Chương 183

Đào di nương cúi thấp đầu: “Nếu tiểu thư đã nói vậy thì thiếp cũng không dám ở lại làm phiên tiểu thư nữa.

Nếu tiểu thư có cần gì thì cứ cho người đến gọi thiếp”

Diệp Vãn Tình: “Ừ, ta biết rồi”

Đợi Đào di nương đi rồi, Diệp Vãn Tình mới hỏi Hải Đường: “Cẩm Tú đâu rồi?”

Hải Đường: “Cẩm Tú đang luyện võ ở sân sau ạ-”

Diệp Vãn Tình gật đầu, đưa cho Hải Đường một tờ danh sách và ngân phiếu: “Ngươi cùng với Cẩm Tú đi ra hiệu thuốc mua cho ta những thứ này”

Hải Đường nhận lấy tờ giấy và ngân phiếu đi ra sân sau gọi Cẩm Tú rồi cả hai cùng nhau xuất phủ đi mua đồ.

Trong hai năm này Diệp Vãn Tình cũng thường kêu hai người họ đi mua dược liệu nên cả hai đã tập mãi thành quen, bình thường chỉ cần một trong hai người đi là được.

Nhưng hôm nay số dược liệu Diệp Vãn Tình cần mua hơi nhiêu, một mình Hải Đường đi e là cầm không hết nên mới gọi Cẩm Tú theo cùng.

Khi bọn họ đến trước cửa tiệm thì bắt gặp một nữ nhân mặc vải bố tối màu đi từ bên trong ra, trên đầu đội đấu lạp không nhìn được khuôn mặt, dáng vẻ hốt hoảng bất an vô cùng mờ ám.

“Hải Đường? Hải Đường? Tỷ đang nhìn gì vậy?”

Hải Đường vân nhìn theo bóng lưng của nữ nhân kia, mày nhíu lại: “Cẩm Tú, muội có cảm thấy người kia trông quen quen không?”

Cẩm Tú nhìn theo: “Không có, muội không thấy quen, ai vậy? Người quen của tỷ hả?”

Cẩm Tú chỉ vô tình nói một câu nhưng lại khiến Hải Đường giật mình, nàng lập tức nói: “Cẩm Tú, muội bí mật bám theo xem xem nàng ta là ai.

Tuy không hiểu lắm nhưng Cẩm Tú vẫn gật đầu rồi nhanh chóng hòa lẫn vào đám người bám theo nữ nhân kia.

Còn Hải Đường thì vào trong tiệm thuốc, đưa ra tờ danh sách cho chưởng quầy xem, thấy Hải Đường muốn mua nhiều thuốc như vậy, chưởng quầy vui vẻ ra mặt.

Chưởng quầy cười nói: “Cô nương đợi một lát, ta sẽ lấy đủ dược liệu cho cô ngay đây”

Hải Đường cũng cười: “Vâng”

Đến lúc tính tiền, Hải Đường không vội đưa ngân phiếu cho chưởng quầy mà hạ giọng hỏi nhỏ: “Chưởng quầy, lúc nãy ta thấy có một nữ nhân mặc vải bố tối màu, trên đầu đội đấu lạp đi ra từ đây, nàng ta mua thuốc gì vậy?”

Chưởng quầy chần chừ: “Chuyện này…không tiện trả lời”

Hải Đường móc ra một thỏi bạc nhỏ đẩy về phía ông ta, đáy mắt chưởng quây sáng lên, vội thu bạc rồi hạ giọng nói ra một đáp án.

Hải Đường và Cẩm Tú mua xong số dược liệu mà Diệp Vãn Tình yêu cầu thì trở về, lúc này nàng không ở trong phòng mà đang ở trong phòng thuốc nhỏ.

Từ lân ngâm thuốc tắm đó đã làm cho những kinh mạch tắc nghẽn của nàng được đả thông, tốc độ tu luyện tăng lên gấp đôi, nhưng với lượng linh khí ít ỏi trong kinh thành thì vẫn chẳng thấm vào đâu.

Nên bây giờ Diệp Vãn Tình muốn điều chế thêm chút dược tề phụ trợ.

Tiểu Cửu nhìn Diệp Vãn Tình đang mày mò “đường ngang ngõ tắt”, đột nhiên cảm thán: [ May mà đây không phải thế giới tu chân.]

Diệp Vãn Tình nghi hoặc: [ Hử? Sao lại nói thế?]

Tiểu Cửu đáp: [ Nếu như nơi này mà là tu chân giới thì chắc chắn ngươi sẽ không tiến được xa.Tu luyện toàn dựa vào dược vật thúc đẩy thì căn cơ sẽ không vững, đến cảnh giới cao hơn thì khó mà tiến giai được.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play