118. Sở Tinh Ninh x Bùi Giáng.
Cuối cùng Sở Tinh Ninh vẫn bị bệnh. Thân thể rách nát này của anh luôn kéo chân sau vào thời điểm mấu chốt nhất. Cũng may bên phía Bùi Giáng không gấp gáp mà chỉ đang soạn thư giải ước, một hạng mục khác cũng đã dần kết thúc.
Sở Tinh Ninh xin nghỉ làm một ngày, nằm nghỉ ở trong ký túc xá của trường. Trương Kỳ và Lộ Đình đều đã tới thư viện tự học, chỉ có một mình anh yên tĩnh ở trong ký túc ngủ đến chiều.
Khi anh mở mắt ra, cảm mạo chưa tốt lên là bao nhưng bụng lại đói dính vào lưng. Anh lấy di động từ dưới gối đầu ra, híp đôi mắt đỏ au xem giờ.
Đã 2 rưỡi chiều.
Ngón tay anh ấn vào huyệt thái dương, từ từ ngồi dậy. Huyết áp tụt xuống, đầu giật giật đau. Phải hòa hoãn trong chốc lát anh mới cảm thấy không khó chịu như trước, lúc này mới chống tay lên lan can giường bò xuống dưới.
Vừa mới chạm đất, hai chân như nhũn ra đứng không vững nữa, cả người thấm đẫm mồ hôi lạnh. Anh thở dài bất đắc dĩ một cái, vuốt lại đầu tóc hỗn độn, rồi cầm khăn lông đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Nếu thật sự mệt quá, có lẽ phải đi đến bệnh xá của trường mất.
Nước lạnh đắp lên da mặt nóng bỏng, cuối cùng anh cũng thấy thanh tỉnh một chút. Chải lại mái tóc, khoác lên chiếc áo có mũ hơi dày một chút, sau đó anh cầm thẻ học sinh của mình đi ra ký túc xá.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ thật rực rỡ, nhưng anh lại không cảm thấy nóng chút nào. Bệnh xá cách khu ký túc không gần chút nào, đi bộ cũng phải mất 15 phút. Vốn dĩ anh có xe đạp nhưng đã lâu không đi đến bị chặn ở sâu bên trong mà hiện tại anh cũng không còn sức lực để lấy xe ra nữa.
Đành đi bộ tới đó, trên đường đi ngẫu nhiên sẽ chào hỏi vài người bạn quen biết. Ở đại học F này, Sở Tinh Ninh cũng khá nổi tiếng.
Ra khỏi ký túc xá, phải vòng qua sân thể dục rộng lớn và một cái hội trường mới có thể đi đến bệnh xá, nhưng khi đi ngang qua hội trường anh phát hiện bên ngoài tụ tập vô số sinh viên.
Xe đạp đỗ đầy ngoài cửa, hầu như không có nơi đặt chân, ở cửa chen chúc đầy người đang nhón chân, rướn người nhìn vào bên trong, còn cãi cọ xô đẩy ồn ào.
Hội trường này thỉnh thoảng sẽ mời những đoàn kịch trong hay ngoài nước tới biểu diễn, học sinh, sinh viên trong trường có thể mua được giá vé ưu đãi, bình thường khi không có biểu diễn thì ngẫu nhiên sẽ chiếu phim điện ảnh miễn phí theo quý, xem như làm phong phú hoạt động nghệ thuật của học sinh sinh viên trong trường.
Hai năm trước, Sở Tinh Ninh thường xuyên tới đây xem phim hay nghe nhạc kịch, nhưng vào năm 3, bắt đầu học hành và đi làm bận rộn cho nên anh cũng ít khi ghé thăm.
Lúc này, Sở Tinh Ninh chỉ tùy ý nhìn xung quanh một chút, rồi chuẩn bị cúi đầu đi vòng qua. Vừa lúc hai nữ sinh ở bên cạnh vừa đi vừa hưng phấn nói chuyện phiếm:
"A a a a a thật sự là Star of Bethlehem sao?"
"Đúng vậy, tớ vừa thấy trên diễn đàn đấy, hiện giờ không thể chen vào nữa rồi!"
