Chương 109

Bát tự của hai người giống như hai nửa âm dương của vòng bát quái, hòa hợp đến hoàn hảo, bổ trợ cho nhau, nếu như vương gia và Diệp thí chủ ở cạnh nhau thì ác tinh sẽ không thể dễ dàng cướp đi tinh quang của vương gia.

Đồng thời cũng sẽ khiển cho kim quang trên người Diệp thí chủ trở nên mạnh mẽ hơn”

“Một khi không thể tiếp tục cướp đi tinh quang của ngài, hắc quang tinh sẽ suy yếu.

Kim quang trên người Diệp thí chủ trở nên mạnh mẽ, sẽ có thể đánh bại được ác tinh”

Cố Minh Viễn khiếp sợ, trầm mặc rất lâu, trong đầu xoay chuyển hàng trăm suy nghĩ.

Vô Bi đại sư nói xong thì im lặng.

Một lúc lâu sau, Cố Minh Viễn mới khó khăn hỏi một vấn đề: “Đại sư nói ta và tiểu cô nương Diệp gia ở cạnh nhau thì sẽ có thể đánh bại ác tinh.

Vậy…”ở cạnh”

trong lời của đại sư…à…”

nói đến đây hắn nghẹn lại, thực sự không thể nói ra từ này.

Vô Bi đại sư hiểu hàm ý hắn muốn nói: “Âm dương hòa hợp mới đạt đến hiệu quả tuyệt đối, ở cạnh theo cách khác cũng có tác dụng, nhưng sẽ mất nhiều thời gian hơn mới có thể khiến ác tinh suy yếu”

Cố Minh Viễn lại im lặng, thấy sắc mặt của Vô Bi đại sư không tốt, hẳn đứng dậy nói: “Cảm tạ chỉ điểm của đại sư, ta trở về tự mình suy ngẫm”

Vô Bi đại sư gật đầu, Cố Minh Viễn chống nạng, mang theo tâm tình phức tạp nặng nề trở về phòng mình.

Âm dương hòa hợp mới mang đến hiệu quả tuyệt đối, có nghĩa là hắn và tiểu cô nương Diệp gia kia phải ở bên nhau…nhưng điều này là không thể! Tiểu cô nương Diệp gia là con dâu của hắn! Theo lời Vô Bi đại sư nói thì ở cạnh theo cách khác, tức là sống gần nhau cũng có tác dụng, chỉ là sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Trong khoảng thời gian đó, ác tinh kia sẽ gây ra bao nhiêu tai ương?

Nửa tháng nhanh chóng qua đi, vết thương trên người Cố Minh Viễn đã khỏi hẳn, quả đúng như lời Diệp Vãn Tình nói, chỉ một tháng là chân Cố Minh Viễn đã trở lại bình thường.

Không để lại bất cứ di chứng gì.

Đám người Lý Tín rung động không thôi, thế tử phi tương lai của vương phủ nhà bọn họ đúng là thần y tái thế! Mặc dù cả bốn người vẫn thắc mắc y thuật của nàng từ đâu đến, nhưng Chiến Bắc vương đã nói không cần điều tra nữa nên bọn họ chỉ có thế tò mò trong lòng.

Bây giờ vết thương trên người Cố Minh Viễn đã tốt lên, cũng đến lúc khởi hành về kinh rồi.

Diệp Vãn Tình đem theo Cẩm Tú và Hải Đường cùng trở về với bọn họ, còn Diệp Vấn thì sẽ về sau, thời gian tu hành trong Thanh Tâm Động của hắn vẫn còn bốn tháng nữa.

Diệp Vãn Tình đã nói cho Diệp Vấn biết chuyện của Cố Minh Viễn, Diệp Vấn đến bái phỏng Chiến Bắc Vương, nói chuyện một hồi, yên tâm giao Diệp Vãn Tình cho hắn còn mình thì tiếp tục ở lại chùa Thiên Tự thêm mấy tháng nữa để hoàn thành quá trình tu tâm cầu phúc.

Từ chùa Thiên Tự trở về kinh thành cũng mất một tháng, Cố Minh Viễn có chuyện gấp trong người nên đương nhiên muốn trở về kinh càng sớm càng tốt.

Nhưng hắn e thân thể của Diệp Vãn Tình chịu không nổi, nhưng thấy khí sắc của Diệp Vãn Tình và hai nha hoàn kia đều rất tốt thì không nói gì nữa, tiếp tục ngày đêm thúc ngựa chạy về kinh thành.

Cố Minh Viễn nhận ra Cẩm Tú là người biết võ công, Hải Đường thì không, còn Diệp Vãn Tình…Cố Minh Viễn có cảm giác hơi lạ, hắn cảm thấy nàng biết chút công phu, nhưng không quá lợi hại.

Còn thua xa nha hoàn Cẩm Tú bên cạnh nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play