Chương 185
Tiểu Cửu: […Nếu ngươi thành công thì khi trở về ta sẽ được thưởng, còn nếu ngươi thất bại thì phân thân này của ta sẽ giống như ngươi, bị thiên đạo ở đây nghiền nát.]
Không khí trong phòng trở nên nặng nề, cả hai không nói gì nữa.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Tiểu thư?”
Nghe thấy giọng của Hải Đường, Diệp Vãn Tình thở dài, thoát ra khỏi những suy nghĩ rối rắm trong đầu, nói: “Vào đi.”
Hải Đường và Cẩm Tú mỗi người ôm một bao dược liệu đi vào, rồi đặt chúng lên bàn.
Diệp Vãn Tình đi đến mở bao ra kiểm tra một chút, gật đầu rồi nói: “Được rồi, hai người các ngươi có chuyện gì thì đi làm đi.”
Cả hai không đi, Hải Đường đến gân Diệp Vãn Tình, ghé tai nàng nói nhỏ mấy câu.
Đáy mắt Diệp Vãn Tình hiện lên nét kinh ngạc: “Ngươi chắc chắn không?”
Hải Đường gật đầu nói: “Cẩm Tú đã theo nàng ta về tận Diệp phủ”
Diệp Vãn Tình nhìn Cẩm Tú, Cẩm Tú gật đầu chắc nịch.
Thấy vậy, Diệp Vãn Tình ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, Cẩm Tú và Hải Đường yên lặng không làm phiền nàng.
Đợi nàng phân phó.
Lát sau, khóe miệng Diệp Vãn Tình nhếch cao, trên mặt toàn là ý cười làm cho cả hai nha hoàn nhìn đến ngây người.
Diệp Vãn Tình mân mê khóe môi: “Tốt quá”
Cẩm Tú không hiểu gì cả: “Cái gì tốt ạ?”
Diệp Vãn Tình chỉ cười mà không nói, nàng đi đến trước giá để dược liệu, liên tiếp chọn ra mấy loại, rồi nói với hai người: “Cẩm Tú, ngươi để ý động tĩnh ở bên đó cho ta, có gì thì báo ngay.
“Hải Đường, ngươi đi chỉnh lý lại danh sách món ăn sẽ nấu trong tiệc mừng thọ rồi đem đến cho ta xem”
Hai người nhận lệnh, hành lễ rồi vội đi làm việc của mình.
Còn Diệp Vãn Tình thì ở trong phòng thuốc nhỏ mỉm cười chế dược, thấy dược liệu Diệp Vãn Tình dùng không phải là dược liệu chế dược tê phụ trợ tu luyện.
Tiểu Cửu tò mò hỏi: [Vãn Tình, ngươi đang chế dược gì vậy?
Diệp Vãn Tình cười: [ Thiên cơ bất khả lộ.]
Chẳng mấy chốc mà tiệc mừng thọ đã đến, tờ mờ tối trước cổng Diệp phủ đã bắt đầu ồn ào náo nhiệt.
Ngựa xe như nước, áo quần như nêm: Lúc này khắp Diệp phủ đèn đuốc sáng trưng, phủ đệ đã từng ảm đạm suy sút lại khoác lên mình hào quang năm nào.
Tôi nay Diệp Vãn Tình mặc một bộ váy lụa màu cam nhạt thêu hoa mai trắng, lá thêu bằng chỉ vàng kim, là bộ Tuyết Mai Thường Vũ của Cẩm Tú phường, tầng tầng lớp lớp tơ lụa mềm mại phiêu dật tôn lên thân hình linh lung yêu kiều của thiếu nữ, khăn lụa che mặt cùng màu.
Trang sức trên người vẫn giống như trước, không phô trương hoa lệ, ít mà tinh tế, phối hợp với một thân khí chất thanh tao của nàng, lại có cảm giác cao quý ung dung.
Kiểu dáng và màu sắc của trang phục cũng không thể bắt bẻ chỗ nào.
Suy cho cùng bây giờ Diệp Vãn Tình cũng là một người “bị hủy dung”, ăn diện quá chói mắt thì không thích hợp, nhưng nếu quá mộc mạc thì lại càng không ổn, vì hôm nay là tiệc mừng thọ của bà nội nàng và địa vị của nàng là thế tử phi tương lai kia mà.
Diệp Vãn Tình và đại phu nhân cùng nhau tiếp đón khách khứa, hôm nay đại phu nhân cũng tỉ mỉ ăn diện một phen, nụ cười trên mặt chưa bao giờ tắt.
“Tân phu nhân, Mộc phu nhân”