"Bùi Bùi, Noah, Durah, Giản Tòng Tân đều tới đấy, trách không được lại đông nghìn nghịt như vậy, toàn bộ hoa khôi trong trường chúng ta đều tới đấy."
"Bạn tớ chen được vào trước nhìn thấy Noah, Durah và Giản Tòng Tân nhưng chưa thấy Bùi Bùi."
"Nhất định Bùi Bùi sẽ tới với nhóm, lần này đến để tuyên truyền cho EP (Album) mới mà."
"Nếu Bùi Bùi mà tới tớ có chết cùng phải chen vào!"
....
Trong lòng Sở Tinh Ninh run động.
Bùi Giáng đến đại học F sao?
Anh dừng chân lại, nhìn về phía hội trường đang chen chúc kia. Nếu Bùi Giáng tới đây, sao cậu lại không nói với anh. Sở Tinh Ninh đầu nặng chân nhẹ, ngạt mũi nhìn bệnh xá cách đó không xa, anh thu tầm mắt lại, quyết định đi vào hội trường nhìn qua một cái.
Dù sao thì Bùi Giáng cũng là người ủy thác của anh, nếu sắp xé rách mặt giải ước, anh cũng phải hiểu biết một chút về nhóm nhạc này chứ.
Người ở bên ngoài chen chúc rất nhiều, không thể vào được, Sở Tinh Ninh đành phải gọi điện cho một đàn em trong hội văn nghệ.
Lần hoạt động vừa kéo do cô ấy phụ trách.
"Học trưởng, không nghĩ tới anh cũng có hứng thú với nhóm Star of Bethlehem!"
Anh chỉ hàm hồ "Ừ" một tiếng.
"Vậy anh đến cửa sau của hội trường đi, em đưa anh vào, bên trong không còn ghế trống rồi, anh chỉ có thể đứng với em ở trong hậu trường thôi."
"Không sao, cảm ơn em." Sở Tinh Ninh khách khí cảm ơn.
Anh vòng một vòng lớn ra cửa sau, đứng đợi trong chốc lát ở cửa sau, cô nhô đầu ra kêu.
"Học trưởng!"
Cô vừa hô lên Sở Tinh Ninh nhanh chóng đi vào.
"Học trưởng có cần chữ ký trên EP mới của họ không, em có thể giúp anh lấy một phần, chờ khi bọn họ xuống sân khấu."
"Không cần đâu, cảm ơn em." Sở Tinh Ninh lắc đầu, kéo lại áo khoác.
Trong nhà mở điều hòa rất lớn, mang theo hương vị ẩm ướt khiến anh không thoải mái. Cô mang anh vào hậu trường, nhẹ nhàng vén màn lên để anh có thể nhìn lên sân khấu.
Trên sân khấu đặt bốn cái ghế đã có bốn người ngồi, duy độc không có Bùi Giáng.
Anh thoáng sững sờ nhưng sau đó lại hiểu ra. Nhất định Bùi Giáng không đến bằng không khẳng định sẽ nói cho anh.
Nếu Bùi Giáng không ở, anh cũng không có hứng thú ở đây nữa. Anh đang khó chịu muốn chết, đầu giật giật từng cơn, uống thuốc phỏng chừng không hiệu quả, có thể phải đi tiêm, đang chuẩn bị tạm biệt với cô đàn em kia, thì nghe thấy được người chủ trì đặt câu hỏi:
"Tôi muốn hỏi một vấn đề mà các bạn fans phía dưới đều rất quan tâm nhé, hoạt động lần này tại sao không thấy Bùi Giáng nhỉ, mọi người đều rất chờ mong nhìn thấy cậu ấy đấy."
Vừa nhắc đến tên Bùi Giáng, mọi người ở dưới sân khấu bắt đầu hoan hô.
Trong bốn người của nhóm, fans của Bùi Giáng là nhiều nhất, đại đa số mọi người tới đây, đều muốn thấy mặt cậu.
Sở Tinh Ninh nuốt xuống lời tạm biệt, anh cũng muốn nghe xem vì sao Bùi Giáng lại không tới.
