Kinh Du nhìn tin nhắn của Hồ Điệp, đột nhiên cười một tiếng, Thiệu Quân ngồi đối diện đá anh một cái: "Cười cái rắm, tao nói chuyện nghiêm túc với mày đấy."
"Không cười với mày." Kinh Du tắt điện thoại, thuận tay đặt trên ghế sô pha, rướn người về phía trước lấy một quả dừa từ trong túi ra, động tác lưu loát tách đầu dừa ra, cắm ống hút màu xanh vào đó đưa cho Thiệu Quân.
Thiệu Quân bị anh ngắt lời, cũng quên những gì vừa nói, nhận trái dừa hút mạnh một ngụm: "Nói chứ, hương vị trái dừa ở thành phố biển quả nhiên khác biệt."
Kinh Du không đáp lại, anh tách một quả dừa khác đưa cho Mạc Hải đang ngồi xem hoạt hình trên TV: "Đừng ngồi gần thế, cẩn thận cận thị."
Chập tối Mạc Hải cùng bạn chơi trốn tìm ở khu rừng bên cạnh công viên, trốn trên cây rồi vô tình ngủ quên, bố mẹ Mạc không tìm thấy con trai, đành phải gọi điện cho cháu trai là Kinh Du.
Kinh Du nhờ một người bạn kiểm tra CCTV ở công viên mới tìm được cậu, lúc dẫn người về nhà, mẹ Mạc nhịn không được đánh con một trận, cũng khiến cậu ngoan hơn.
"Cảm ơn anh." Nhận lấy trái dừa, Mạc Hải lại ngoan ngoãn ngồi dịch về phía sau.
"Uống đi." Kinh Du xoa mái tóc mềm mại của mình, ra hiệu cho Thiệu Quân ra ngoài, rồi nhấc chân đi ra ngoài trước.
Thiệu Quân cầm quả dừa, cũng đứng dậy đi theo.
Trong sân có ánh đèn, không ánh trăng cũng không thấy tối tăm mấy.
Thiệu Quân đi đến nằm xuống ghế dài cạnh Kinh Du, trên đầu là bầu trời đen kịt, thậm chí không có một chút ánh sao. Anh ấy ngậm ống hút trong miệng, mơ hồ nói: "Bệnh của em trai mày còn chữa được không?"
Ba năm trước Mạc Hải xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, đầu bị thương, lúc không tỉnh táo giống như đứa trẻ ba tuổi, có lúc trở về bình thường, không khác gì đứa trẻ cùng tuổi.
"Khó lắm." Kinh Du đặt hai tay sau gáy, "Chết đuối, não bị thiếu oxi trong thời gian dài, hiện tại có thể bình thường xem như may mắn rồi."
"Ồ, thật đáng tiếc."
"Có gì đáng tiếc, mỗi người đều có một số mệnh."
Thiệu Quân ngồi dậy: "Mày nói đúng, mỗi người đều có một số mệnh, số mệnh hiện tại của mày là thế này à?"
Kinh Du nhắm mắt không nói gì.
"Tao nói cho dù mày không trở về đội, cũng phải đi học chứ, đã hơn một năm, mày thực sự không có ý định trở về trường học sao?"
Thiệu Quân và Kinh Du vừa là bạn học đại học vừa là thành viên cùng đội bơi lội.
Một năm trước Kinh Du bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi, sau khi ra viện liền đến trường làm thủ tục xin nghỉ học, thậm chí còn nộp đơn xin rút khỏi đội, nhưng nhà trường chỉ đồng ý đơn xin nghỉ học của anh, còn việc rời khỏi đội, huấn luyện viên không nói gì.
"Lần này tao đến tìm mày theo lệnh của huấn luyện viên Vương, nhất định phải đưa mày trở về, nếu không tao cũng không cần trở về nữa." Thiệu Quân khóc lóc kể lể một hồi, thấy Kinh Du nửa ngày không lên tiếng, dựa gần vào nhìn, mới phát hiện tên chó này ngủ từ lúc nào rồi.
"Ông nội mày." Thiệu Quân tức không có chỗ xả, đánh một quyền vào bụng Kinh Du: "Tao ở đây nói chuyện cả buổi, mày thì một chữ cũng không nghe."
