Chương 133
Lúc này một phụ nhân tâm bốn mươi tuổi mang theo năm nữ tỳ đi tới, son môi đỏ đậm, đuôi mắt toát lên vẻ cay nghiệt, cằm gương cao, dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược mười mấy năm qua đi cũng không thay đổi.
Diệp Vãn Tình không nhanh không chậm hành lễ với trưởng bổi: “Đại bá mẫu nói đùa, làm sao Tình nhi có thể quên đại bá mẫu được.”
Trong năm nữ tỳ kia có một người mặc phục sức nha hoàn nhất đẳng, lo lắng chạy đến bên người Nhược Tuyết: “Tiểu thư, người không sao chứ?!”
Lúc nãy Nhược Tuyết bị quăng ngã trên đất, trừ tà váy bị bụi đất làm bẩn thì cũng không bị thương chỗ nào.
Nàng ta dịu dàng lắc đầu với nữ tỳ rồi tiến đến trước mặt đại phu nhân, mềm mại hành lễ: “
Mẫu thân.”
Trên mặt đại phu nhân hiếm thấy mà hiện lên vẻ đau lòng: “Tuyết nhi, con không sao chứ?”
Nhược Tuyết rũ mi mắt, nhỏ nhẹ đáp: “Tuyết nhi không sao, chỉ là tà váy bị bẩn một chút thôi”
Ngữ điệu mềm mại cố tỏ ra bình tĩnh, không hiểu sao lại toát lên vẻ ủy khuất bị người bắt nạt, khiến cho người ta bất giác cảm thấy đau lòng.
Diệp Vãn Tình hơi nhướng mày, Kim Bích thấy đại phu nhân đến thì lập tức chạy về phía Nhược Tuyết, một năm một mười cáo trạng: “Sao lại không sao chứ! Đại phu nhân, người không biết đâu, lúc nãy đại tiểu thư đột nhiên trở về, không nói không rằng kêu tiểu thư cút ra ngoài, còn kêu người ném tiểu thư ra nữa!”
Nhược Tuyết tức giận quát khẽ: “Kim Bích! Không được ăn nói lung tung!”
Kim Bích nhíu mi, ủy khuất nói: “Tiểu thư, rõ ràng..
“
Nhược Tuyết nhíu mày, định nói gì đó, đại phu nhân vỗ vai Nhược Tuyết nói: “Được rồi, không cần nói nữa, chuyện gì xảy ra ta đều biết cả”
Nhìn về phía Diệp Vãn Tình.
Nhược Tuyết nghe vậy thì im lặng đứng bên cạnh đại phu nhân không nói gì nữa.
Đại phu nhân nhìn về phía Diệp Vãn Tình, lạnh giọng mỉa mai: “Phải không? Ta còn tưởng Tình nhi quên mình còn có một đại bá mẫu nữa cơ đấy”
“Ngươi rời đi hai năm nên không biết chuyện bá mẫu đã nhận Tuyết nhi làm nghĩa nữ, tiểu viện mới của Tuyết nhi vân chưa xây xong nên bá mẫu mới kêu nàng đến chỗ ngươi ở vài hôm”
“Tuy đây là tiểu viện của ngươi, bá mẫu chưa hỏi ý ngươi đã kêu Tuyết nhi vào ở là không đúng.
Nhưng lúc đó ngươi không có ở trong phủ, các ngươi lại là tỷ muội với nhau, bá mẫu chỉ kêu nàng đến ở tạm vài hôm, sao ngươi có thể hành xử vô lễ như vậy?”
Diệp Vãn Tình nhìn đại phu nhân, khẽ cười: “Vô lễ? Tình nhi chỉ đuổi một nha hoàn không biết thân biết phận, dám to gan vào ở trong tiểu viện của chủ nhân mà thôi.
Dám hỏi bá mẫu, như thế thì vô lễ ở chỗ nào?”
Trong mắt đại phu nhân lạnh lẽo: “Bây giờ Tuyết nhi đã là con gái của ta.
Là tam tiểu thư Diệp phủ.”
Diệp Vãn Tình làm bộ kinh ngạc: “Tình nhi vừa trở về nên không biết, còn tưởng nha hoàn này ảo tưởng mà làm bừa”
Kim Bích nghe vậy thì nóng giận thốt ra: “Rõ ràng lúc đó tiểu thư đã nói rõ thân phận của mình cho đại tiểu thư biết, cũng nói đại phu nhân kêu tiểu thư đến ở tạm vài hôm.