Ba thành viên ở trên sân khấu nghe thấy tên Bùi Giáng, biểu tình trên mặt đều cứng đờ. Thật ra chính bọn họ cũng biết cái tên Bùi Giáng nổi tiếng hơn cả Star of Bethlehem, mà Star of Bethlehem lại nổi tiếng hơn ba người bọn họ gộp lại.
Mỗi lần chỉ cần có Bùi Giáng ở đâu thì về cơ bản giới truyền thông cũng như màn ảnh đều sẽ không có chỗ cho bọn họ. Thoát ly khỏi Bùi Giáng, bọn họ mới có thể biết được bản thân mình đang đứng ở vị trí nào trong giới giải trí.
Nhưng tổ hợp này lại không thể rời được Bùi Giáng, ví dụ như EP lần này là sáng tác của người kia.
Noah sờ sờ chóp mũi, cười nói: "Đúng là lúc đầu Bùi Bùi nói là sẽ cùng tới, nhưng mà...."
Hắn cho chưa nói xong đã bị Giản Tòng Tân chen vào:
"Nhưng mà Bùi Giáng có thể đã hoạt động quan trọng hơn, chúng tôi không tìm hiểu sự riêng tư của nhau."
Hắn vừa nói xong, toàn bộ hội trường đều tĩnh lặng. Ngôn ngữ của hắn đâu mang theo sự chỉ trích với Bùi Giáng, tựa hồ như đang oán trách người kia không muốn đi tuyên truyền với nhóm, còn lén lút tố cáo Bùi Giáng ghét bỏ hoạt động nhỏ này.
Có tin đồn nội bộ của Star of Bethlehem không hợp, nhưng mỗi lần ồn ào, bốn người sẽ cùng official đưa ra lời giải thích phá vỡ đồn đãi, công ty cũng đưa ra lời thanh minh nói muốn kiện những account marketing vô lương tâm đăng bài không chính xác, làm các fans vẫn luôn nghi ngờ.
Nhưng hôm nay với thái độ của của Giản Tòng Tân làm mọi người ít nhất cũng biết được, quan hệ giữa hắn và Bùi Giáng không được tốt lắm.
Durah lên tiếng hòa giải:
"Hôm này thật đáng tiếc là nhóm không đủ thành viên, nhưng mọi người có chờ mong EP mới hay không, có chờ mong sáng tác của Bùi Bùi hay không nào?"
Fans của Bùi Giáng rất nhiều nhưng anti-fan cũng không ít. Là một minh tinh về lưu lượng, fans và anti-fans cũng đủ lăn lộn người,
Câu nói của Giản Tòng Tân nhanh chóng truyền ra ngoài. Trở thành đề tài bình luận sôi nổi trên Weibo.
[Chẹp ..... Tôi thấy nóng mặt rồi, Giản Tòng Tân kia có biết nói chuyện hay không thế, không biết uyển chuyển một chút à?]
[Tôi chỉ là người qua đường, lần này không phải vấn đề do Bùi Giáng hay sao? Cậu ta tách lẻ không thèm tham dự tuyên truyền với nhóm là không đúng rồi, hôm nay cũng không nghe nói cậu ta có hoạt động gì.]
[Đúng vậy, người qua đường như tôi đây đều cảm thấy đau lòng cho ba người khác trong nhóm, Bùi Giáng quá bá đạo, nhìn Noah cùng Durah đều vâng vâng dạ dạ thật đau lòng.]
[Hoàng tuyền dẫn lối người qua đường lại đang thao thao bất tuyệt sao, mặc kệ nói như thế nào thì Bùi Bùi nổi tiếng nhất ha, C vị là thiên kinh địa nghĩa.]
[Giản Tòng Tân tuổi còn nhỏ, không hiểu hết được. Lần này, đúng thật là Bùi Giáng không được hảo cảm rồi, từ lời nói của đồng đội cũng có thể rõ ràng rằng cậu ta không có việc gì chỉ cố ý không tới thôi.]
[Các vị người qua đường lại lên tiếng, tôi nhìn thôi cũng thấy xấu hổ thay chính chủ rồi.]
....
Sở Tinh Ninh dựa vào tường, mím chặt môi dưới.
