Chương 179
Đáy mắt lão phu nhân lóe lên một tia sáng, bà ta cầm tay Diệp Vãn Tình, làm bộ lo lắng nói: “Tình nhi à, bà nội chợt nghĩ đến một chuyện…ây, mà thôi…’ lão phụ nhân nói được một nửa thì ngừng lại thở dài.
Khóe môi bên dưới mạn che mặt của Diệp Vãn Tình lặng lẽ cong lên, nàng phối hợp với bà ta, làm như tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
Lão phu nhân ra vẻ muốn nói lại thôi, chần chừ một lúc mới u sầu nói: “Ta đang nghĩ Tình nhi của chúng ta lương thiện bao dung nên mới tha thứ cho Bùi Viện Viện, nhưng chưa chắc người ngoài cũng nghĩ thế.
Năm ngàn lượng này là vật phỏng tay, cháu nhận rồi, lỡ như đám người ngoài kia nghĩ cháu tham tiền nên mới tha cho Bùi Viện Viện thì làm sao bây giờ? Chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của cháu…”
Suy bụng ta ra bụng người! Diệp Vãn Tình cười lạnh, nàng cầm tay lão phu nhân: “Chuyện này thì bà nội không cần phải lo, vì Tình nhi muốn dùng số tiền này làm tiệc mừng thọ cho người.”
“Dương nhi! Con muốn đi đâu?”
Đào di nương mang theo hai nha hoàn, sắc mặt không tốt cản Diệp Dương lại.
Bà ta vừa từ chỗ lão phu nhân về thì phát hiện Diệp Dương không mang theo người hầu, hành động lén lút muốn đi đâu đó.
Diệp Dương bị Đào di nương chặn lại thì chột dạ đảo mắt, chống chế: “Con…chỉ muốn ra ngoài tản bộ.”
Đào di nương nhìn theo hướng lúc nãy Diệp Dương định đi, đó là hướng đi đến từ đường.
Đáy mắt Đào di nương đầy vẻ âm trầm, nhưng ngoài mặt bà ta vẫn không hiện ra, nhìn Diệp Dương vài giây rồi không rõ hàm ý mà nói: “Vậy à…tối cuối thu nhiều sương lạnh, con nên về phòng đọc sách rồi nghỉ ngơi sớm đi”
Diệp Dương: “Con chỉ đi một chút thôi, không s…vâng…”
đổi diện với ánh mắt sắc bén của Đào di nương, cuối cùng Diệp Dương vẫn phải chịu thua đi về phòng.
Đợi hắn ta đi vào trong rồi, Đào di nương mới vẫy một gia đình đứng gác ngoài cửa viện đến gần.
Giọng Đào di nương lạnh lẽo: “Canh chừng thiếu gia, nếu nó lại lén trốn ra ngoài thì bí mật đến báo cho ta biết”
“Vâng, di nương.”
Đào di nương trở về viện của mình, qua khoảng ba khắc thì Mai Thúy đi vào buông, ghé tai bà ta nói mấy câu khiến Đào di nương tức giận đập mạnh tay lên bàn.
“Ngu xuẩn!”
Mai Thúy cẩn thận rót cho Đào di nương một tách trà, dịu giọng nói: “Di nương uống tách trà hạ hỏa, tức giận hại thân”
Đào di nương đã quen đè nén cảm xúc của mình nên chỉ mảng một câu rồi thôi, huống chỉ tức giận sẽ nhanh già nên bà ta hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng đè nén sự tức giận xuống, nhận lấy tách trà mà Mai Thúy dâng lên nhấp liên hai ngụm.
Mai Thúy cẩn thận quan sát sắc mặt của Đào di nương, giọng lại càng nhẹ: “Từ nhỏ nhị thiếu gia đã sống ở thư viện Sơn Túc, nơi đó chỉ có các vị tiên sinh cùng đạo lý thánh hiền, sống ở đó lâu nên thiếu gia chỉ hiểu đạo nghĩa lớn, không biết tâm cơ bẩn thỉu của nữ nhân cũng là chuyện bình thường.
Nên tam tiểu thư mới dễ dàng…”
Nói đến đây Mai Thúy ngừng lại không nói nữa, nhưng hàm ý trong đó thì Đào di nương đã hiểu.
Bà ta không bình luận gì, rũ mắt nhìn tách trà trong tay, khẽ gợt lá trà mấy lần rồi chậm rãi nói: “Tính cả tuổi mụ thì Dương nhỉ cũng mười lăm rồi…cũng đến lúc cho nó biết chuyện, tránh cho bị mấy thứ tâm cơ lừa lọc”
Mai Thúy nghe vậy thì trong lòng rạo rực mừng rỡ, nhưng nàng ta cố gắng không biểu hiện gì ra ngoài, hơi cúi đầu rũ mi đứng đó, an tĩnh ngoan ngoãn không nhiều lời.
Đào di nương liếc nhìn Mai Thúy vài lần rồi mới đứng lên: “Muôn rồi, đi ngủ thôi”