Kinh Du bị đánh tỉnh, cau mày chửi: "Mày có bệnh à?"
"Tao có mày."
"... " Kinh Du cởi áo phông ra nhìn, lực của tên khốn Thiệu Quân này không nhẹ chút nào, chỗ bị đánh đều đỏ lên: "Vãi, mày thật là độc ác."
"Không đánh vào mặt mày là nể tình cảm tao dành cho rồi." Thiệu Quân lại nằm xuống, qua một lúc, anh ấy đột nhiên có một suy nghĩ: "Này, ngày mai chúng ta thuê du thuyền ra biển đi."
"Mùa mưa sắp đến, mày muốn mạng thì cứ đi."
Thiệu Quân tức giận trách mắng: "Mày sợ người ta không biết mày có miệng đúng không!"
"Mày không có sao?"
"Tao, mẹ nó – " Thiệu Quân cảm thấy sớm muộn gì bản thân cũng bị Kinh Du chọc cho tức chết, thuận tay nhắt trái dừa trên bàn ném vào người anh.
Kinh Du tránh sang một bên, động tác linh hoạt nhặt trái dừa lên ném trả lại, một nửa phần nước dừa còn còn xót lại, tung tóe lên toàn thân Thiệu Quân.
Không đợi Thiệu Quân phản ứng, anh đã trốn vào phòng rồi.
Kinh Du cầm điện thoại vào phòng tắm, nghe tiếng Thiệu Quân chửi mắng bên ngoài, bật cười mở điện thoại lên, giao diện vẫn còn ở khung chat của anh và Hồ Điệp.
Khả năng là không nhận được hồi âm của anh, sau khi gửi một dấu chấm hỏi, cô không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Kinh Du dựa vào bồn rửa tay, mở vòng bạn bè của Hồ Điệp lên, khác hoàn toàn với vòng bạn bè chỉ thấy được ba ngày gần đây của anh, vòng bạn bè của Hồ Điệp được cập nhật mỗi ngày.
Về cơ bản tần suất của cô là mỗi ngày một tin, phần lớn nội dung là cảnh hoàng hôn trên biển.
Kinh Du lướt nhanh, thuận tay nhấn mở một ảnh trong đó, từ góc độ tấm ảnh cùng khung cảnh trong màn hình, chính xác là chụp ở bãi đá ngầm.
Anh kéo lên trên hai cái, phát hiện ảnh gần đây cô chụp không cùng vị trí với ảnh trước, thay vào đó là ở phía nam bãi đá ngầm.
Kinh Du biết nguyên nhân đại khái, trước khi thoát ra còn cập nhật một lần. Ở trên cùng hiện lên một trạng thái mới.
Vừa đăng một phút trước.
Hồ Điệp: 「Trái dừa.jpg」
Kèm theo đó là hình ảnh một trái dừa được đặt trên bệ cửa sổ.
Mười phút sau.
Hồ Điệp rửa mặt xong trở về giường, thấy trạng thái mình vừa đăng có sáu lượt thích và năm bình luận.
Cô nhấn mở.
Trong đó có ảnh đại diện cá voi quen thuộc.
Hồ Điệp nhấn vào khung chat với đối phương, thấy cuộc trò chuyện vẫn dừng ở dấu chấm hỏi mà cô gửi, lẩm bẩm một câu: "Không trả lời tin nhắn, lại vào vòng bạn bè của tôi nhấn thích… "
Cô suy nghĩ một chút, lại gửi một dấu chấm hỏi qua.
Lần này Kinh Du trả lời rất nhanh.
Kinh Du:?
Hồ Điệp: Tôi xem thử anh có xóa tôi không.
Kinh Du: Ừm.
Hồ Điệp cầm điện thoại, nhất thời không biết nói gì nữa, bấm bấm gõ gõ, vẫn chưa nghĩ kĩ, điện thoại lại rung lên.
Kinh Du: Ngủ đi.
"Được." Hồ Điệp buông tiếng thở dài, gõ vài chữ gửi đi.
Hồ Điệp: Anh đi ngủ sớm quá ha.