Cô đàn em đứng ở bên cạnh cảm thán:
"Thật đáng tiếc, lúc trước khi mà bàn bạc tổ chức bên em đã nỗ lực mời Bùi Bùi tới, nhưng không biết công ty bọn họ đang suy tính cái gì, dù sao cũng không mời được."
"Ừ." Sở Tinh Ninh cúi đầu, lấy di động ra.
"Học trưởng, anh là fans của ai trong nhóm vậy ạ?"
Sở Tinh Ninh ấn vào WeChat của Bùi Giáng, nói: "Không phải của ai cả."
"Haizzz, em xem như là fan của Durah rồi, em thích cả bốn người, nhưng Bùi Bùi thật sự có chút không hợp với nhóm, có thể là do quá ưu tú, che lấp toàn bộ những người khác, thật ra công ty cũng nên để cho ba người kia có cơ hội để thể hiện."
Sở Tinh Ninh vừa đánh vài chữ trên màn hình, vừa dùng thanh âm khàn đặc nhẹ hừ nói:
"Không có thực lực thì thể hiện cái gì?"
Học muội sửng sốt: "Học trưởng...."
Di động của Sở Tinh Ninh vang lên. Anh không để chế độ rung cho nên có chút ầm ĩ vì vậy nhanh chóng đi ra sau:
"Xin lỗi, anh đi nghe điện thoại."
Anh vừa mới gửi tin cho người kia, vậy mà lập tức người đó đã gọi điện tới. Anh đành phải lui vào một góc của hậu trường, dựa vào một chiếc ghế bám đầy bụi, cúi đầu đeo tai nghe.
Vừa ấn nhận cuộc gọi, thanh âm nhão nhão dính dính của Bùi Giáng lập tức vang lên:
"Anh ơi, anh biết hôm nay nhóm em có hoạt động à? Anh tới xem ư?"
"Ngẫu nhiên thấy được thôi, Bùi Giáng, hôm nay cậu có hoạt động nào khác à, những lời của đồng đội cậu tựa hồ không được tốt lắm."
"Em ở nhà ngủ mà, ngày hôm qua...."
Sở Tinh Ninh lập tức nghiêm mặt nói:
"Bùi Giáng, tôi là một thành viên trong đoàn luật sư đại diện của cậu, tôi muốn nhắc nhở cậu một chút, nếu hiện tại còn chưa công khai xé rách mặt với công ty chủ quản thì vẫn phải cho bọn họ mặt mũi trước mặt công chúng, bằng không cậu sẽ bị người ta bắt lấy nhược điểm, dễ dàng dùng dư luận ép buộc cậu."
Ví dụ như lần này, có thể sẽ bị công ty lấy làm bằng chứng là không phối hợp với hoạt động của nhóm, tương lai nếu thật sự đưa ra tòa, như vậy sẽ biến thành một chứng cứ giải thích hợp lý cho bọn họ.
"Anh ơi, sao thanh âm của anh lại yếu vậy, anh bệnh à?" Bùi Giáng nghe thấy giọng khàn khàn của anh, không tránh khỏi thấy khẩn trương hỏi lại.
Sở Tinh Ninh dừng một chút nói:
"Cậu có nghiêm túc nghe tôi nói không vậy? Nếu Phó tiên sinh và cậu có tính toán, dặn dò gì khác, phiền cậu nói với chúng tôi một tiếng, để chúng tôi còn chuẩn bị."
"Mới một ngày không gặp, sao anh đã tự làm mình sinh bệnh thế." Ngữ khí của Bùi Giáng rất bình thản nhưng từng từ từng chữ tựa như có chút tức giận.
"Bùi Giáng, tôi không muốn nói với cậu về cái này." Sở Tinh Ninh bất đắc dĩ, huyệt thái dương lại bắt đầu giật giật.
Anh dùng ngón tay đè mạnh lên, ấn đến phát đau.
"Em biết rồi anh, em tới đây." Bùi Giáng nhẹ giọng nói.
Sở Tinh Ninh hữu khí vô lực, nhẹ nhàng nói:
"Tôi không yêu cầu cậu phải làm gì, nếu cậu có tính toán hay ý tưởng gì khác đều có thể thông báo với đoàn luật sư, chúng tôi lấy yêu cầu của người ủy thác là chủ yếu, hôm nay chỉ là ngẫu nhiên gặp được, sợ cậu có hại thôi."
