Chương 130

Một giọng nói mềm mại vang lên, âm sắc uyển chuyển, mỗi chữ nhả ra đều được nhấn nhá chau chuốt, như nũng nịu, như hờn dỗi, đừng nói là nam nhân, ngay cả Diệp Vãn Tình nghe được cũng thấy ngứa trong lòng.

Diệp Vãn Tình đưa mắt nhìn qua, lúc này có một nữ tử mặc xiêm y màu hồng đào bước ra ngoài.

Một đôi mắt mèo long lanh ướt nước, nước da trắng ngần, gò má và chóp mũi hơi ửng hồng trong gió thu se lạnh, thân hình nhỏ nhắn thướt tha trong tà váy lụa, như liễu rủ trước gió, yếu đuối yểu điệu, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta sinh ra tâm tư muốn che chở bảo vệ.

Dung mạo thanh thuần xinh đẹp, khí chất yếu điệu mềm mại.

Tinh khôi trong trắng như tuyết, mềm mại như nhược liễu phù phong.

Quả đúng như tên của nàng ta, Nhược Tuyết.

Diệp Vãn Tình khẽ nâng khóe môi, hai năm không gặp, Nhược Tuyết đã phát triển giống bộ dạng của kiếp trước, lúc nàng ta bước ra Diệp Vãn Tình còn tưởng nàng đã gặp Tuyết di nương “đơn thuần thiện lương”

mà Cố Thừa Duệ vẫn luôn yêu thương che chở của kiếp trước ấy.

Nhược Tuyết nhin thấy ba người cũng kinh ngạc, đối diện với đôi mắt phượng lạnh nhạt trong trẻo của Diệp Vãn Tình, trong mắt Nhược Tuyết lóe lên tia sáng lạnh, ngay sau đó liền biến mất, trên gương mặt thanh thuần của Nhược.

Tuyết hiện lên vẻ ngỡ ngàng rồi dân chuyển thành vui mừng.

“tỷ tỷ đã về rồi?”

Nhược Tuyết tươi cười rạng rỡ, bước nhanh xuống bậc tam cấp, dù vội vàng nhưng từng bước chân đều bằng nhau như được đo sẵn, đáy mắt Diệp Vãn Tình hơi lóe lên, trong hai năm này Nhược Tuyết thay đổi không ít.

Nếu trước đây nàng ta được Diệp Vãn Tình sủng ái mà sống như một tiểu thư thì bây giờ, Nhược Tuyết đã trở thành một “tiểu thư”

chân chính.

Từng hành động đều không thể chê vào đâu được.

Diệp Vãn Tình đứng ở đó, mạn che bằng lụa che đi hết biểu cảm của nàng, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng xinh đẹp lạnh nhạt, nàng cất giọng bình tĩnh: “tỷ tỷ? Nhược Tuyết, mới hai năm không gặp, sao ngươi lại trở nên vô lễ như vậy rồi? Một nô tỳ nên gọi chủ nhân của mình như thế nào? Chẳng lẽ còn cần ta phải dạy lại ngươi?”

Nhược Tuyết đang bước đến gần, nghe Diệp Vãn Tình nói vậy, nụ cười trên mặt nàng ta hơi cứng đờ.

Kim Bích đã đi đến bên cạnh Nhược Tuyết từ lúc nào, nghe vậy liền dựng thẳng lông mày: “Ngươi…!”

Nhược Tuyết quát khẽ: “Kim Bích, không được vô lễ”

Nhược Tuyết vén một lọn tóc mai bị gió thổi bay ra sau vành tai, ý cười trên môi lại trở nên mềm mại: “tỷ tỷ rời đi hai năm nên không biết, muội đã được đại phu nhân nhận làm nghĩa nữ.

Thiết nghĩ Tuyết nhi gọi như thế cũng chẳng sai”

Diệp Vãn Tình nhin Nhược Tuyết như vậy, trong lòng cười lạnh, hai năm không gặp, Nhược Tuyết lại biến hóa không nhỏ.

Trước đây khi nàng lấy thân phận chủ tớ ra áp nàng ta thì Nhược Tuyết liền đổi sắc mặt, dù cực lực kiềm chế nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn dễ dàng nhận ra thần sắc nhục nhã căm hận dưới đáy mắt.

Nhưng giờ đây, bị nàng vả thẳng mặt như thế mà nụ cười của nàng ta chỉ thoáng cứng đờ, thần thái ung dung mềm mại này không thể tìm ra một kẽ hở.

Diệp Vãn Tình không thể không khen một câu tài giỏi.

Kiếp trước nàng thua không oan chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play