt mạng đâu."
Hai người đang nói chuyện, thang máy ngừng ở tầng 4. Trong lòng Sở Thao không hiểu sao có chút căng thẳng, không nói chuyện với Giang Thiệp nữa. Nhà bọn họ ở tại tầng 4, cho nên cậu cực kỳ mẫn cảm với con số này.
Dường như là muốn nghiệm chứng lại dự cảm của cậu, cửa thang máy mở ra, bà Tống Miên và ông Sở Giang Dân xuất hiện trước mặt cậu.
Cả người Sở Thao cứng lại, trong nháy mắt ngón tay cậu trở nên lạnh buốt, cả cánh tay tê rần.
Giang Thiệp lẩm bẩm nói: "***, định luật Murphy à."
(Định luật Murphy: Trong cái rủi có cái xui.)
Tuy rằng người trong thang máy khá nhiều, nhưng hai người bọn họ đều cao, chẳng sợ đứng trong góc xa nhất cũng rất bắt mắt.
Giang Thiệp trầm ổn hơn Sở Thao rất nhiều, y nhanh chóng xoay người, vây Sở Thao ở góc tường, dùng thân mình che khuất cậu.
Nhưng thoạt nhìn qua, hai người như đang hôn môi trước mặt công chúng.
Tuy rằng không phạm pháp nhưng .... khá phản cảm.
Lúc cửa thang máy vừa mở, bà Tống đang cúi đầu nhìn di động, trong miệng lẩm nhẩm oán hận:
"Bảo ông nhanh nhẩu lên thì không nghe, đổi có bộ quần áo thôi mà cùng lề mề."
Bà cũng không nhìn kỹ người bên trong thang máy, mà ông Sở bị bà nhắc nhở cũng bị lôi kéo lực chú ý đi.
Hai người vừa đi vào thang máy, bỗng nhiên đột ngột nhìn thấy hai người trẻ tuổi đang ôm nhau.
Sở Thao bị vây trong lòng ngực Giang Thiệp, cậu giương mắt nhìn y, trái tim đập kinh hoàng. Giang Thiệp đưa tay lên, chống trên đỉnh đầu cậu, dùng hết khả năng che khuất mặt cậu. Nhưng hành động này trong mắt người khác tựa như hai người họ đang làm càn hôn nhau đến quên mình.
Bà Tống nhíu mày, kéo kéo tay áo ông Sở, giương cằm ý chỉ góc thang máy, thều thào nói:
"Trời ạ, quá mức rồi."
Ông Sở lôi kéo để bà xoay người mặt hướng về cửa nói:
"Bà đừng để ý người khác."
Dù sao cũng là khu nghỉ dưỡng, không ít cặp đôi cùng nhau đi, không nhịn được cũng là bình thường, không phải tất cả mọi người đều chú trọng lễ nghĩa liêm sỉ.
Sở Thao nghe thấy ba mẹ nói vậy thì xấu hổ cả người toát mồ hôi, lông mi cậu không khống chế được run lên, từ mặt sang vành tai xuống xương quai xanh đều đỏ hồng lên.
Giang Thiệp cười giảo hoạt, cọ cọ chóp mũi cậu, nhân cơ hội thật sự làm trò trước mặt hai ông bà Sở, hôn Sở Thao một cái.
--------------------------