Bùi Giáng cười nhẹ, trong giọng nói không thể giấu đi sự kinh hỉ:
"Anh, anh lo lắng cho em đúng không?"
Sở Tinh Ninh im lặng vài giây, không tự nhiên nói:
"Tôi là người phụ trách ủy thác của cậu."
Sau khi thông báo chuyện này với Bùi Giáng, anh không còn tinh lực đi quản nữa. Cả buổi sáng anh chưa ăn cơm, hơn nữa đầu óc còn mơ hồ, dạ dày bắt đầu trào lên, khiến anh muốn nôn ra mấy lần.
Sở Tinh Ninh ủ rũ, vô luận anh có rèn luyện thế nào, thân thể này vốn dĩ yếu đuối, từ nhỏ đã liên lụy anh rồi. Chỉ cần anh hơi mệt mỏi một chút hay cảm xúc kích động một chút, thân thể tuyệt đối sẽ phản ứng lại.
Nghiêm trọng nhất chính là năm nhất đại học đó....
Anh đi ra khỏi hội trường, kéo lê thân mình mệt mỏi đi đến bệnh xá. Khám xong, bác sĩ nói anh bị cảm mạo rất nghiêm trọng, kê thuốc và bảo anh nằm trong bệnh xá truyền nước thuốc.
Sở Tinh Ninh chán ghét việc tiêm chích vào người, đặc biệt là trong nháy mắt lúc chiếc kim tiêm lạnh lẽo kia chọc vào làn da, anh có loại cảm giác, không được an toàn, không được khỏe. Nhưng mà, từ nhỏ đến lớn, anh cơ hồ không thể hoàn toàn thoát được kim tiêm.
Mặc dù đã gần 21 tuổi, anh vẫn giống như khi còn nhỏ, khi y tá cầm kim tiêm tới, anh đều quay đầu, yên lặng cắn môi.
Y tá không nhịn được cười: "Lớn như vậy mà còn sợ tiêm sao, không đau đâu, kim tiêm rất nhỏ."
Sở Tinh Ninh có chút thẹn thùng, hàm hồ tìm lý do nói dối:
"Tôi sợ máu."
"Cũng không bị xuất huyết đâu, sẽ xong nhanh thôi, nắm chặt tay vào nào."
Anh cảm thấy được dây garo bắt đầu thít chặt vào cánh tay, theo bản năng anh nắm chặt tay lại. Trên mu bàn tay trắng nõn từng gân xanh, mạch máu nổi lên.
Mạch máu của anh vốn rất nhỏ, mỗi lần ghim kim đều không dễ tìm vị trí, hơi vô ý một chút mũi kim sẽ đâm thủng mạch máu, trước kia anh từng không ít lần ăn khổ.
Y tá xoa nhẹ vài cái lên mu bàn tay của anh, tìm đúng vị trí, kim tiêm không hề do dự mà đâm vào. Anh cảm thấy đau đớn, hàm răng cắn chặt lấy, đôi môi bị cắn tới trắng bệch.
"Được rồi, cậu nghỉ đi, bao giờ truyền xong gọi tôi rút kim ra nhé."
Sở Tinh Ninh rũ mắt nhìn mu bàn tay mình, nước thuốc theo dây dẫn chảy vào kim tiêm vùi sâu vào làn da mình, dung hòa với máu, mu bàn tay dần dần lạnh ngắt, hơi lạnh dần lan ra khắp người.
Anh gian nan mím môi, chợt nhớ tới ngay cả chai nước cũng chưa kịp mua, khoang miệng vừa khô vừa đắng, anh nghĩ một chút rồi thở dài bỏ ý nghĩ nhờ Trương Kỳ và Lộ Định mang nước cho mình. Vị trí trong thư viện rất khó chiếm, bọn họ vừa rời đi thì chỗ ngồi sẽ bị người khác dành lấy.
