Chương 221
Chút thủ đoạn này đối phó với người khác thì hữu dụng, còn để đối phó với nàng thì đúng là trò trẻ con.
Khế ước bán thân của hạ nhân trong viện đều nằm trong tay nàng, tiên lương của họ là do nàng phát, còn có Cẩm Tú võ công cao cường trấn áp.
Có cho bọn họ mười lá gan thì bọn họ cũng không dám đối nghịch với nàng.
Tiên, nàng có, vũ lực, nàng cũng có.
Nàng không sống dựa vào Diệp phủ, bên ngoài lại có hoàng hậu nương nương che chở, lão phu nhân có thể làm gì được nàng? Nàng chẳng còn là con chim hoàng yến, hậu viện này cũng chẳng còn là lồng giam.
Đúng thế, sau lưng nàng không có chỗ dựa.
Thế thì đã sao nào? Nàng không cân chỗ dựa nào hết, nàng có đủ năng lực để đứng thẳng trên đôi chân của chính mình! Kiếp này, nàng không tin vào ai khác, cũng chẳng dựa “Vâng.”
Hải Đường hành lễ rồi lui ra.
Diệp Vãn Tình đặt chỗ thảo dược phơi khô qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng khẽ bật cười.
Chút thủ đoạn này đối phó với người khác thì hữu dụng, còn để đối phó với nàng thì đúng là trò trẻ con.
Khế ước bán thân của hạ nhân trong viện đều nằm trong tay nàng, tiên lương của họ là do nàng phát, còn có Cẩm Tú võ công cao cường trấn áp.
Có cho bọn họ mười lá gan thì bọn họ cũng không dám đối nghịch với nàng.
Tiên, nàng có, vũ lực, nàng cũng có.
Nàng không sống dựa vào Diệp phủ, bên ngoài lại có hoàng hậu nương nương che chở, lão phu nhân có thể làm gì được nàng? Nàng chẳng còn là con chim hoàng yến, hậu viện này cũng chẳng còn là lồng giam.
Đúng thế, sau lưng nàng không có chỗ dựa.
Thế thì đã sao nào? Nàng không cân chỗ dựa nào hết, nàng có đủ năng lực để đứng thẳng trên đôi chân của chính mình! Kiếp này, nàng không tin vào ai khác, cũng chẳng dựa dẫm vào ai, ba năm qua đã cho nàng biết, nữ tử cũng có thể mạnh mẽ không thua gì nam nhân.
Chuyện nam nhân làm được, nữ nhân cũng có thể làm được! Sao phải tuân tam tòng tứ đức? Sao phải luôn coi nhẹ chính mình? Phu quân là trời ư? Không, chính nàng mới là bầu trời của bản thân.
Hết thảy tự tỉ và bất an đều đến từ sự vô dụng của bản thân mà thôi.
Diệp Vãn Tình bước đến bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời xanh bát ngát ngoài kia, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn lúc nào hết.
Cảm giác có thể tự tay nắm giữ vận mệnh của bản thân…
thật quá tốt đẹp.
Tiểu Cửu…
cảm ơn ngươi.
“Ngươi nói cái gì? Hoàng hậu nhận Diệp Vãn Tình làm nghĩa muội?!”
Trong phòng, Nhược Tuyết khó tin kêu lên, một nha hoàn có vẻ ngoài bình thường, mái dài che đi đôi mắt sắc bén.
Trên người nàng ta mặc phục sức của một nha hoàn nhị đẳng, đúng là nha hoàn đã bí mật gặp Nhược Tuyết trong từ đường lần đó.
Sau đêm hôm qua Nhược Tuyết đóng kín cửa phòng không ra.
Trong lòng nàng ta cũng rất phiên loạn.
Lão phu nhân không ưa Nhược Tuyết nên không cho phép nàng ta tham dự thọ yến, thế nên Nhược Tuyết đã mua chuộc một nha hoàn, để nàng ta dùng cách nào đó làm bẩn y phục của Cố Thừa Duệ.