Chương 122
Hải Đường sốt ruột: “Nhưng…!”
Cố Minh Viễn nói tiếp: “Bốn vương đã gửi thư cho Vô Bi đại sư rồi”
Hải Đường sửng sốt, vương gia đã gửi thư cho Vô Bi đại sư rồi ư? Vô Bi đại sư tất nhiên là tốt hơn bất kỳ đại sư nào khác, nghe thấy vậy, lòng Hải Đường thoáng yên lại.
Nàng lấy lại bình tĩnh dập đầu cảm tạ Cố Minh Viễn rồi trở về chăm sóc Diệp Vãn Tình.
Thực ra trong lòng Cố Minh Viễn cũng rất nôn nóng, hắn đứng dậy khỏi ghế mở cửa sổ nhìn lên trời, lúc này hồi âm của Vô Bi đại sư phải trở về rồi chứ.
Không lẽ bồ câu đưa thư đã xảy ra chuyện gì? Trong lúc hản định viết thêm một lá thư khác thì bồ câu đưa thư đã bay trở về, Cố Minh Viễn vội tháo bức thư cuộn trên chân nó ra, chân còn lại của nó còn được buộc chặt một túi gấm nhỏ.
Cố Minh Viễn mở túi gấm ra đổ ra lòng bàn tay, bên trong là một viên xá lợi tử.
Là viên xá lợi tử lúc trước hắn quyên tặng cho chùa Thiên Tự! Không chân chờ, hắn mở thư hồi âm ra đọc, trong thư Vô Bi đại sư nói đã sớm tính được kiếp nạn này của Diệp Vãn Tình.
Bây giờ có một luồng ma khí đang bủa vây lấy tâm trí nàng, khiến cho kim quang hộ thể của nàng yếu đi.
Phải mau chóng xua tan ma khí ra khỏi người nàng, nếu không sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị ma khí ăn mòn tâm trí, tẩu hỏa nhập ma.
Bên dưới là cách để đuổi ma khí.
Cố Minh Viễn đọc xong, siết chặt lấy lá thư trong tay biến nó thành bột phấn, hắn nhắm mắt lại, thở ra một hơi, dường như đã hạ quyết tâm gì đó.
Hắn gọi Lý Tín vào, dặn dò Lý Tín hắn có việc quan trọng phải làm, đừng làm phiên hản.
Rồi sau đó đến phòng của Diệp Vãn Tình, Cẩm Tú và Hải Đường đều ở đây, thấy Cố Minh Viễn tiến vào, thần sắc nghiêm nghị, Hải Đường liền hỏi: Vương gia, Vô Bi đại sư đã hồi âm rồi sao?”
Cố Minh Viễn gật đầu.
Hải Đường sáng mắt, nóng vội hỏi ngay: “Vậy Vô Bi đại sư nói thế nào? Bệnh tình của tiểu thư…”
Cẩm Tú không hiểu ra làm sao: “Vô Bi đại sư đến đây sao?”
Cố Minh Viễn không giải đáp thắc mắc cho các nàng, hắn nói: “Hai người các ngươi ra ngoài canh gác, có chuyện gì cũng không được làm phiên bổn vương.”
Hải Đường sửng sốt, vương gia đây là muốn…đơn độc ở cùng một phòng với tiểu thư? Như thế….
như thế…
Nhưng nghĩ đến tình trạng bây giờ của Diệp Vãn Tình, Hải Đường căn chặt răng, nói: “Trăm sự nhờ ngài.”
Nói rồi kéo Cẩm Tú vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Cố Minh Viễn hít sâu một hơi, trầm ổn đi về phía giường, nhìn tiểu cô nương tiều tụy như một cái xác không hồn, chút do dự cuối cùng trong lòng hắn Vỡ tan.
Hắn bắt đầu cởi áo ngoài, cởi cho đến khi chỉ còn trung y trăng mỏng manh bên trong, vì đang bị bệnh nên Diệp Vãn Tình luôn nằm trên giường đắp kín chăn, cũng chỉ mặc trung y và thêm một lớp khoác ngoài.
Cố Minh Viễn siết chặt nắm tay, dứt khoát cởi lớp khoác ngoài của Diệp Vãn Tình ra, trên người nàng chỉ còn trung y mỏng.
Hắn khoanh chân ngồi lên giường, bế Diệp Vãn Tình ngồi vào lòng mình, khi thân thể mềm mại nhỏ nhắn của nữ nhân ngồi trọn trong lòng hắn.
Vành tai của Cố Minh Viễn đỏ bừng, trong lòng hẳn chỉ thấy túng quân nan kham hơn bao giờ hết.
Nhưng hết cách rồi, Vô Bi đại sư nói “khí” của hắn và Diệp Vãn Tình hợp nhau, trong lúc xua ma khí để nàng ngồi trong lòng hắn thì khí trên thân hắn sẽ có tác dụng bảo vệ tâm trí của nàng trong lúc xá lợi tử trục xuất nó ra khỏi người Diệp Vãn Tình.