Khát thì khát đi, đừng gây phiền toái cho người khác là được. Anh đoán tốc độ truyền dịch chắc khoảng một giờ sau đó đặt chuông báo rồi nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Lúc đầu, anh còn đang suy nghĩ một chút việc linh tinh, ví dụ như khi nào thì viết luận văn, khi nào thì thúc giục luật sư Trần về việc thư đề cử, việc thi thố thế nào rồi mơ mơ màng màng ngủ quên luôn.
Không biết qua bao lâu, anh cảm thấy có người đẩy mình. Anh mờ mịt mở mắt, choáng váng dần qua đi mới thấy rõ người trước mặt.
Bùi Giáng ngồi ở mép giường, hai tay chống lên thành giường, chiếc cằm của cậu chỉ cách anh có một chút, đang nhíu mày lo lắng nhìn anh.
Sở Tinh Ninh nhanh chóng chống khuỷu tay xuống nghiêng người trốn sang một bên, hỏi:
"Sao cậu lại tới đây?"
Thanh âm của anh giờ đã dễ nghe hơn, tuy rằng vẫn yếu ớt nhưng đầu đã không còn ẩn ẩn đau như trước. Nhìn xuống tay thì kim truyền dịch đã rút ra, không biết anh đã ngủ bao lâu rồi.
Bên cạnh có một cô bạn lo lắng bất an giải thích:
"Vì... vì... di động của bạn cứ kêu hoài, cho nên tôi giúp bạn nhận cuộc gọi, phía trên.... phía trên ghi là Bùi ... Bùi Giáng, cậu ấy hỏi bạn ở đâu cho nên tôi đã nói cho cậu ấy biết."
Dứt lời, cô nữ sinh kia trộm nhìn sang Bùi Giáng, cẩn thận nắm chặt tay. Cô cũng không đoán được, tên hiển thị kia đúng là Bùi Giáng.
Lúc người kia đeo khẩu trang đi vào, cô sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy xuống khỏi giường. Nhưng tựa hồ như Bùi Giáng không hề để ý đến việc mình bị lộ, còn cảm ơn cô, sau đó một lòng một dạ ngồi bên người Sở Tinh Ninh.
Bùi Giáng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt đến đáng thương của Sở Tinh Ninh, trầm khí, đưa chai nước đến bên miệng người kia.
"Uống chút nước đi, môi anh khô hết rồi."
Sở Tinh Ninh nghiêng đầu, tránh không nhận, nhíu mày hỏi:
"Cậu đi tới buổi gặp mặt chưa?"
Bùi Giáng vẫn giơ bình nước, tâm bình khí hòa nói: "Không đi."
Sở Tinh Ninh ngẩn ra, dựa người vào tường, trong lòng ngực ôm chiếc chăn đơn bạc, nghi hoặc hỏi:
"Vậy cậu không tới buổi gặp mặt thì tới đây làm gì?"
Áo khoác mỏng bị đè nhăn nheo, cổ áo bị lệch sang một bên, xiêu xiêu vẹo vẹo lộ ra vai trái. Ánh mắt của Bùi Giáng khẽ run lên khi nhìn về nơi kia, cậu vươn tay ra, chỉnh sửa lại cổ áo cho anh.
Hầu kết của Sở Tinh Ninh chợt căng lên theo bản năng, trong lúc hoảng hốt anh cảm thấy đầu vai của mình nóng lên vì ngón tay của Bùi Giáng.
Bùi Giáng nhận thấy anh đang khẩn trương thì cười giảo hoạt:
"Em có nói muốn đến tham gia buổi gặp mặt đâu?"
"Cậu..." Sở Tinh Ninh nghẹn lời.
Người kia nâng đôi mắt hồ ly lên, đáy mắt không hề che giấu sự nóng bỏng cùng thương tiếc. Cậu nắm lấy cổ tay của Sở Tinh Ninh, nhẹ nhàng xoa ấn lên nơi vừa truyền thuốc kia, nhiệt độ cơ thể của người kìa rõ ràng truyền vào làn da của Sở Tinh Ninh.
"Thật đau lòng, chẳng lẽ anh không biết, điều duy nhất mà em để ý là gì sao?"
Cậu giả vờ làm nũng, nhưng trong giọng nói tựa như vui đùa kia còn mang theo sự quan tâm để ý không thể bỏ qua.
------------------------