Chương 156
Diệp Dương khó hiểu nhìn Đào di nương, vậy tại sao mẹ lại không ngăn cản? Đào di nương thâm trầm nói: “Dương nhỉ, sau này con phải vào triều làm quan, Diệp phủ không thế chống lưng cho con, cũng không thể giúp đỡ con được.
Con đừng nghĩ làm quan là chuyện đơn giản, nếu không có hậu thuẫn thì nửa bước đều khó đi”
“Giống như đại bá của con, bao nhiêu năm cũng vẫn chỉ làm một chức quan quèn.
Suốt ngày phải khúm núm nịnh nọt Trâm thị, chỉ sợ nàng ta không vui nói một tiếng với cha nàng ta thì chức quan nhỏ trên người hắn cũng rơi mất”
“Chốn quan trường đấu đá phức tạp, con không có hậu thuẫn, bước vào đó cũng chỉ làm bùn lầy cho người ta dẫm dưới chân mà thôi.”
“Nhưng nếu con có quan hệ với vương phủ thì lại khác, Chiến Bắc vương phủ bây giờ như mặt trời ban trưa, quyền thế vô song, ai ai cũng muốn leo lên cây đại thụ này.
Người e dè sợ hãi, kẻ bợ đỡ nịnh nọt.
Nếu như con kéo được quan hệ với vương phủ thì đường làm quan của con sẽ rộng rãi hơn nhiều.
Mà cách duy nhất để kéo gần quan hệ với vương phủ chính là vị trí thể tử phi này.
Con hiểu chưa?”
“Diệp Vãn Tình trở thành thế tử phi, đối với con lợi nhiều hơn hại”
Diệp Dương trầm mặc, rồi lại chấm nước trà viết lên bàn.
Mẹ nghĩ ả ta sẽ chịu giúp đỡ con sao? Đào di nương hừ lạnh: “Nó không giúp đỡ con thì còn có thể giúp đỡ ai? Diệp phủ với vương phủ cách biệt như trời với đất, nếu nó không tìm cách tăng thể lực của nhà mẹ đẻ lên thì sau này ai sẽ làm chỗ dựa cho nó?”
“Nó không muốn giúp cũng phải giúp, mặt nó đã bị hủy rồi, chẳng sớm thì muộn thế tử cũng sẽ nạp trắc phi, nạp thiếp.
Trong khi đó có biết bao người muốn bám vào vương phủ, mấy gia tộc lớn kia không thiếu mấy thứ nữ, thậm chí là đích nữ để gả đến vương phủ làm trắc phi của Cố Thừa Duệ”
“Đến lúc đó, ngay cả một thiếp thất cũng có thể ngồi lên đầu nó vì gia tộc sau lưng nàng quyền thế hơn Diệp phủ thì nó sẽ hiểu.
Lúc này mà nó còn không tìm cách tăng thể lực của nhà mẹ đẻ lên thì chẳng lẽ cứ im lặng để mặc người ta tùy ý vo tròn bóp méo?”
“Cái ghế thế tử phi đó, không phải muốn ngồi là ngồi được đâu: Đào di nương im lặng một lúc cho Diệp Dương từ từ ngẫm nghĩ những điều bà ta vừa nói ra.
Thấy vẻ mặt hắn ra chiêu đăm chiêu, hai má của hắn vẫn còn sưng, trong lòng bà ta cũng hận chết Diệp Vãn Tình, đây là đứa con trai duy nhất của bà ta, sao bà ta có thể không tức giận, không đau lòng? Nhưng bà ta hiểu, muốn làm chuyện lớn thì phải biết nhẫn nhịn.
Đào di nương dịu giọng dỗ dành: “Vậy nên chuyện này con phải tạm thời nhẫn nhịn, đợi sau này chúng ta vắt kiệt giá trị lợi dụng của nó rồi, thì sẽ làm cho nó hối hận vì chuyện nó đã làm hôm nay.”
“Còn nữa, con bớt qua lại với Diệp Nhược Tuyết đi.
Con ranh đó cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì đâu”
Diệp Dương nhíu nhíu mày, còn muốn nói gì đó, Đào di nương đã đứng lên: “Ta về đây, con nghỉ ngơi một lát rồi lo đọc sách đi.”
Đào di nương dẫn theo Mai Thúy và Mai Châu trở về viện tử của mình, ngồi xuống chưa bao lâu đã đứng lên.
“Mai Châu, mở hộc tủ cạnh bàn trang điểm của ta lấy một hộp phấn má và một hộp son của Hồng Nhan Tiếu ra đây”
Mai Châu chạy đi, rất nhanh đã cầm đồ trở về, nhìn hai món đồ này, trong mắt Đào đi nương có chút không bỏ được.
Hai món này có giá không rẻ, bà ta vừa mới mua được, còn chưa nỡ dùng.
Đào di nương nhịn đau dời mắt, mang theo Mai Châu và Mai Thúy đi đến Hải Đường viện.