Kinh Du: Sớm sao? Đã 9 giờ rồi.
Hồ Điệp: Đã?
Kinh Du: Đã 9 giờ rồi.
Hồ Điệp: …
Kinh Du không trả lời nữa, Hồ Điệp thoát ra chơi Anipop, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Ban đêm trời đổ mưa, lộp bộp đập vào cửa kính.
Trời mưa suốt một tuần, đường bờ biển cũng cao lên mấy milimet.
Hồ Điệp buồn chán ở trong bệnh viện, cập nhật vòng bạn bè bằng con mưa trước cửa sổ, sau cơn mưa nước trên lá cây đa rơi xuống, nước mưa rơi xuống tạo thành vũng nhỏ dưới gốc cây.
Cuối cùng trời cũng tạnh, cô nhớ vẫn còn nợ Kinh Du một bữa ăn, đến chỗ hôm đó gặp anh trước, rồi mới gửi tin nhắn cho anh.
Hồ Điệp: Hôm nay anh rảnh không? Tôi đang ở chỗ lần trước anh đưa trái dừa cho tôi, nếu anh rảnh thì đến, không rảnh lần sau chúng ta lại gặp.
Nửa giờ sau Kinh Du mới nhìn thấy tin nhắn.
Anh vừa cùng Thiệu Quân và Mạc Hải đi mua đồ ăn ở chợ hải sản về, chuẩn bị cho bữa thịt nướng tại nhà tối nay, nhìn thấy tin nhắn của Hồ Điệp, anh đi ra ngoài theo bản năng.
"Mày đi đâu?" Thiệu Quân gọi to.
Kinh Du dừng bước, đứng trong sân gửi cho Hồ Điệp một tin nhắn.
Anh có thể coi như không thấy, đợi lâu quá cô tự nhiên sẽ đi về, nhưng có lẽ là động lòng trắc ẩn, Kinh Du không làm thế được.
Kinh Du: Cô đã về rồi sao?
Hồ Điệp: … Cuối cùng anh cũng trả lời.
Kinh Du đang muốn giải thích, vừa gõ xong hai chữ "Vừa rồi", cô đã gửi một tin mới.
Hồ Điệp: Đang chuẩn bị đi về.
Kinh Du cầm điện thoại, cụp mắt nhìn ký hiệu "|" trong khung nhập chữ, suy tư một lúc, xoá hai chữ vừa gõ đi, nhanh chóng gõ vài chữ.
Kinh Du: Đứng đó đợi tôi, tôi đến ngay bây giờ.
Hồ Điệp:!
Kinh Du: Ngoan.
Vị trí đó cách nhà Kinh Du không xa, vài phút đi bộ, lúc Kinh Du từ ngõ nhỏ quanh co đi ra lập tức nhìn thấy cô gái ở đường cái đối diện.
Hôm nay cô lại đổi kiểu tóc, kiểu công chúa màu xanh bạc, mặt trang phục thủy thủ màu xanh trắng, tôn lên màu da trắng lạnh.
Vóc dáng mảnh khảnh, các khớp xương bé nhỏ đều lộ rõ, không chút mỡ thừa, có thể thấy rõ đường cong gợi cảm.
Kinh Du dừng lẩm nhẩm câu "Tất cả đều là vì lòng trắc ẩn", hít một hơi thật sâu, vốn định gọi thẳng tên của cô, nhưng không biết làm sao, đột nhiên ngắc ngứ: "Cái đó… "
Hồ Điệp nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên.
Đúng lúc một chiếc ô tô chạy qua, tốc độ quá nhanh tạo ra một luồng gió, hai người bị ngăn cách bởi bóng xe không kịp đề phòng tầm mắt cứ thế đối diện nhau.
Dưới hoàng hôn, cô gái giống như tinh linh vô tình bước đến trần gian, mang theo sự trong sáng và sạch sẽ không phù hợp với thế giới đầy sóng gió này.
Kinh Du dừng chân lại, xung quanh trở nên yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng tim đập của anh.
_____
Tác giả có lời muốn nói:.
Ngôn Tình SắcĐừng nghĩ về cái kết, nhất định cái này là ngọt văn (thật đó)
Editor: Đừng tin.